Chồng chết, bố mẹ chồng tìm mọi cách đẩy mẹ con tôi ra đường
Nỗi đau mất chồng chưa nguôi ngoai thì tôi lại phải chịu một nỗi đau khác, ấy là bị chính bố mẹ chồng thẳng tay đuổi ra khỏi nhà.
Trong khi nhiều gia đình muốn giữ chân cô con dâu góa bụa để suốt đời phụng sự gia tộc của họ, thì nhiều bậc bố mẹ chồng lại thấy nàng dâu chẳng còn lý do gì sống trong nhà họ một khi con trai họ đã qua đời. Bố mẹ chồng tôi cũng vậy. Họ nghĩ, con trai mình còn thì “nó” là dâu con, nhưng con trai chết rồi thì “nó” chỉ là người dưng nước lã. Đành rằng “nó” là mẹ của cháu mình, nhưng dù sao đứa bé cũng là con gái…
Thật ra, bố mẹ chồng tôi đã có suy nghĩ này ngay từ khi chồng tôi chết vì tai nạn giao thông đột ngột nhưng không nói ra, vẫn đối xử với tôi như con cái trong nhà. Bởi có lẽ họ nghĩ, kiểu gì rồi tôi cũng sẽ có người đàn ông nào đó và ra đi. Nhưng một năm rồi hai năm, tôi vẫn chỉ đi làm rồi về nhà, không hềgiải trí hay hò hẹn.
Có lần, tôi nghe bố chồng nhắc: “Đàn bà có thì, chồng con đã thiệt phận rồi, con cũng nên kiếm nơi nương tựa kẻo mỗi năm thêm tuổi, lại bớt đi cơ hội tốt”. Nghe bố mẹ chồng nói vậy, tôi cảm động nghẹn ngào, nghĩ rằng, bố mẹ chồng thật tốt bụng, lo nghĩ cho hạnh phúc của tôi.
Hy sinh tất cả cho nhà chồng, đến giờ tôi phải ra đi tay trắng. Ảnh minh họa.
Thế nhưng, tôi với chồng nghĩa nặng tình sâu, tôi không thể quên anh mà nghĩ đến việc qua lại với người đàn ông khác. Nhất là vì con gái, tôi thực lòng muốn ở vậy để nuôi con khôn lớn. Thế nên, tôi cũng thật thà với bố mẹ chồng: “Anh ấy sống là chồng con, chết đi rồi thì con vẫn mãi là vợ anh ấy. Con không muốn tái giá, ít nhất là khi con con còn nhỏ”. Nghe vậy, bố mẹ chồng im lặng nhưng ngoài mặt thì tỏ ý không vừa lòng.
Video đang HOT
Mãi sau tôi mới biết, bố mẹ chồng không muốn tôi ở trong nhà nữa, họ rất sốt ruột vì sự chậm hiểu của tôi, thậm chí còn nghĩ tôi giả ngu để ở lỳ nhà họ.
Một ngày, không chịu nổi bố mẹ chồng tôi nói thẳng: “Không phải bố mẹ ghét bỏ gì con, nhưng con chuyển ra ngoài thì tốt. Sắp tới thằng Út cũng về Việt Nam rồi, nhà thì chật, cũng cần phòng cho nó ở”.
Đến lúc này, tôi mới ngã ngửa, thấm thía cay đắng, bởi suốt những năm làm vợ, làm dâu, tôi cứ vô tư cống hiến mà không nghĩ đến chuyện phải tách bạch tài sản riêng. Rốt cục, khi bị đuổi ra khỏi nhà, tôi chẳng có gì trong tay.
