Chồng chết, bỗng hai con rơi đến đòi chia tài sản
Người đàn bà đó đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đến nhà tôi. Bà ta bình thản chìa ra giấy xét nghiệm ADN và yêu cầu tôi phải chia tài sản cho 2 đứa con bà ta. Tôi chưa hết đau khổ vì cái chết thảm thương của chồng, lại phải đối mặt với thực tế phũ phàng này.
Tôi choáng váng và đau khổ vô cùng vì sự ra đi đột ngột của chồng. Anh bị mất trong một vụ tai nạn giao thông. Sự ra đi của anh khiến tôi không thể nào gượng dậy nổi.
Tôi từng nghĩ chồng là người đàn ông tuyệt vời nhất. Anh hơn tôi 12 tuổi. Ai cũng cho rằng lấy chồng nhiều hơn tuổi nên tôi được chồng yêu thương và cực kỳ chiều chuộng. Tuy nhiên, tôi biết rằng, chồng tôi là người rất tốt tính. Anh chăm chỉ, có chí và thực sự rất tôn trọng vợ. Tôi dù ít tuổi hơn chồng, nhưng trong mọi quyết định làm ăn, hoặc có chuyện gì thì chồng tôi đều hỏi ý kiến của tôi.
Chồng tôi tốt nghiệp nghành xây dựng và đi làm từ đôi bàn tay trắng. Cũng nhờ thông minh, giỏi giang mà con đường sự nghiệp của chồng tôi lên như diều gặp gió. Sau 15 năm ra trường chồng tôi đã lên tới chức phó giám đốc một công ty xây dựng lớn. Chúng tôi có nhà riêng, xe hơi và hai đứa con một gái kháu khỉnh.
Tôi cũng tính tiếp tục đẻ thêm cố kiếm lấy 1 đứa con trai, nhưng chồng tôi bảo tuổi chồng tôi năm nay cũng đã gần 50 rồi, nếu đẻ thì sẽ ảnh hưởng tới con, vả lại sức khỏe tôi cũng không được tốt lắm. Với chồng tôi thì con gái hay con trai cũng không có vấn đề gì. Nuôi dạy 2 con ngoan ngoãn, thông minh học giỏi là chồng tôi đã cảm ơn 3 mẹ con lắm rồi. Nghe chồng nói vậy tôi cũng rất yên tâm và cảm phục chồng hơn. Tôi thấy số tôi cực may mắn mới kiếm được người chồng yêu thương vợ con và hiểu biết thông cảm với vợ như vậy.
Công việc đòi hỏi chồng đi công tác nhiều, nhưng đến cuối tuần lúc nào chồng tôi cũng dành thời gian cho vợ con. Chưa bao giờ chồng tôi quên sinh nhật vợ, hay quên ngày kỷ niệm của chúng tôi. Ai cũng cho rằng tôi quá sướng nên lấy được chồng vừa làm ăn giỏi lại vừa yêu vợ con.
Chồng tôi bao năm qua chưa có điều tiếng gì về chuyện trai gái. Không những thế chồng tôi còn luôn được mọi người ngưỡng mộ và lấy đó làm gương. Gia đình tôi nhìn vào ai cũng bảo êm ấm, hạnh phúc. Bản thân tôi và các con lúc nào cũng tự hào về chồng mình.
Video đang HOT
Mọi người cứ bảo rằng đàn ông có kinh tế lại làm ăn xa dễ cặp bồ lắm đấy! Thế nhưng tôi cực kỳ tin tưởng vào chồng mình. Bởi một người sống nghiêm túc và tình cảm với vợ con như thế thì làm sao có thể chia sẻ tình cảm cho người đàn bà nào khác được.
Thế nhưng sự thật nhiều khi cay đắng mà không ai có thể ngờ được. Tôi vật vã khi hay tin chồng chết, tưởng như mình có thể chết đi được. Thế nhưng vào ngày đưa tang chồng, tôi lại bị sốc đến chết thêm một lần nữa.
Đến giờ nhắm mắt tôi cũng không thể nào quên được cảnh người phụ nữ ấy kéo theo 2 đứa con trai đến lễ tang chồng tôi. Bà ấy bắt 2 đứa con quỳ xuống và kêu khóc gọi bố. Hai đứa bé phủ phục bên quan tài chồng tôi mà vái lạy.
Tôi bàng hoàng, suy sụp. Cả nhà tôi sửng sốt khi chứng kiến cảnh đó. Người đàn bà đó đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đến nhà tôi. Bà ta bình thản chìa ra giấy xét nghiệm ADN và yêu cầu tôi phải chia tài sản cho 2 đứa con bà ta. Tôi chưa hết đau khổ vì cái chết thảm thương của chồng, lại phải đối mặt với thực tế phũ phàng này.
