Chồng cắt áo mới của con vì sợ vợ hoang phí
Tôi mua cho con gái một bộ quần áo mới có mấy chục nghìn mà anh cũng mắng nhiếc, lải nhải thậm chí là cắt nát bộ quần áo đó, trong khi quần áo của anh toàn tính bằng tiền triệu.
Kết hôn sau 3 năm yêu đương, tôi tưởng đã thấu hiểu người đàn ông của mình. Về ở với nhau, tôi mới phát hiện ra chồng mình là người bủn xỉn khủng khiếp. Là giáo viên hợp đồng ở một trường tiểu học, thu nhập mỗi tháng của tôi chỉ hơn 2 triệu đồng, kinh tế gia đình phụ thuộc vào chồng, vì thế mọi chi tiêu trong gia đình cũng do chồng nắm giữ, tiền lương của tôi chỉ đủ trả vào việc phụ phí sinh hoạt.
Trước đây, thời còn yêu nhau, những ngày lễ hay kỉ niệm tình yêu, anh đều có quà tặng, đưa tôi đi xem phim, đi chơi anh đều trả tiền. Tôi vốn tính giản dị, lại tiếc tiền cho người yêu nên đi chơi cũng chỉ dám gợi ý anh dẫn vào những quán của sinh viên. Anh cũng không đề nghị đến những nơi sang trọng như một người đã có thu nhập, nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh “kẹo kéo”.
Giờ đây, nhiều lúc tôi hối hận vì kết hôn vội vã khi chứng kiến cách xử sự liên quan đến tiền bạc của chồng. Tiền nong anh tính toán rất chi ly, hầu hết mọi khoản chi tiêu trong gia đình anh đều rất sít sao theo dõi. Khi tôi bày tỏ ý kiến thì anh bảo phải có thêm người hỗ trợ kẻo tôi sinh con xong tính hay quên nên anh phải thế.
Ảnh minh họa
Mỗi sáng, anh cho tôi 200 nghìn để mua thức ăn, hoa quả cho gia đình cả ngày và quy định chỉ được chi tiêu trong khoảng 200 nghìn đó, phát sinh ở ngoài thì tôi phải tự thu xếp. Khi về yêu cầu tôi phải giải trình ra từng khoản, cái gì anh cũng kêu ca tôi mua đắt không biết mặc cả. Nhìn cảnh chồng ngồi vật ra giữa nhà, tay sách tay bút cộng trừ từng đồng, từng hào mấy món đồ bếp mà tôi thấy ngán ngẩm. Hôm nào, gia đình có cỗ, xin anh thêm thì anh càu nhàu, ném tiền vào mặt rồi nói “Cô coi tiền của tôi như rác à?”.
Tôi lấy chồng xa, nên mỗi lần về thăm gia đình bố mẹ thì cũng phải chuẩn bị ít quà, đúng ra anh là rể phải hiểu được điều đó. Nhưng đằng này, anh lại coi đó như một cực hình, lần nào đưa tiền cho tôi mua đồ về, anh cũng tính toán, yêu cầu tôi phải mua thứ này rẻ, thứ kia rẻ, thậm chí có lần, anh còn bảo “Lần sau không phải về quê nữa, năm về một lần, cho đỡ tốn kém”.
Nhà tôi với nhà anh cách nhau có 20 cây số, không xa xôi là mấy, nhưng cả năm chắc tôi cũng chỉ dám về nhà mẹ đẻ có 2,3 lần vì anh sợ tốn kém, vì anh sợ tôi bòn rút tiền của nhà anh mang về cho bố mẹ tôi. Lần nào về quê, mẹ biết con gái khổ, cũng thương, cũng cho chút tiền bảo để giành mà mua quần áo, đi dạy lôi thôi quá người ta cười cho. Nghĩ đến phận mình mà tôi thấy chua chát là con mà chưa báo hiếu được gì cho bố mẹ, chỉ làm cho mẹ khổ, mẹ lo lắng, còn phải tằn tiện từng đồng lương hưu để cho con gái.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Nhìn các con cả năm, cả tháng chẳng được mua tới bộ quần áo mới nào. Con em mặc lại quần áo của thằng anh, thằng anh thì mặc lại quần áo của mọi người thương cho. Hai hàng nước mắt của tôi cứ chực trào ra khi con xin mẹ mua cho quần áo mới để đi học, mặc quần áo con trai các bạn cứ cười chê. Tôi lén bớt tiền ăn để mua quần áo cho con, khi anh biết anh mắng xối xả, chửi rủa tôi, thậm chí cắt nát cả bộ quần áo mà tôi mua cho con, con bé van nài, khóc lóc mà anh vẫn không tha. Ánh mắt ghê rợn của con nhìn bố, càng khiến cho tôi căm hận bản thân anh hơn căm hận chính sự hèn kém không kiếm ra tiền của tôi bấy nhiêu. Quần áo đồ dùng của anh thì tính toàn tiền triệu nhưng chỉ mua cái áo vài chục ngàn cho con thì anh lại làm như nó là chuyện động trời.
