Chồng chán ngán chỉ vì vợ “quá khổ”
Trước đây, anh tự hào về tôi bao nhiêu thì giờ đây, anh thất vọng bấy nhiêu!
Tôi và ông xã quen nhau khi cùng làm chung ở công ty cũ. Anh hơn tôi 3 tuổ.i, đẹp trai, phong độ, tính tình lại khảng khái, dễ gần nên có rất nhiều người phụ nữ để ý. Còn tôi, dù không có ngoại hình xuất sắc nhưng cũng sở hữu một vẻ đẹp đủ hấp dẫn người khác, hơn cả là để thu hút anh.
Chúng tôi từng là cặp đôi trai tài gái sắc rất được bạn bè ngưỡng mộ (Ảnh minh họa)
Hai đứa bắt cặp với nhau khi cùng làm chung dự án ở tỉnh. Nói chung, về tính cách chúng tôi khá hợp nhau, cùng chung tiếng nói trong cả công việc lẫn cuộc sống. Vì vậy, chưa đầy 2 tháng, tôi đã nhận lời làm người yêu anh.
Tôi luôn cảm thấy tự hào khi sánh đôi cùng anh ở bất cứ nơi đâu. Mọi người xung quanh đều dành cho chúng tôi sự ngưỡng mộ và những lời khen tặng “trai tài gái sắc”.
Sau 2 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định làm đám cưới. Sau đó, tôi có bầu được một tháng thì chuyển chỗ làm sang một công ty mới. Chỗ làm của tôi cách công ty cũ không xa nên hàng ngày anh đưa đón vợ đi làm rất chu đáo.
Tôi là một người rất quan tâm đến vẻ bề ngoài, lúc mang bầu tôi vẫn khá cẩn thận chăm chút cho bản thân. Từ việc chọn những bộ trang phục hợp mốt, phù hợp với hình dáng theo từng tháng của thai kỳ cho đến việc sửa đầu tóc gọn gàng, xinh xắn. Cũng vì lẽ đó mà chồng tôi cảm thấy rất hài lòng về tôi.
Trong mỗi cuộc gặp gỡ bạn bè, dù vợ bầu bí nhưng anh vẫn dẫn tôi đi cùng để khoe với bạn. Nhiều lần nhìn thấy ánh mắt anh hiện rõ niềm tự hào khi giới thiệu tôi với bạn bè, điều đó càng làm tôi cảm thấy hạnh phúc.
Tôi nghỉ chế độ thai sản trước một tháng so với quy định và ở nhà chờ sinh con. Bắt đầu từ đây, mọi thứ quanh tôi thay đổi dần dần. Thời gian những tháng cuối, cân nặng của tôi tăng gần 20 kg so với ban đầu, người béo lộ hơn, mặt mũi bị phù, da sạm dần.
Video đang HOT
Thiết nghĩ, 4 tháng sinh con tôi phải ở cữ trong nhà nên không còn đặt nặng việc làm đẹp. Với lại, tôi tự tin sau sinh sẽ tập luyện để lấy lại vóc dáng như ban đầu. Cũng vì thế nên tôi thoải mái hơn trong cách ăn mặc, cũng ăn uống nhiều hơn so với chế độ trước đó.
Sau khi sinh con, cơ thể tôi sổ sồ sề. Mải miết với chuyện chăm con, tôi quên mất việc giữ dáng. Nhiều lúc soi mình trong gương, không dám đối diện với mình nữa. Bụng tôi chi chít những vết rạn, giãn ra, ngực chảy sệ xuống, mặt mũi biến dạng vì béo múp. Đã thế, tôi không còn chỉn chu ăn mặc, đầu tóc bù xù, quần áo thì lôi thôi. Vì con trai tôi hay quấy khóc nên tôi chỉ lo chăm con cho tốt và tự khuyên nhủ mình cố gắng tập luyện khi đi làm lại.
Bé nhà tôi không chịu ăn sữa ngoài, thấy thế nên mẹ chồng tẩm bổ đủ các món có chất cho tôi để có sữa cho con bú. Cũng vì thế nên trong vòng 2 tháng sau sinh, tôi chẳng giảm được cân nào ,ngược lại còn tăng vù thêm gần 5kg. Nhưng nghĩ vì “cục cưng” của cả nhà, tôi mặc kệ việc phát tướng của mình.
Gần đến ngày đi làm, tôi thử hết tủ đồ không vừa một cái nào nên kêu chồng dẫn đi sắm loạt áo váy mới. Chồng tôi chẳng ủng hộ còn dài miệng ch.ê v.ợ, bảo tôi lúc này nhìn xấu và già đi nhiều, có mặc đồ đẹp cũng không kéo lại được nhan sắc.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ chồng chỉ đùa, nhưng nghe thêm những lời anh nói, tôi mới thực sự thấy buồn : “Em sinh xong không lo giữ dáng, giờ bỏ cả đống tiề.n mua đồ mới, đồ cũ lại bỏ đi, em không thấy tiếc sao”. Chẳng biết anh ngại dẫn tôi đi mua sắm hay tiếc mấy đồng bạc bỏ ra mua đồ cho vợ.
