Chồng cấm vợ lo cho nhà ngoại
Chồng hỗn hào với bố mẹ tôi và không coi gia đình bên ngoại ra gì. Tôi làm cho nhà anh không tính toán một xu nhưng anh lại không cho phép tôi lo cho gia đình mình.
Tôi lấy chồng đã được 7 năm. Trong thời gian ấy, tôi chịu đựng và nín nhịn anh nhiều. Là đàn ông, đã không làm ra tiền chồng tôi lại rất sĩ diện. Mọi chi tiêu trong nhà một mình tôi cáng đáng. Tiền anh tiêu xài trong ngày cũng ngửa tay xin tôi.
Nói ra đây không phải kể công nhưng nhà anh có khó khăn gì, tôi đều không tiếc mà hết lòng giúp đỡ. Từ việc mua đất đai, sửa sang nhà cửa, mua sắm vật dụng trong nhà, nuôi em ăn học đều là những đồng tiền do mồ hôi công sức của tôi. Vậy mà anh cứ huênh hoang là tất cả đều do công sức của anh, tôi chẳng có đóng góp gì cho gia đình cả. Anh còn đi nói xấu tôi với gia đình chồng và bạn bè khiến tôi vô cùng bực mình.
Ảnh minh họa: News.
Chuyện làm tôi khó chịu hơn cả là việc anh hỗn hào với bố mẹ tôi và không coi gia đình bên ngoại ra gì. Tôi làm cho gia đình anh không tính toán một xu nhưng anh lại không cho phép tôi lo cho gia đình mình. Em trai tôi mới lên học được vài bữa, anh tìm cớ gây đủ chuyện để không cho nó ở trong nhà nữa. Do bị tổn thương, em tôi phải dọn ra ngoài ở. Mẹ tôi đau bệnh lên phố chữa trị nhưng anh hắt hủi ra mặt khiến bà khổ tâm lắm. Bà nằng nặc đòi về và nói từ rày về sau sẽ không bước chân vô cái nhà này.
Khi biết mẹ vợ muốn về quê, anh vui mừng cứ như bỏ đi được một cục nợ. Bố mẹ biết tôi chịu đựng nhiều, cộng thêm chuyện này nữa nên thất vọng lắm và khuyên tôi nếu không ráng được nữa thì ly dị. Tôi cũng từng nghĩ đến việc này nhưng nghĩ đến các con, tôi lại “ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Video đang HOT
Có cách nào để tôi thay đổi tính ích kỷ của anh hay không? Tôi có nên ly dị vì anh yêu cầu tôi không được lo cho bố mẹ và gia đình tôi nữa? Tôi viết ra những dòng này trước là để cho nhẹ lòng, sau nữa mong muốn nhận được những lời khuyên để tôi có thể giải quyết mâu thuẫn trong đời sống vợ chồng – (Hoàng Oanh).
Trả lời:
Chào chị Hoàng Oanh,
Chị đang bức xúc về cách hành xử của chồng trong đời sống chung, trong việc anh thiếu tôn trọng, thiếu lễ phép với gia đình bên ngoại, đặc biệt là với bố mẹ vợ. Quả thật, rất khó để thông cảm với những việc anh làm vì trong tâm khảm của người Việt, phận làm con phải luôn biết hiếu lễ với ông bà, cha mẹ.
Trong khi chị hết lòng vì gia đình chồng bao nhiêu thì anh lại toan tính với gia đình vợ bấy nhiêu dù đóng góp của anh chỉ là con số không. Ông bà ta vẫn day: “Qua sống thì phải lụy đò”, nhưng với anh, vì không biết sĩ diện và thiếu đi lòng tự trọng nên đã chẳng coi công sức của chị ra gì. Nếu anh chỉ biết cào vào và sống ích kỷ như vậy, người phải chịu khổ tâm và thiệt thòi không ai khác ngoài chị và con cái của chị.