Tôi không đủ sức để tìm hiểu tới cùng sự thật này nữa. Cả tháng sau tôi vẫn còn nằm trên giường vì quá sốc. Quả thật giờ chồng mất đi rồi, có muốn kêu khóc hay ghen tuông thì cũng chẳng để làm gì nữa. Có muốn níu kéo chồng trở về với mẹ con tôi cũng không thể nữa. Nhưng sao chồng tôi lại có thể để lại cho mẹ con tôi một hình ảnh người chồng, người bố đầy cay đắng như thế này.
Thà rằng chuyện xảy ra kín đáo trong nhà, tôi dù đau khổ vì chồng ngoại tìnhthì cũng cố gắng để không ảnh hưởng tới uy tín và danh dự của anh. Bởi xấu chàng thì hổ ai. Nhưng giờ đây, người đàn bà đó đã phơi bày ra trước thiên hạ những điều đồi bại của chồng tôi.
Đã thế bà ấy đưa con về dự tang bố đâu phải chỉ để thắp hương đưa tiễn chồng tôi đâu, mà muốn trước mặt chỗ đông người có họ hàng nhà tôi ở đó, bắt tôi phải nhận con riêng của chồng, bắt tôi phải chia tài sản.
Tôi không biết nên xử lý chuyện này như thế nào bây giờ. Bà ta tuần nào cũng dắt con về nói là cúng làm lễ tuần cho bố, nhưng thực chất là đang thúc giục tôi làm thủ tục để phân chia tài sản. Từ trước tới nay, lương tôi cũng chỉ gọi là đi làm cho vui, để ăn quà bánh. Toàn bộ chi tiêu trong nhà đều chồng tôi gánh chịu. Bây giờ xảy ra chuyện nay, mẹ con tôi không biết phải bấu víu vào đâu, đã thế lại còn phải phân chia tài sản nữa.
Chồng ơi là chồng! Sao lại đẩy mẹ con tôi đến nông nỗi này cơ chứ!
Theo Phunutoday
Sởn da gà với anh chồng đòi chia từ 3000 đồng gửi xe khi vợ đi viện
Chị có thể hiểu được khi anh chia tiền với chị từ cái tăm, cọng hành... nhưng đến ngay cả khi chị ốm đau anh cũng chẳng buông tha với bài toán chi tiêu chuẩn xác đến từng trăm lẻ như thế thì chị còn cố gắng vì điều gì.Chị Phương lấy chồng khi anh Lâm đã qua một đời vợ. Làm "tập 2" của chồng nhưng chị nghĩ chuyện gì là quá khứ thì sẽ không nhắc tới nữa. Thế nhưng, với anh Lâm dường như quá khứ vẫn hiện hữu trong cuộc đời anh. Dù không mấy khi nhắc tới vợ cũ nhưng mọi hành động của anh Lâm đều có ý dè chừng kiểu sống với nhau cũng chẳng biết có đi cùng đến cuối con đường hay không.
Điển hình nhất của việc này là ngay khi cưới anh Lâm tuyên bố dù sống chung nhưng tiền ai người nấy tiêu, mọi phí sinh hoạt chung để chia đôi. Anh nói rõ: "Anh không phải là người hẹp hòi gì, trước đây anh cũng chưa từng làm thế nhưng cuộc đời đã dạy anh sòng phẳng ngay từ đầu là hơn". Chị dù sốc nhưng biết anh làm thế vì sau khi chia tay người vợ đầu anh bị đuối lý khi chia tài sản chung, song đến tận giờ anh có vẻ vẫn vô cùng cay cú chuyện đó. Chị có tranh cãi lại với anh nhưng vô ích, anh nói là dù thế nào anh cũng không thay đổi quyết định. Vừa mới kết hôn chị cũng chẳng thể nào lại cắp quần áo ra đi, cũng đành chấp nhận.
Ảnh minh họa
Từ đó thì đầu óc chị không thể nào yên tĩnh một ngày nào được nữa vì hôm nào cũng có bài toán chi tiêu được đặt ra. Anh cũng sợ chị khai khống nên nói ngày nào chia tiền ngày đó, chứ không đợi đến cuối tháng cộng tổng rồi mới chia như cách của chị. Lương của anh được 15 triệu, lương chị 5 triệu, nhưng anh không quan tâm ai nhiều, ai ít bởi ai có nhiều người ấy hưởng nhiều không nên ghen tị. Hôm nay, chị đi chợ hết 150 ngàn, anh đưa 75 ngàn. Có hôm chị nói đi chợ hết 250 ngàn, anh còn hỏi chi tiết từng món bao nhiêu và bảo sao thịt lại mua đắt thế, bình thường anh mua giá chỉ bằng 2/3 mức đó. Bởi vậy, anh quyết định anh sẽ là người đi chợ. Đến nước này chị cũng tặc lưỡi, ừ thì càng nhàn thân mình.
