Chồng cặp bồ nhưng luôn răn vợ phải biết ngoan hiền
Mỗi lần đi làm về muộn, cơm nước chờ sẵn tinh tươm, anh lại vứt cặp xách ở ghế và lao vào nhà tắm, tắm xong rồi quần áo vứt ở chậu.
Có vẻ như trong mắt chồng, tôi là một người phụ nữ kém cỏi, không bằng vợ của bạn anh. Nói như vậy là anh muốn tôi phải thay đổi, phải làm vừa mắt. (ảnh minh họa)
Anh ra bàn, nhìn một lượt thức ăn rồi lấy đũa gắp gắp…. Sau màn ăn được một bát, anh bắt đầu thuyết giáo về những câu chuyện của người làm vợ và chuyện của một người đàn ông mẫu mực.
Anh kể chuyện cơ quan anh. Kể chuyện anh A có cô vợ suốt ngày chỉ biết ăn diện, son phấn lòe loẹt, quần áo thì h.ở h.ang, mặc đi chơi, gặp các anh công ty mà phát ngán. Đẹp thì có đẹp, quyến rũ thì có quyến rũ ấy nhưng nhìn giống như &’hàng họ’, hạ thấp giá trị của vợ mình. Rồi anh thêm: “Nếu anh mà là chồng của cô ấy, anh nhất định không dở như ông bạn lại để vợ mình k.hoe t.hân cho kẻ khác ngắm’.
Cũng chính vì cái tư tưởng ấy, nên anh luôn bắt tôi phải ăn mặc kín đáo, có hở tí cổ cũng không được. Đặc biệt, anh không cho tôi phấn son lòe loẹt, không cho váy vóc ngắn. Nhiều khi tôi góp ý rằng, “vợ có ăn mặc đẹp thì mới là mát mặt chồng, chứ sao anh lại nghĩ, vợ xấu, giản dị thì mới là chồng tốt”. Anh cau mặt bảo tôi: “Cô thích h.ở h.ang lắm à, thích cho thằng khác ngắm à? Đàn bà là phải đoan chính, ngoan hiền, chỉ được k.hoe t.hân với chồng mình, không có kiểu ra ngoài là hở là phơi”.
Nghe anh nói, tôi chẳng còn lời nào. Bữa cơm kết thúc như vậy, thật tẻ nhạt và khó chịu. Lâu lắm rồi, hai vợ chồng vẫn ngồi chung mâm nhưng giường như không có những câu chuyện vui pha trò, chỉ toàn là những lời khó nghe, những câu nói bực bội và những lời giáo huấn không ai muốn nghe của anh. Hôm nay anh A, ngày mai anh B và chị C. Cứ như thế, anh nói đủ ngày…
Anh kể câu chuyện của anh B, tức là anh này là một người mà trong mắt anh, đúng là hoàn hảo. Anh khen ngời anh này hết lời, rằng anh này lấy được cô vợ tốt, đảm đang, tháo vát, đoan chính, nhu mì… Chị này nghe nói nấu ăn rất ngon. Anh bảo, mỗi lần đến ăn cơm nhà bạn, thấy vợ bạn nấu ăn ngon mà không muốn về nhà ăn. Ý anh là, tôi nấu ăn thua xa chị ấy, thậm chí không vừa miệng anh. Có hôm anh chẳng gắp gì, ăn quả cà xong đứng dậy bảo là, thức ăn không hợp khẩu vị của anh. Anh giục tôi đi học thêm lớp nấu ăn, không thì vác sách sang học vợ anh B nào đó ở cơ quan anh. Mà tôi nào biết chị ta như thế nào, chỉ nghe anh ca ngợi vậy, đã tận mắt thấy đâu.
Anh còn khen chị này ngoại giao tốt, đúng là người học cao có khác. Nghe nói chị này học tới thạc sĩ rồi, tất nhiên trình độ gấp mấy vợ anh. Anh bảo, &’mình ít học thì cũng phải tập cách ứng xử như người học cao, đó mới là điều đáng quý’. Nghe những triết lý của anh, nói quá thì đúng là, tôi cảm thấy buồn nôn, nhức đầu. Thế nào là ứng xử tốt, thế nào là học cao. Những người khéo léo chưa chắc đã thật tâm như vậy. Có hay ho gì cái chuyện suốt ngày vác miệng đến nhà người khác ăn uống, nhậu nhẹt không?