Số tiền lương kế toán ít ỏi, hơn nữa việc kiếm nhà trọ ở thành phố đắt đỏ không phải dễ nên tôi nhờ bố mẹ chồng thư thư cho một thời gian, nhưng ông bà vô cùng sốt ruột. Thấy con dâu nói đi mà mãi vẫn chả chịu đi, họ dường như hết kiên nhẫn và không còn đối xử lịch sự nhẹ nhàng với tôi nữa. Họ hậm hực, liếc xéo, nói ra nói vào mỗi khi nhìn thấy tôi. Chưa hết, nỗi bực tức còn trút cả lên con gái chưa đầy 4 tuổi của tôi.
Không thể chịu nổi, tôi bảo: “Bố mẹ không thương con thì hãy thương lấy cháu, nó là máu mủ của bố mẹ”. Chẳng ngờ, bố chồng tôi lạnh nhạt: “Cũng là nữ nhân ngoại tộc, chẳng qua đi sớm ít năm”. Thấy không thể ở được nữa, tôi đành cuốn gói dọn đi, trong tay chỉ có ít quần áo và vài triệu đồng dắt lưng.
Tôi không hiểu sao bố mẹ chồng lại nỡ đối xử với tôi như vậy.
Khi lấy chồng, tôi đã từ bỏ công việc kiếm được nhiều tiền nhưng nhiều áp lực để chọn công việc kế toán nhàn nhã hơn, có thời gian chăm sóc chồng con hơn. Thế nên, đồng nghĩa với việc tiền lương cũng ít ỏi. Giờ đây, dọn ra ngoài, vừa nuôi con, vừa thuê nhà chúng tôi sa vào cuộc sống vô cùng chật vật.
Nhiều lúc nghĩ về phận mình, tôi không khỏi rớt nước mắt cay đắng. Từ ngày về làm dâu, tôi phụng sự bố mẹ chồng hết sức chu đáo, hiếu thảo. Chồng tôi bận rộn, tất cả mọi thứ từ việc lớn việc bé, ma chay cưới hỏi, đối nội đối ngoại đều do tôi đảm trách. Ai cũng khen tôi chu đáo, nết na, chính bố mẹ chồng cũng luôn hài lòng về tôi. Ấy vậy mà chồng vừa mất đi, tôi đã bị coi chẳng khác nào kẻ bỏ đi, là con số không trong mắt họ. Tôi đã làm điều gì sai để phải chịu tất cả những cay đắng ấy?
Theo Phunutoday
Tôi bị chỉ trích vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất
Sau khi chồng mất, tôi đã lấy lại tinh thần để chăm sóc cho các con. Nhưng người đời lại tỏ ra không 'vừa mắt' và nghi ngờ rằng, tôi cặp kè với người đàn ông khác.
Hàng xóm và những người xung quanh nói tôi vô tâm vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất. Chắc rằng, họ đang nghi ngờ tôi cặp kè với một người đàn ông khác nên mới như vậy. Nhưng sự thật là vì hai đứa con thơ, tôi tự dặn lòng phải mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này. Vì nếu đau buồn mãi thì chồng tôi cũng sẽ chẳng thể sống lại. Tôi không muốn cơn ác mộng này kéo dài làm các con đánh mất đi tuổi thơ vui vẻ, hồn nhiên. Tôi xin kể câu chuyện về cuộc đời mình và cách mà tôi đối mặt khi mất đi người thân.
Tôi bị người đời chỉ trích vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất (Ảnh minh họa)
Không được may mắn như những người khác, tôi sớm mồ côi cả bố lẫn mẹ. Từ khi bố mẹ mất, tôi chuyển về sống với bà nội. Chính tình yêu thương của bà đã giúp tôi vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Sau đó, tôi vừa giúp đỡ bà việc nhà vừa cố gắng học tập để có tương lai tươi sáng hơn.