Đỉnh điểm là lần tôi bị sốt xuất huyết, anh cũng không nỡ đưa tôi vào viện, mà chỉ cho truyền nước ở nhà. Vào viện anh kêu tốn khoản này khoản kia mà chẳng giải quyết được việc gì, mấy ngày tôi ốm, anh cũng không mua nổi tới một miếng thịt ngon cho tôi, mà bắt tôi phải ăn cháo trắng từ ngày này qua ngày khác. Anh cũng không chăm bẵm, nhìn ngó gì mà chỉ có ba mẹ con tự chăm sóc nhau.
Những ngày nằm lủi thủi một mình trên giường, ngẫm cảnh mình, cảnh các con và nghĩ tới sự kiệt sỉ của chồng, khiến tôi không cầm được nước mắt và không muốn chịu thêm cảnh này một lúc nào nữa. Tôi không biết phải làm sao với người chồng bủn xỉn vô lối này đây? Tôi cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi quá!
Theo congluan
Đàn ông giỏi là phải nâng sự sợ vợ lên tầm nghệ thuật
Phụ nữ ngày nay chỉ cần khoe một tí, xinh một tí, thành đạt một tí là trên Facebook có cả nghìn người theo dõi, hàng nghìn like và nói ra câu gì cũng thành chân lý.
ảnh minh họa
Cái thời anh em mình ảo tưởng sức mạnh với câu: "Dạy con từ thuở còn thơ/ Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về" đã xa lâu lắc rồi. Ông nào thời nay còn nghĩ đến chuyện dạy vợ thì chỉ có nước... cưới một thằng đàn ông về thôi!
Phụ nữ trải qua chừng đó thời gian "tiến hoá" như đàn ông cơ mà đàn ông thì bụng vẫn cứ một múi, ngồi vẫn cứ một đống quanh các hàng bia, vỉa hè.
Quan điểm về đàn ông thành đạt cũng khác đi nhiều thay vì kiếm tiền giỏi, chí khí muôn phương hay có danh có phận. Giờ nhìn thử xem, những người đàn ông được coi là thành đạt luôn phải gắn theo "rơ moóc" vợ con.
Chẳng người đàn ông nào được coi là thành đạt nếu như suốt ngày bị vợ anh ta kêu ca trên Facebook.
Phụ nữ ngày nay chỉ cần khoe một tí, xinh một tí, thành đạt một tí là trên Facebook có cả nghìn người theo dõi, hàng nghìn like và nói ra câu gì cũng thành chân lý.
Kể cả cô ấy có không xinh, không kiếm tiền giỏi, không viết văn hay thì chỉ cần cô ấy kêu lên một tiếng về chồng chắc chắn cũng sẽ có hàng trăm like ủng hộ cô ấy. Mạng xã hội luôn sẵn có một đạo quân ủng hộ nữ giới đông đảo và... vô cùng nguy hiểm.
Thế nên, nói thật, các ông đừng mong dạy vợ. Hãy sợ vợ thay vì dạy vợ. Nếu các ông giỏi, nâng tầm sợ vợ lên thành nghệ thuật thì các ông còn được nhiều hơn cả thế nữa!
Tôi bảo là nên sợ vợ vì xét cho cùng, vợ mình mình sợ chứ mình có sợ vợ ông hàng xóm đâu nào? Có những bà vợ cả xóm đều phải sợ chứ riêng gì chồng bà ấy sợ bà ấy đâu. Thế nên sợ vợ chẳng có gì đáng sợ cả!