Về tính cách của anh, thật khó để chị có thể thay đổi vì “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. 7 năm sống chung và khoảng thời gian yêu nhau trước đó chắc đủ để chị Oanh biết chồng mình là người thế nào. Không biết trước đây chị yêu anh ở điểm gì vì tính cách của con người thường được bộc lộ trung thực nhất qua những sự đối xử tình cờ nhất cuộc sống hàng ngày.
Thực ra nếu là người biết nghĩ, chồng chị sẽ phải biết xấu hổ, phải biết ngượng về những gì mình đã nói, đã làm. Anh sẽ phải là người tự điều chỉnh hành vi của mình chứ không phải chị là người mong muốn điều đó. Đã là vợ chồng, chị có quyền góp ý một cách thẳng thắn nhưng khéo léo và có những đề nghị nghiêm túc để anh thay đổi.
Dù chịu nhiều khổ tâm, vì con cái, chị đã “ngậm bồ hòn làm ngọt”. Tuy nhiên, chị nên biết rằng nhân cách của người cha sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến con cái. Chị muốn điều tốt cho con nhưng anh mang đến điều ngược lại thì những gì chị hy sinh sẽ trở nên vô nghĩa. Ngạn ngữ Mỹ có câu: “Sắc đẹp là hoa còn đạo đức là quả của cuộc đời”. Do vậy, khi hoa không tốt thì thật khó để mong có quả tốt. Dù chị có chịu đựng và cố gắng, sẽ khó cho các cháu trong việc phải soi vào hai tấm gương đối nghịch nhau.
Chắc hẳn, chị sẽ không chấp nhận yêu cầu hết sức vô lý của chồng là không được phép lo lắng cho bố mẹ và gia đình mình. Chị cũng không muốn mang tiếng vì chồng mà mình trở nên bất hiếu với bố mẹ. Ở điểm này, chị nên đề nghị chồng ngồi lại để cả hai trao đổi thẳng thắn với nhau. Nếu anh vẫn không chịu thay đổi và bắt chị làm một việc trái với lương tâm, chị có thể suy nghĩ thêm rồi đưa ra quyết định cuối cùng. Chị cũng có thể nhờ thêm những người có trách nhiệm và công tâm để góp ý, uốn nắn, chỉ dạy anh ấy trong cách đối nhân xử thế.
Nếu còn lấn cấn và gặp khó khăn trong quyết định ly hôn, chị có thể chọn giải pháp ly thân để có thêm thời gian suy xét, còn anh ấy phải phải biết tự chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình. Đây cũng có thể coi là thời gian thử thách cho cả hai, đặc biệt cho chồng chị trong việc nhìn nhận lại mình. Khi đến thời điểm thích hợp, vợ chồng chị có thể ngồi lại để tìm cách tháo gỡ một lần nữa. Nếu kết quả không như mong đợi, lúc này chị đưa ra quyết định cũng chưa muộn.
Chị Oanh thân mến, có câu “Vẻ đẹp đánh vào ánh mắt nhưng phẩm giá chinh phục tâm hồn”. Việc anh ấy sống thế nào và đối xử với vợ con, với gia đình ra làm sao đã quá rõ. Vấn đề còn lại là chồng chị có nhận ra sai sót trong lối sống của mình để sửa đổi hay không mà thôi. Hy vọng những chia sẻ trên sẽ giúp chị phần nào trong việc giải quyết những tồn đọng trong đời sống vợ chồng.
Bực mình vì bạn trai lộ nhiều thói xấu khi sống chung
Người như anh, tôi sống cùng một tuần đã thấy khó chấp nhận được, liệu có thể sống cùng cả đời?
Tôi cũng biết con người chẳng ai hoàn hảo, bản thân tôi cũng có những tật xấu riêng, vì vậy chuyện tôi khó chịu với những thói quen xấu của người khác có vẻ vô lý, nhưng khi số tật xấu ấy quá nhiều thì tôi nghĩ ai cũng phải bực mình.
