Chồng chán ngán vì vợ “quá khổ”
Trước đây, anh tự hào về tôi bao nhiêu thì giờ đây, anh thất vọng bấy nhiêu!
Tôi và ông xã quen nhau khi cùng làm chung ở công ty cũ. Anh hơn tôi 3 tuổ.i, đẹp trai, phong độ, tính tình lại khảng khái, dễ gần nên có rất nhiều người phụ nữ để ý. Còn tôi, dù không có ngoại hình xuất sắc nhưng cũng sở hữu một vẻ đẹp đủ hấp dẫn người khác, hơn cả là để thu hút anh.
Chúng tôi từng là cặp đôi trai tài gái sắc rất được bạn bè ngưỡng mộ (Ảnh minh họa)
Hai đứa bắt cặp với nhau khi cùng làm chung dự án ở tỉnh. Nói chung, về tính cách chúng tôi khá hợp nhau, cùng chung tiếng nói trong cả công việc lẫn cuộc sống. Vì vậy, chưa đầy 2 tháng, tôi đã nhận lời làm người yêu anh.
Tôi luôn cảm thấy tự hào khi sánh đôi cùng anh ở bất cứ nơi đâu. Mọi người xung quanh đều dành cho chúng tôi sự ngưỡng mộ và những lời khen tặng “trai tài gái sắc”.
Sau 2 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định làm đám cưới. Sau đó, tôi có bầu được một tháng thì chuyển chỗ làm sang một công ty mới. Chỗ làm của tôi cách công ty cũ không xa nên hàng ngày anh đưa đón vợ đi làm rất chu đáo.
Tôi là một người rất quan tâm đến vẻ bề ngoài, lúc mang bầu tôi vẫn khá cẩn thận chăm chút cho bản thân. Từ việc chọn những bộ trang phục hợp mốt, phù hợp với hình dáng theo từng tháng của thai kỳ cho đến việc sửa đầu tóc gọn gàng, xinh xắn. Cũng vì lẽ đó mà chồng tôi cảm thấy rất hài lòng về tôi.
Trong mỗi cuộc gặp gỡ bạn bè, dù vợ bầu bí nhưng anh vẫn dẫn tôi đi cùng để khoe với bạn. Nhiều lần nhìn thấy ánh mắt anh hiện rõ niềm tự hào khi giới thiệu tôi với bạn bè, điều đó càng làm tôi cảm thấy hạnh phúc.
Video đang HOT
Tôi nghỉ chế độ thai sản trước một tháng so với quy định và ở nhà chờ sinh con. Bắt đầu từ đây, mọi thứ quanh tôi thay đổi dần dần. Thời gian những tháng cuối, cân nặng của tôi tăng gần 20 kg so với ban đầu, người béo lộ hơn, mặt mũi bị phù, da sạm dần.
Thiết nghĩ, 4 tháng sinh con tôi phải ở cữ trong nhà nên không còn đặt nặng việc làm đẹp. Với lại, tôi tự tin sau sinh sẽ tập luyện để lấy lại vóc dáng như ban đầu. Cũng vì thế nên tôi thoải mái hơn trong cách ăn mặc, cũng ăn uống nhiều hơn so với chế độ trước đó.
Sau khi sinh con, cơ thể tôi sổ sồ sề. Mải miết với chuyện chăm con, tôi quên mất việc giữ dáng. Nhiều lúc soi mình trong gương, không dám đối diện với mình nữa. Bụng tôi chi chít những vết rạn, giãn ra, ngực chảy sệ xuống, mặt mũi biến dạng vì béo múp. Đã thế, tôi không còn chỉn chu ăn mặc, đầu tóc bù xù, quần áo thì lôi thôi. Vì con trai tôi hay quấy khóc nên tôi chỉ lo chăm con cho tốt và tự khuyên nhủ mình cố gắng tập luyện khi đi làm lại.
Bé nhà tôi không chịu ăn sữa ngoài, thấy thế nên mẹ chồng tẩm bổ đủ các món có chất cho tôi để có sữa cho con bú. Cũng vì thế nên trong vòng 2 tháng sau sinh, tôi chẳng giảm được cân nào ,ngược lại còn tăng vù thêm gần 5kg. Nhưng nghĩ vì “cục cưng” của cả nhà, tôi mặc kệ việc phát tướng của mình.
Gần đến ngày đi làm, tôi thử hết tủ đồ không vừa một cái nào nên kêu chồng dẫn đi sắm loạt áo váy mới. Chồng tôi chẳng ủng hộ còn dài miệng ch.ê v.ợ, bảo tôi lúc này nhìn xấu và già đi nhiều, có mặc đồ đẹp cũng không kéo lại được nhan sắc.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ chồng chỉ đùa, nhưng nghe thêm những lời anh nói, tôi mới thực sự thấy buồn : “Em sinh xong không lo giữ dáng, giờ bỏ cả đống tiề.n mua đồ mới, đồ cũ lại bỏ đi, em không thấy tiếc sao”. Chẳng biết anh ngại dẫn tôi đi mua sắm hay tiếc mấy đồng bạc bỏ ra mua đồ cho vợ.