Đùa vậy chứ nói thật thì sợ vợ không phải là sợ vợ hành hung mình, sợ vợ trùm váy lên đầu mình, sợ vợ không phải là sợ sệt, sợ hãi. Cái nỗi sợ ấy ở đây là sợ vợ mình buồn. Vợ buồn vì mình thì nhà cửa chẳng còn vui.
Tan sở về nhà chẳng núp được vào đâu, chẳng tìm thấy nụ cười của vợ để gột rửa dùm khói bụi, mệt nhọc ngoài kia. Sợ vợ buồn là sợ không khí gia đình vì thế mà buồn theo.
Người đàn ông hô mưa gọi gió bao nhiêu ngoài kia rốt cho cùng về nhà vẫn cần dựa vào lòng vợ. Là người ta thương. Là người ta tin. Sợ làm vợ buồn là vì thế. Nên cân nhắc. Nên dịu dàng. Nên để tâm. Nên gìn giữ và nên trân trọng.
Tác giả Hoàng Anh Tú và vợ
Bởi vợ vui thì bao nhiêu cũng dốc lòng. Bữa cơm vì thế cũng ngon hơn. Cái áo cái quần cũng trở nên tinh tươm hơn. Thân thể và tinh thần đều tột cùng sảng khoái. Sợ vợ buồn vì thế mà nên sợ!
Sợ nữa là sợ cả những gã đàn ông "lang sói" ngoài kia. Cùng là đàn ông sao mà ta không hiểu? Đàn ông toàn lũ "đĩ miệng". Cứ à ơi rắc thính vợ người.
Hôn nhân nào mà chả có đôi phen chớp tắt. Giữa đôi lần chớp tắt ấy, ai mà biết có kẻ thọc cái gậy vào bánh xe của mình? Cái gậy của lũ đàn ông ngoài kia đều là thứ gậy ăn mày, có khi nào thèm quan tâm đến việc bánh xe tốt xấu?
Cái thói đùa nhau chuyện bậy, tay chân loằng ngoằng ấy đáng ghét, nhưng chưa đáng sợ bằng cái thói an ủi, lắng nghe, tỉ tê tâm sự của những gã đồng nghiệp lãng mạn.
Vừa cãi nhau với mình xong, vợ đến cơ quan, gã đồng nghiệp đã ra chừng hiểu biết, rủ đi cà phê. Gió mưa lãng mạn, quán xá yêu kiều, lòng đang đầy tâm sự tha hồ trút. Hỏi sao mà lòng không rung rinh, tim không xúng xính?
Trái tim phụ nữ vốn dĩ yếu mềm. Phụ nữ vốn dĩ hảo ngọt. Mà đàn ông thì sẵn cả tạ đường yến mật. Mất vợ đôi phen.
Đừng trách phụ nữ ấy là phụ nữ lẳng lơ. Không! Chỉ là nhẹ dạ. Vẫn yêu chồng đấy cơ mà cứ bị cô đơn ngay trong chính nhà mình thì bảo sao không ngã???
Sợ. Sợ lắm! Sợ khiến vợ buồn và bị dụ dỗ. Chẳng ai nói trước được điều gì. Vợ mình vốn mạnh mẽ, nghiêm túc, chung thuỷ nhưng mình vô tình mà xô vợ ngã vào vòng tay kẻ khác đôi khi.
Tôi nghĩ, đàn ông nên học cách sợ vợ để gìn giữ hạnh phúc gia đình và người vợ nào cũng muốn chồng mình sợ mất mình như vậy.
Bởi không phải sao, một món đồ giá trị người ta mới sợ mất. Chứ đồ hỏng, đồ thừa, đồ vô giá trị thì ai mà sợ mất? Thế nên, sợ vợ ấy chính là cho nàng nhận ra rằng nàng có giá trị với đời ta vậy!
Theo Afamily
7 kiểu phụ nữ khiến đàn ông "nghĩ đến đã rùng mình" Bạn không xinh đẹp, cũng chẳng có gì hấp dẫn, vậy hà cớ gì bạn lại mong muốn một người chồng giàu có và đẹp trai? Bạn kiếm ở đâu ra vậy? Dưới đây là 10 kiểu phụ nữ khiến đàn ông "nghĩ đến đã rùng mình" Siêng ăn nhác làm Những cô nàng lười biếng và không biết vun vén cho gia...