Có vẻ như trong mắt chồng, tôi là một người phụ nữ kém cỏi, không bằng vợ của bạn anh. Nói như vậy là anh muốn tôi phải thay đổi, phải làm vừa mắt.
Video đang HOT
Có hôm, tôi đi chơi với bạn về hơi muộn, báo là không nấu cơm, anh có thể rủ bạn bè đi ăn ở bên ngoài, hoặc đợi tôi về rồi nấu tạm mì hay cái gì ăn. Đó là lần duy nhất tôi hẹn hò bạn, vì bạn ở xa bay ra, lâu không gặp, muốn tâm sự chút ít. Thế mà về tới nhà, anh giáo huấn tôi một cách bài bản, nói từ đầu tới cuối, suốt buổi tối. Dù không phản kháng câu nào, tôi cũng thấy nhức hết cả đầu.
Cứ ngồi vào mâm cơm là bắt đầu anh ca thán chuyện này, chuyện kia. Nghe tiếng hàng xóm cãi nhau, vợ nói to về chuyện thấy chồng đi với cô nào ấy, thế là anh lại cái bài: “Đàn bà mà mắng chồng xơi xơi thì quá hãm. Với lại, đàn ông họ có quyền đi chơi, đừng cản họ. Đàn bà thì an phận, ở nhà chăm chồng, chăm con.”
Thế mà, thời gian sau đó, tôi để ý, rõ ràng thấy anh n.goại t.ình với người nào đó, vì hai người họ có đi vào nhà nghỉ, không thể sai được. (ảnh minh họa)
Nghe anh nói tôi điên lắm, đúng là đàn ông gia trưởng, bảo thủ, có một không hai.
Hôm nay, tôi tình cờ phát hiện anh đang cặp kè với một người đàn bà khác, vì tôi đã được được tin nhắn trong điện thoại của anh. Anh bảo tôi, &’sao cô lại cầm điện thoại của tôi, cô không biết là ai cũng có quyền riêng tư à?’. Nói rồi, anh vứt phịc cái điện thoại xuống đất, đ.ập tan nó như kiểu để xóa bỏ chứng cứ vậy. Tôi bảo anh, người đàn bà đó là ai, ai nhắn tin cho anh. Mặt anh lạnh tanh bảo, &’làm gì có ai, cô đọc nhầm thì có’…
Thế mà, thời gian sau đó, tôi để ý, rõ ràng thấy anh n.goại t.ình với người nào đó, vì hai người họ có đi vào nhà nghỉ, không thể sai được. Khi tôi bắt quả tang, anh bảo, đó là thú vui của đàn ông, họ vì tiếp khách nên chỉ chơi bời ngoại giao tí thôi, chứ làm gì có chuyện phản bội hay gì. Anh nói trắng trợn như thế vì anh cho đó là một trò vui. Đàn bà chúng tôi sinh ra là để mua vui cho các anh sao? Tôi bực bội, vùng lên, hôm ấy tôi không nấu cơm, cho chồng nhịn luôn. Tôi đi ra ngoài chơi tới khuya mới về. Về nhà mặc anh ta hỏi, tra khảo, tôi chẳng nói, chỉ bảo đi việc của tôi.
Cũng từ hôm đó, tôi sống tự do, không còn là người vợ chỉ biế nấu cơm đợi chồng về nữa. Tôi mặc kệ anh ta, đến đâu thì đến, tôi sống và làm việc theo sở thích. Còn anh, đi đâu thì đi, làm gì thì làm, tôi chẳng cần biết. Tôi đã xác định tất cả rồi, kể cả trường hợp xấu nhất là chia tay…
Theo VNE
Tôi choáng váng khi thấy mẹ “trong vòng tay“ chồng mình
Đầu óc tôi muốn nổ tung. Tôi phải làm sao đây để đối diện với người mẹ, người chồng mà tôi luôn yêu thương nay lại phản bội tôi?. B.ỏ c.hồng ư?. Hay bỏ người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng mình?. Hay tôi chấp nhận sống tay ba với cuộc tình đầy ngang trái này?