Tức mình, tôi giận anh cả hai ngày liền không nói chuyện, anh cũng làm ngơ. Đi làm về anh lao vào chơi với con, mặc kệ tôi với đống công việc nhà. Thỉnh thoảng anh còn nói bóng gió phàn nàn chuyện nhìn tôi lôi thôi chẳng khác gì ô sin, rồi khen những người đồng nghiệp ở cơ quan.
Nể nang mẹ chồng đang ở cùng nên tôi không thèm cự cãi với anh mà chỉ cười trừ, nhưng thực sự trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm ức. Rõ ràng, tôi vất vả chăm con, hy sinh nhan sắc của mình để lo cho con mà chồng không đồng cảm, động viên, lại chê thẳng thừng thế.
Hết chế độ nghỉ thai sản, tôi bắt đầu đi làm trở lại. Việc công ty, việc gia đình, việc chăm con thơ, tôi không dành được thời gian chăm sóc cho mình như đã dự tính trước đó. Đôi lúc, tôi còn xuềnh xoàng với cách ăn mặc của mình, chỉ mặc đồ thoải mái để làm mọi việc cho thuận tiện. Và việc tút tát nhan sắc cứ khất hết lần này đến lần khác.
Chẳng vậy sau 6 tháng nuôi con dại, dáng tôi vẫn béo lồ lộ các ngấn mỡ. Mặc đồ gì cũng không còn đẹp như trước, chưa kể các vết nám bắt đầu xuất hiện khiến tôi già đi trông thấy. Buồn hơn, tình cảm giữa tôi và chồng không còn mặn mà như trước. Anh ít gần gũi với tôi vì sợ thấy cơ thể quá khổ của vợ. Thậm chí, những cuộc gặp gỡ bạn bè hay đám cưới đồng nghiệp, anh không muốn tôi đi cùng với lý do tôi ở nhà trông con.
Nhưng tôi hiểu rõ một điều, anh ngại khi có vợ xấu béo đi cạnh, mọi người sẽ chê cười. Thật tâm tôi cảm thấy chạnh lòng, không ít lần ôm con khóc thầm.
Mệt mỏi, chán nản với tình cảnh dở khóc dở cười của mình, tôi xin nghỉ hẳn việc, ôm con về nhà ngoại chơi cả nửa năm trời. Và bắt đầu kế hoạch luyện tập để giảm cân. Trong thời gian đó, chồng tôi ở Hà Nội thoải mái chơi bời, hẹn hò với những cô gái trẻ ít hơn mình cả vài tuổ.i sau lưng tôi.
Cho đến khi đồng nghiệp cũ nói chuyện với tôi về việc anh trăn.g ho.a bên ngoài, tôi đã sốc. Nghĩ lại những ngày tháng hết lòng vì gia đình, vì đứa con bé bỏng, tôi đành lòng nhắm mắt cho qua.
Nhưng tình cảm của tôi với anh vơi cạn dần, chúng tôi sống với nhau chỉ để duy trì mối quan hệ để con trai tôi lớn lên có được mái ấm gia đình đủ cả cha lẫn mẹ.
Theo Khampha
Gửi người bên lề trái tim tôi!
Cám ơn vì sự vô tâm hời hợt....đã cho tôi biết mình cần dừng lại ở đâu.
Người ta thường nói im lặng là thứ tạo nên khoảng cách lớn nhất của con người, nhưng đối với tôi, im lặng là khoảng thời gian để mình suy ngẫm lại những gì đã trải qua và quan trọng nhất là để cảm nhận được tình cảm của người ta đối với mình như thế nào. Đúng là cần gì phải đặt nghi vấn người ta có tình cảm với mình hay không, cách hay nhất là do tự mình cảm nhận được qua hành động thái độ của người ta đối với mình ra sao thôi.
Quả thật tôi không hiểu tình cảm mà tôi đang cảm nhận là thứ tình cảm gì nữa, không phải yêu thương, không phải bạn bè mà cũng chẳng phải anh em, dường như nó là một mối quan hệ không rõ ràng, nó cũng có thương đó, nhớ đó và cũng có giận đó. Nhưng qua thời gian tôi nhận ra được, tất cả những cảm xúc đó cũng chỉ là đơn phương mà thôi, tôi không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh đó, không nghĩ mình lại trải qua không ít đa.u đớ.n như vậy. Từ trước đến giờ, tất cả những nỗi niềm tôi đều có thể chia sẻ được với bạn bè thân của tôi, nhưng còn nỗi niềm này tôi biết chia sẻ cùng ai, nói thẳng ra tôi không muốn mọi người biết tôi dính vào mối quan hệ này, bởi vì không ít người biết rõ về hoàn cảnh thực tại của tôi.