Tôi vẫn nhớ như in ngày biết tin mình đỗ đại học. Khi niềm vui chưa được bao lâu, tôi đã nhìn thấy sự ưu phiền hiện lên trên đôi mắt bà vì không có đủ tiền cho cháu đi học. Biết vậy, với số tiền ít ỏi mà bà cho, tôi lên Hà Nội sớm để tìm việc làm thêm. Ngày đó, ngoài thời gian đi học, tôi còn làm thêm khá nhiều nghề: từ rửa bát, phục vụ bàn, gia sư... Vì vậy, thời sinh viên của tôi qua nhanh trong nỗi lo về cơm, áo, gạo, tiền. Đến khi ra trường, tôi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Và rồi, tôi quen anh qua sự giới thiệu của bạn bè. Anh làm cảnh sát, khá chững chạc và nam tính. Tình cảm tôi dành cho anh ngày càng lớn. Chúng tôi yêu nhau 6 tháng sau khi gặp mặt. Thời điểm đó, tôi cũng đã xin được một công việc ổn định tại Hà Nội.
Công việc ổn định, nên chúng tôi đã sớm tổ chức đám cưới. Sau 4 năm chung sống, vợ chồng tôi đã có hai thiên thần nhỏ. Cuộc sống gia đình không có gì phải phàn nàn khi các con ngoan ngoãn và chồng yêu thương vợ. Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, vào đúng ngày mà người ta đồn đoán là ngày tận thế 21/12/2012, chồng tôi đã ra đi mãi mãi vì bị tai nạn. Từ lúc biết tin chồng mất đến khi hỏa táng, tôi vẫn không thể tin được đó là sự thật, mà vẫn cứ nghĩ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng. Nhiều đêm, vì đau đớn và thương chồng mà tôi không thể chợp mắt. Nhưng tôi đã tìm cách đối mặt và vượt qua nỗi đau quá lớn này. Động lực duy nhất của tôi là nuôi các con khôn lớn. Hai tuần sau khi chồng mất, tôi cố gắng gượng cười để bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi đi dạy, đưa đón con và sống bản lĩnh hơn.
Động lực giúp tôi vượt qua nỗi đau chồng mất là vì các con (Ảnh minh họa)
Nhưng nhiều người lại không hiểu được điều đó. Họ nghĩ tôi vô tâm và có tình nhân bên ngoài nên mới như vậy. Sau khi chồng mất, mẹ của anh cũng chuyển về để tiện chăm sóc cho cháu nội. Nhiều lúc, mẹ chồng tôi bảo:"Mẹ biết con cứng rắn vì các con. Nhưng những lúc nào cơ quan chồng hay hàng xóm qua chơi cứ tỏ ra đau buồn một chút không người ta sẽ nghĩ xấu về mình con ạ". Câu nói đó khiến tôi suy nghĩ khá nhiều. Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra những ưu phiền kia không những sẽ giết chết tuổi thơ của các con mà còn khiến cuộc sống gia đình tôi thêm buồn thảm. Không lâu sau khi chồng mất, người đã nuôi lớn tôi bấy lâu nay là bà nội cũng ra đi mãi mãi. Tôi tự dặn lòng mình phải cố gắng để thoát khỏi những nỗi đau này.
Không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai nhưng các con của tôi đã dần vui tươi trở lại. Chúng dần quen với sự vắng mặt của bố. Chúng còn quá nhỏ để có thể hiểu được nỗi mất mát này. Thỉnh thoảng, tôi vẫn dẫn các con đi chơi và đi ăn. Nhìn ánh mặt hạnh phúc của hai con, tôi không còn bận tâm bởi những lời chê trách, bình phẩm đầy ác ý của những người xung quanh nữa.
Theo Ngoisao
Cuộc sống không lối thoát khi sống trong gia đình dượng Khi họ nhờ việc, tôi chưa kịp làm là nhận ngay cái tát mạnh đến chóng mặt. Có đêm mấy mẹ con tôi bị bác đánh đập, phải dắt nhau đi lang thang ngoài đường. Tôi 24 tuổi, lớn lên trong một gia đình nghèo khó và hoàn cảnh cực kỳ éo le. Mẹ và tôi gần như hai số phận gắn liền...