Bố bỏ mẹ con tôi trong một vụ t.ai n.ạn xe máy. Lúc đó, tôi đang học ở trường. Khi cô giáo báo tin, tôi bỏ sách vở, vừa chạy bộ tới bệnh viện vừa khóc. Còn mẹ tôi thì ngất lịm khi nghe hung tin. Đám tang của bố vào một ngày trời giông bão khiến cho không khí càng thêm não nề, buồn thảm. Sau đám tang, mẹ ốm bẹp giường còn tôi và bà ngoại thay nhau chăm sóc. Phải mất một tháng sau, mẹ tôi mới đỡ buồn và bắt đầu đương đầu với cuộc sống mẹ góa con côi đầy khó khăn.
Trước đây, kinh tế gia đình đều phụ thuộc vào bố tôi. Bố tôi làm tại công ty dược phẩm nên lương bổng có thể dư sức nuôi ba miệng ăn. Mẹ ở nhà chuyên tâm vào việc nội trợ, chăm sóc con cái. Nhưng khi bố ra đi, gia đình tôi thiếu thốn tình cảm và kinh tế khó khăn trông thấy. Chẳng còn ai gánh vác việc thu nhập ngoài mẹ.
Không xin được việc ở nhà nước hay công ty, mẹ tôi đành lên chợ hoa quả Long Biên lấy hàng về bán ở ngay đầu ngõ. Mưa nắng, đắt ế thất thường nên thu nhập của mẹ tôi chẳng đáng là bao. Tôi thương mẹ vô cùng nên không bao giờ dám đòi hỏi quần áo đẹp hay những bộ đồ chơi đắt t.iền.
Nhìn thấy mẹ lam lũ vất vả mà thu nhập lại eo hẹp, tôi thầm hứa lòng mình sẽ học thật giỏi, thi đỗ vào trường Đại học, sau này dễ xin việc làm ở cơ quan nhà nước. Dường như quá vất vả với việc sinh nhai, nên mẹ tôi quên bẵng t.uổi xuân của mình, lặng lẽ nuôi tôi thành người.
Ảnh minh họa
Rồi tôi cũng đỗ vào trường sư phạm. Vừa đi học, vừa đi làm gia sư nên đôi vai mẹ bớt nặng. Sau 4 năm đại học, tôi được giữ lại trường làm trợ giảng rồi thành giảng viên. Thấy con nghề nghiệp ổn định, mẹ tôi giục tôi lập gia đình. Lúc ấy, có một anh hơn tôi 12 t.uổi, (kém mẹ tôi 7 t.uổi) ngỏ lời yêu tôi. Phân vân vì t.uổi tác khá chênh lệch, tôi đưa anh về nhà giới thiệu, và xin ý kiến mẹ.
Vừa mới nhìn thấy anh, mẹ tôi có vẻ ưng ngay bởi dáng người cao to, khỏe mạnh, ăn nói điềm đạm và khuôn mặt khá điển trai phong trần. Mẹ tôi bảo, chồng hơn vợ 12 t.uổi thì có gì mà nhiều nhặn. Chồng hơn nhiều t.uổi, con càng được chiều. Ngoài t.uổi tác, điều mà tôi phân vân nữa là anh lại là lái xe nay đây mai đó không hợp với tính cách thích bình yên, xum vầy của tôi.
Mẹ tôi lại khuyên, đàn ông phải đi đâu đi đó mới có cái nhìn phóng khoáng, chứ ru rú từ cơ quan tới về nhà thì chán c.hết. Thấy mẹ tôi nhiệt tình vun vào, tôi đã nhận lời cầu hôn của anh.
Vì là con một, sợ mẹ buồn không người chăm sóc khi tôi đi lấy chồng, tôi ra điều kiện anh phải ở rể, coi là người đàn ông gánh vác việc gia đình mình. Vì yêu tôi, anh gật đầu đồng ý.
Tôi lấy chồng mà vẫn ở bên mẹ, ngày cưới mẹ tôi hoan hỉ lắm. Sau khi cưới, mẹ tôi vui ra mặt vì dường như mẹ không phải gồng mình làm chủ gia đình nữa mà đã có chồng tôi gánh vác những việc lớn nhỏ trong gia đình như sửa nhà, chữa điện hỏng, hay đi về quê bố tôi cách vài trăm cây số lo việc hiếu hỉ thay mẹ.