Tức mình, tôi giận anh cả hai ngày liền không nói chuyện, anh cũng làm ngơ. Đi làm về anh lao vào chơi với con, mặc kệ tôi với đống công việc nhà. Thỉnh thoảng anh còn nói bóng gió phàn nàn chuyện nhìn tôi lôi thôi chẳng khác gì ô sin, rồi khen những người đồng nghiệp ở cơ quan.
Nể nang mẹ chồng đang ở cùng nên tôi không thèm cự cãi với anh mà chỉ cười trừ, nhưng thực sự trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm ức. Rõ ràng, tôi vất vả chăm con, hy sinh nhan sắc của mình để lo cho con mà chồng không đồng cảm, động viên, lại chê thẳng thừng thế.
Hết chế độ nghỉ thai sản, tôi bắt đầu đi làm trở lại. Việc công ty, việc gia đình, việc chăm con thơ, tôi không dành được thời gian chăm sóc cho mình như đã dự tính trước đó. Đôi lúc, tôi còn xuềnh xoàng với cách ăn mặc của mình, chỉ mặc đồ thoải mái để làm mọi việc cho thuận tiện. Và việc tút tát nhan sắc cứ khất hết lần này đến lần khác.
Chẳng vậy sau 6 tháng nuôi con dại, dáng tôi vẫn béo lồ lộ các ngấn mỡ. Mặc đồ gì cũng không còn đẹp như trước, chưa kể các vết nám bắt đầu xuất hiện khiến tôi già đi trông thấy. Buồn hơn, tình cảm giữa tôi và chồng không còn mặn mà như trước. Anh ít gần gũi với tôi vì sợ thấy cơ thể quá khổ của vợ. Thậm chí, những cuộc gặp gỡ bạn bè hay đám cưới đồng nghiệp, anh không muốn tôi đi cùng với lý do tôi ở nhà trông con.
Nhưng tôi hiểu rõ một điều, anh ngại khi có vợ xấu béo đi cạnh, mọi người sẽ chê cười. Thật tâm tôi cảm thấy chạnh lòng, không ít lần ôm con khóc thầm.
Mệt mỏi, chán nản với tình cảnh dở khóc dở cười của mình, tôi xin nghỉ hẳn việc, ôm con về nhà ngoại chơi cả nửa năm trời. Và bắt đầu kế hoạch luyện tập để giảm cân. Trong thời gian đó, chồng tôi ở Hà Nội thoải mái chơi bời, hẹn hò với những cô gái trẻ ít hơn mình cả vài tuổ.i sau lưng tôi.
Cho đến khi đồng nghiệp cũ nói chuyện với tôi về việc anh trăn.g ho.a bên ngoài, tôi đã sốc. Nghĩ lại những ngày tháng hết lòng vì gia đình, vì đứa con bé bỏng, tôi đành lòng nhắm mắt cho qua.
Nhưng tình cảm của tôi với anh vơi cạn dần, chúng tôi sống với nhau chỉ để duy trì mối quan hệ để con trai tôi lớn lên có được mái ấm gia đình đủ cả cha lẫn mẹ.
Theo NLĐ
Mình giỏi, mình có quyền!
Tôi thuộc hàng... chân ngắn thời hiện đại. Nói vui thì người ta chân dài thước mốt, còn tôi cũng đủ thước mốt, cả người! Ngó từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, bề ngoài chẳng thấy điểm nào nổi bật, toàn những đường nét theo kiểu, nếu muốn tự an ủi thì sẽ gọi rằng "thuần Á Đông". Thi thoảng, bắt gặp tôi lụi hụi trang điểm trong tuyệ.t vọn.g, chị đồng nghiệp đùa rằng, em lại đang... trang trí vòng tròn đấy à?!
Kể như vậy, để có thể hiểu tinh thần chủ đạo của tôi thời con gái chính là... sợ ế! Tôi luôn cảm thấy mình sao mà xấu xí, vụng về khó tả. Đừng nói gì đến những khái niệm vĩ mô như tự tin, quyến rũ hay gợi cảm, chỉ cần cố gắng để đừng muộn phiền hoặc tủi thân, sống khép kín, thì đã là tốt lắm rồi.
Mười mấy năm qua kể từ ngày ra trường, tôi mới có dịp gặp lại đứa bạn gái thân hồi đó. Bạn nhìn tôi, ngỡ ngàng rồi bảo, sao bà càng "lớn" càng đẹp ra, tự tin, hấp dẫn hơn hẳn thế này? Đâu rồi cô gái ngày xưa cứ hay cố tình xõa tóc ra phía trước để che bớt gương mặt nhạt nhòa thiếu khởi sắc, mỗi chút lại cúi đầu ngại ngần? Đâu rồi câu than cửa miệng "sao ông trời bất công chẳng cho mình thứ gì" mỗi khi bất lực để vuột mất một chàng trai thầm ưa nào đó? Bây giờ, nhìn đằng ấy không phải quá nổi bật hút mắt, nhưng thần thái và phong cách vừa dịu dàng vừa cá tính, đủ để đàn ông đi ngang qua chẳng thể không ngoái nhìn. Vì đâu mà hay vậy?!