Thế nhưng, khi nào anh đi chợ thì chị không thể biết nấu món ăn như thế nào, vì ngày nào cũng chỉ có thịt lợn ba chỉ và mớ rau muống. Chị nín nhịn đến 1 tuần thì không thể chịu đựng hơn được nữa.Chị bảo với chồng, nếu anh thích sòng phẳng như thế thì ai đi chợ và nấu gì người đó tự ăn, chị không thể chịu đựng được "thực đơn" của anh. Anh Lâm bỗng nổi giận:"Em nói thế thì còn gì là vợ chồng nữa, khác gì 2 kẻ thuê chung nhà trọ". Chị chỉ muốn xách quần áo bước ngay ra khỏi cái nhà có người chồng tội nợ ấy. Nhưng chị nhớ tới lời khuyên của mẹ, con gái lấy chồng phải chịu đựng, như mẹ chị đã phải chịu đựng bố chị với những trận say bí tỉ, những lần nhiếc móc, đánh đập gần như một đời làm vợ. Mẹ chị đã chịu đựng được thì lý gì mình lại không? Anh Lâm tuy thế nhưng có cái nhà to, rộng, chị không tính toán lấy anh để được cái nhà, nhưng dù sao giờ lại bắt đầu với cái nhà trọ và cuộc sống như cũ thì chị cũng không muốn.
Ngậm bồ hòn làm ngọt chị lại tiếp tục ăn cơm thịt ba chỉ qua ngày. Có ngày nghĩ tủi nhục chị vừa ăn vừa khóc. Dù anh Lâm chưa từng có hành động gì xấu khác, trừ việc chi tiêu hà tiện và chia đôi mọi khoản chi chung.
Cho đến một hôm chị bị đau bụng, phải vào viện lúc nửa đêm. Anh Lâm cũng sốt sắng đưa vợ vào viện khiến chị có phần cảm động. Anh quan tâm, săn sóc còn hơn bất cứ ông chồng nào khác. Chị nghĩ thì thôi coi như mình được bù lại phần nào ở người chồng tốt. Chị được về nhà ngay sau đó khi bác sỹ cho uống một liều giảm đau và kết luận không rõ nguyên nhân.
Đang nằm thiu thiu trên giường, bỗng thấy chồng chị đi vào, anh bảo: "Hôm nay tiền viện phí hết 280 ngàn, 3 ngàn gửi xe, em đau bụng nhưng là vợ anh nên anh vẫn chi 1 nửa, em đưa anh 141.500 đồng. Gần 12 giờ đêm rồi để anh chốt sổ". Chị chết lặng với màn tính toán rạch ròi của chồng. Chị có thể hiểu được khi anh chia với chị từ cái tăm, cọng hành... nhưng đến ngay cả khi chị ốm đau anh cũng chẳng buông tha với bài toán chi tiêu chuẩn xác đến từng trăm lẻ như thế thì chị còn cố gắng vì điều gì. Cuộc đời chị không thể để bị tù đày trong những con số như thế.
Ý nghĩ thoáng qua nhưng chị hành động rất nhanh. Chị từ từ ngồi dậy lấy ví, đưa tiền và nói với chồng: "Lần này em đau bụng, không liên quan đến anh nên em sẽ chịu mọi phí thanh toán. Em gửi anh 300 ngàn, anh cứ giữ lại tiền thừa. Em sẽ không ngồi đây đợi vì khi anh chết, ai sẽ chia tiền quan tài với em. Coi như chúng ta chưa từng có cuộc hôn nhân này. Em sẽ đi ngay ngày hôm nay". Mặt Lâm thoáng tái đi, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh phân trần rằng anh làm thế chỉ vì muốn giữ một mối quan hệ lâu dài.
Cho đến khi chị kéo va-li ra khỏi nhà anh mới tin là chị làm thật. Anh đứng ở bậc thềm khóc lóc và xin chị tha thứ, anh sẽ hủy luật đã đưa ra. Nhưng chị quả quyết không quay đầu lại, lời xin lỗi này đã quá muộn rồi.
Theo Afamily
Bị chồng hành hạ chỉ vì mất trinh Đau đớn hơn anh công khai đưa người đàn bà đó vào phòng ngủ của vợ chồng tôi khi tôi đi công tác. Tôi bắt gặp quần lót lạ vứt ở góc giường khi đi công tác một tuần về. Anh thản nhiên bảo tôi giặt để anh mang trả cho người ta. Ngay từ đêm tân hôn, chồng tôi đã gầm lên:...