Rồi chúng tôi sinh b.é t.rai khiến gia đình thêm ấm cúng. Tôi nghỉ ở cữ 4 tháng. Lúc đấy, nghe nói đi buôn hoa quả lãi hơn bán lẻ, mẹ muốn kiếm thêm thu nhập đã bàn với chồng tôi cùng đi Lạng Sơn nhập hoa quả rồi về tiêu thụ ở một số đại lý (vì chồng tôi là lái xe đường dài).
Chồng tôi đồng ý. Và sau khi gom t.iền, mẹ và chồng tôi bắt đầu đi Lạng Sơn nhập hàng. Sau chuyến đi đầu, hàng hóa tiêu thụ hết veo, trừ t.iền ăn ở, đi lại, xăng dầu, vồn liếng, lãi thu về gấp nhiều lần bán lẻ khiến mẹ và chồng tôi phấn khởi vô cùng. Mới đầu một tuần mẹ và chồng tôi đi 1-2 ngày, nhưng rồi, lịch đi ngày càng dày đặc.
Những chuyến đường dài làm cho tình cảm mẹ và chồng tôi ngày càng khăng khít. Về tới nhà là họ nói chuyện phòng ngoài với nhau cả buổi để tôi một mình trong phòng chăm con. Mải chăm con nhỏ và nghĩ tới việc gia đình tăng thu nhập, tôi không hề nghĩ ngợi gì.
Cho tới khi, một lần, tôi đi chợ, một bà hàng xóm ghé tai tôi nói, con trai bà ấy đã nhìn thấy mẹ và chồng tôi vào một nhà nghỉ và ở chung một phòng. Tôi nghe câu nói đó định mắng té tát vào bà hàng xóm đó vì tội xúc phạm mẹ và chồng nhưng vì chốn đông người, tôi đành nuốt cơn bực, bỏ về.
Về đến nhà, nỗi bực tức của tôi ngày càng dâng cao cùng với đó là sự nghi ngờ bắt đầu xâm lấn trí óc tôi. Bất giác tôi chợt nhớ lại, đã từ lâu, vợ chồng chúng tôi không quan hệ và tình cảm bắt đầu nguội lạnh. Còn mẹ tôi dạo này đổi khác. Có kinh tế, mẹ không còn lam lũ ngày nào, thay vào đó là những chiếc váy hợp mốt và kiểu tóc bồng bềnh trông trẻ ra đến dăm t.uổi. Tôi rùng mình với ý nghĩ của mình khi so sánh mẹ và anh trông cũng khá đẹp đôi. Nhưng rồi, tôi vội xua đuổi suy nghĩ xúc phạm tới mẹ và chồng. Tôi cố gắng kìm chế và trở lại với cuộc sống bình thường.
Một lần, trường tôi tổ chức tập huấn nâng cao trình độ giảng dạy, tôi xin đi một tuần. Xa con, xa nhà vài ngày mà tôi nhớ quay quắt. Vì con mọn nên tôi xin phép về sớm một ngày so với dự kiến. Nỗi nghi ngờ vưởng vất khiến tôi buồn chán nên cũng chẳng muốn thông báo gì.
Khi tôi về nhà là 8 giờ tối. Trời chưa khuya mà nhà tôi lại tắt điện đi ngủ sớm. Linh cảm chuyện chẳng lành, tôi lấy chùm chìa khóa riêng ra mở cửa. Cánh cửa bật mở, cảnh tượng đ.ập vào mắt tôi là mẹ và chồng tôi đang quấn lấy nhau, người không một mảnh vải.
Tôi cũng chẳng biết mình đã tỉnh lại khi nào. Cho tới tận hôm nay, tôi vẫn không thể tin những gì mình đã nhìn thấy là sự thật. Tôi luôn như người mộng du trong chính cuộc sống thật của mình. Tôi có bất hiếu không khi có ý định bỏ đi thật xa để xóa bỏ quá khứ về một ngôi nhà như thế, một người mẹ như thế?.
Theo VNE
Mẹ chồng "đã mất tích" chính là... người giúp việc của nhà tôi "Thực ra thím Lan là mẹ anh. Mẹ ruột của anh... Mẹ bảo nếu anh có thể hạnh phúc thì chuyện anh có mẹ nhưng không thể nhận cũng không có gì là quan trọng". Những ám ảnh về cuộc hôn nhân đầu tiên đã khiến lần thứ hai khi trở thành cô dâu của tôi mang niềm hạnh phúc không trọn vẹn....