Cũng giống như hai người cùng chạy chung trên một con đường, nhưng lại đi về hai hướng ngược nhau, một người với những dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt được ẩn giấu qua lớp khẩu trang, nhưng cũng rất muốn biết người kia có đang suy nghĩ gì không, hay là vẫn thái độ thờ ơ đến lạnh lùng. Cái cảm giác đó nó khó chịu và đau lòng đến khôn tả, tôi cứ thắc mắc tại sao mình lại rơi nước mắt vì một người không quan tâm đến mình như vậy, có lẽ tôi thấy hối tiếc vì mình đã đặt tình cảm vào nhầm chỗ để rồi giờ mình phải chịu một mình mà không hề có ai biết.
Vẫn biết chắc rằng hai người đều có tình cảm với nhau, nhưng chưa bao giờ có một sự chia sẻ để đối phương biết, và cả hai đều luôn giữ cái tôi trong mình quá lớn. Tôi biết cái khoảng cách lớn nhất của tôi với anh là đạo và tuổ.i, với một người thiên về mê tính và có ác cảm về đạo như anh thì chúng tôi khó có thể đến được với nhau, mặc dù gia đình anh rất muốn có một mối quan hệ tốt đẹp giữa tôi và anh.
Tôi vẫn thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình bên những người thương yêu của anh (Ảnh minh họa)
Quả thật, tôi không ngờ hoàn cảnh có thể tạo nên tình cảm giữa tôi và anh đâu, ban đầu gặp anh, tôi đã xác định là chỉ coi anh như người anh trai thôi. Và nếu như anh đừng thể hiện cũng đừng nói những lời làm tôi phải suy nghĩ thì tôi cũng đâu nghĩ về anh nhiều như vậy. Thời gian trôi qua, tôi và anh có biết bao là kỉ niệm, dường như một ngày không được gặp và nói chuyện với anh tôi cảm thấy thiếu vắng đi một cái gì đó, hầu như ngày nào hình ảnh của anh cũng hiện trong tâm trí tôi, và thế là tôi có tình cảm với anh hồi nào cũng không biết. Thời gian được gọi là "có anh" khiến tôi trở nên rất hạnh phúc. Nhưng rồi niềm vui chẳng được bao lâu thì anh để tôi lại một mình với những nổi nhớ cồn cào, do hoàn cảnh nên anh mới làm thế, nhưng sao những cái quan tâm đơn giản tôi cũng không nhận được từ anh, anh nói anh không phải người vô tâm, anh vẫn nhớ tôi lắm nhưng tại anh không nói ra thôi.
Tôi biết anh là người không thích thể hiện tình cảm của mình cho mọi người biết, nhưng anh không biết rằng tôi cần lắm những cái nhỏ nhặt đó, để tôi biết rằng anh vẫn còn nghĩ đến tôi, nhưng không, những cái tôi nhận được từ anh chỉ là những thái độ vô tâm hờ hững, y như tôi không còn tồn tại trong tâm trí anh. Có thể nói, tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nhưng dường như anh không nắm lấy được, vậy thì nếu sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng đừng trăn trở nhiều. Cho đến bây giờ tôi nhận ra được anh không hề xứng đáng với tình cảm mà tôi dành cho anh, anh có biết rằng cái giá tôi phải trả nó cũng đắt lắm không, chỉ vì mải mê tơ tưởng về cái hạnh phúc hờ đó mà tôi xém chút nữa đán.h mất đi cái hạnh phúc thực sự của mình, cũng may là tôi biết mình cần dừng lại ở đâu.
Ngay từ đầu biết được mình có tình cảm với anh, tôi cũng nhìn thấy được một kết quả không mấy gì tốt đẹp, không tìm thấy được con đường đi chung, nhưng không hiểu sao con tim tôi cứ chạy theo cái cảm xúc kì lạ đó, cũng may là lí trí đã kịp thời trấn tĩnh nó. Tôi cũng biết rằng yêu một người đã khó, nhưng để mà quên đi người mà mình đã từng yêu thì càng khó gấp vạn lần, nhưng dù như thế nào thì tôi vẫn phải cố quên, tôi tin rằng thời gian sẽ là giải pháp để tôi xóa đi hình bóng đó. Cho dù viễn cảnh của chúng tôi sau này có thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn lưu giữ những kỉ niệm của chúng tôi vào một góc nhỏ trong tim, nơi mà tôi đã từng dành cho anh. Tôi không mong chờ nhìêu gì từ anh, chỉ mong anh cũng luôn lưu giữ những kỉ niệm và hình ảnh của tôi trong tâm trí anh. Tôi vẫn thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình bên những người thương yêu của anh.
Theo VNE
Người mẹ 40 tuổ.i và vỉ thuố.c tránh thai Tôi và em gái chưa bao giờ tin bà có ý định lấy chồng chứ đừng nói là cặp kè nhân tình ở đâu đó. Bố mẹ tôi ly dị đã hơn chục năm nay, bố đi lấy vợ hai và có một em trai kém tôi 10 tuổ.i. Tôi ở với bố chưa nổi nửa năm đã nằng nặng đòi về với...