Bạn cam đoan là chả việc gì phải "nịnh" tôi cả. Đều là người thật việc thật thôi nhé! Cứ nhìn cách đằng ấy sải chân trên đôi giày gót nhọn bảy phân, cũng đủ cảm nhận rằng, người đàn bà này hoàn toàn biết mình muốn gì, đang sở hữu gì, có thể làm được những gì, cực kỳ biết người biết ta đấy chứ!
Chúng tôi cùng bồi hồi ngó lại con đường đã trải qua. Những điều mà một người đàn bà bình thường đa phần đều kinh qua, như tốt nghiệp đi làm, lấy chồng, sinh con... Những khổ sở vất vả thường nhật. Để sống và trưởng thành. Để nhận ra mình hoàn toàn có thể thay đổi suy nghĩ về bản thân, từng chút, từng chút một.
Để biết rằng, phụ nữ chúng ta có khi chưa khám phá hết những năng lực tiềm ẩn của chính mình, nên cứ tự "không dìm mà hàng vẫn chìm". Để minh chứng rằng, đàn bà không phải chỉ có tuổ.i đôi mươi là rực rỡ và quyến rũ nhất. Sau đó hiển nhiên là tàn phai dần. Mà như một loại rượu ủ càng lâu càng say, như một thứ hoa trái đượm hương vừa chín tới, mặn mà, đắm đuối, nồng nàn...
Tôi biết bạn mình cũng đã có những năm tháng "lột xác" để trở nên đằm thắm và nữ tính hơn xưa rất nhiều. Ai đó bảo, đàn bà chẳng thể nào nhận ra giá trị bản thân, tự thấy mình đáng yêu, gợi cảm, xinh đẹp (tính từ này, với tôi vẫn còn hơi nhạy cảm!) nếu như không yên tâm vì thấy mình giỏi giang có ích. Điều này đúng đến vô cùng.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Từ ngày làm gà mái mẹ, nắm lấy bàn tay con, đi ở ngoài đường hay bất kỳ đâu đó, tôi đều thấy rằng mình mạnh mẽ lắm, tin vào chính mình quá thể, mình chẳng sợ ai... ăn hiế.p cả. Mình có "gia tài" là đứ.a tr.ẻ bụ bẫm xinh đẹp này đây mà. Mình có công ăn việc làm, mình có khả năng đán.h máy mười ngón, mình biết siêng năng kiếm sống, dù ở hoàn cảnh nào...
Khi một người đàn bà có tiề.n và cả thẻ ATM trong ví, có thể đường hoàng mua cho con món đồ chơi gì mà nó thích, chủ động sắm sửa cho bản thân từng túi lớn túi nhỏ, thì người đàn bà đó khó có thể nói là không chút tự tin được. Mà chỉ riêng tự tin thôi, cũng đã là món trang sức đẹp để chị em khoác lên người, tô điểm cho khí chất luôn ngời sáng.
Tin tôi đi, dù mình chẳng cao nhưng người khác vẫn thích ngước nhìn. Bởi nét quyến rũ đến từ thần thái. Từ mái tóc làn da. Từ ánh nhìn thẳng mà sâu lắng. Từ chất giọng và nội dung câu chuyện. Từ nụ cười như nắm bắt hết tâm can người đối diện "tôi biết hết, hiểu hết đấy nhé". Cần gì nhiều lời. Cứ nhìn cánh tay thon trắng kia khẽ chạm vào ân cần, cũng đủ để cảm nhận bao sự tinh tế đồng cảm thấu hiểu rồi...
Nếu bản thân tuổ.i trẻ đã là nhan sắc, khi người ta... đẹp, có quyền tuyên bố là, em đẹp em có quyền. Chúng tôi, những người đàn bà tin vào những gì mình tự tay tạo lấy, tin vào sức mạnh bản thân, tin vào vẻ đẹp thứ hai, chúng tôi có thể nói rằng, tôi giỏi, tôi có quyền...quyến rũ.
Theo Baophunu
Bí quyết cô nàng đùi to, chân ngắn, chồng vẫn yêu điên cuồng Và dưới đây là câu chuyện của cô ấy mà bạn nên đọc để học tập. Tôi nghĩ người phụ nữ quan trọng là ở tính nết và cách ăn ở chứ hình thức cũng không quan trọng mấy. Như tôi may mắn lấy chồng đã 10 năm, dù không đẹp nhưng tôi vẫn được chồng và gia đình chồng yêu quý, nể...