Tôi mới bắt đầu sống chung với bạn trai được một tháng sau gần nửa năm yêu nhau. Anh hơn tôi hai tuổi, vừa ra trường được 3 tháng. Thời gian yêu đương và tìm hiểu, tôi cũng có thấy anh mắc phải một vài thói quen xấu như trễ giờ hẹn với tôi, quần áo thường bị nhăn vì không là ủi, nhưng khi ấy tôi đã nghĩ mình cũng có những tật xấu vậy. Chẳng ai sinh ra để hợp với ai, yêu thì nhường nhịn và cố gắng hòa hợp với nhau thôi. Và chính suy nghĩ đó làm lên sai lầm ngày hôm nay của tôi.
Từ hôm về sống chung với anh, tôi mất ngủ nhiều đêm liền vì tiếng ngáy quá lớn, sáng ra góp ý thì anh khẳng định anh ngủ có bao giờ ngáy đâu. Tôi tức đến nỗi định sẽ thu âm lại để cho anh nghe. Lúc trước, tôi vẫn thường thấy anh nói đi uống cà phê với bạn, nhưng bây giờ sống chung rồi mới phát hiện thật ra anh đi nhậu, và thường rất say rồi mới về nhà, có hôm lè nhè cả đêm, hôm thì lăn ra ngủ với mùi rượu nồng nặc. Hôm sau tôi nói, anh bảo đàn ông con trai ngồi nói chuyện với nhau có chút rượu cho vui, có gì đâu, khi nào anh đi với gái thì tôi hãy nói.
Ảnh minh họa
Không chỉ có những thói quen không tốt, anh còn rất nhiều tính xấu. Ví dụ như việc không đúng giờ giấc. Đi học hoặc đi chơi, hẹn với tôi mấy giờ về thì cứ phải cộng thêm nửa hoặc đến cả tiếng nữa mới thấy về tới. Về điểm này lúc quen nhau thì tôi đã biết, nhưng càng ngày tôi càng thấy khó chịu. Có lần tôi bảo với anh, con người phải có tác phong làm việc đúng giờ thì mới thành công, chứ còn cứ lề mề xem thường giờ giấc thì không thể làm được gì đâu. Anh bảo "thế nên anh mới đeo đồng hồ, để không bị muộn giờ". Từ đó tôi lại thấy thêm một thói xấu của anh, chính là không bao giờ nhìn nhận ra lỗi của mình, luôn cho mình là đúng. Có nhiều lúc tôi và anh cùng xem phim truyền hình, và diễn viên nam nào anh cũng chê hết. Người nho nhã học thức thì anh kêu đồng bóng, người cơ bắp mạnh mẽ thì lại bảo nhìn thô. Nhiều lần như vậy, tôi bực đến nỗi không còn cùng anh xem TV nữa. Cái gì anh cũng chê, ai cũng không bằng anh, chỉ có bản thân anh là chẳng bao giờ có lỗi gì, tôi rất ghét điều ấy.
Khi hai đứa bất đồng về điều gì đó và cãi nhau, anh không thèm giải thích và bỏ ra ngoài, vài tiếng sau về lại nói chuyện bình thường, gạt luôn cái vấn đề giữa hai đứa, tôi mà nhắc lại để tìm cách giải quyết cho hòa hợp với nhau thì anh bảo người đâu chấp vặt, thù dai. Mặc dù những lúc như thế, anh sai rành rành, nhưng chẳng bao giờ xin lỗi.
Trong những đêm mất ngủ, tôi đã suy nghĩ nhiều, mặc dù tôi thương anh, nhưng cứ mỗi lần thấy những tật xấu của anh, tình cảm đó lại dần ít đi một chút. Tôi cũng buồn nhiều, vì chẳng ai muốn mọi chuyện xảy ra thế này, nhưng tôi phải dứt khoát chia tay và dọn ra sống riêng thôi.
Chuyện lần này cũng cho tôi một bài học về việc tìm hiểu người yêu, không nên vội vàng sống chung. Người như anh, tôi sống cùng một tuần đã thấy không chấp nhận được, rõ ràng sau này không thể sống cùng cả đời. Đương nhiên tôi đi đến quyết định này không phải vì thấy anh không tốt nên lập tức bỏ anh, mà bởi lần cuối cùng tôi góp ý với anh về những điều không đúng ấy, anh vẫn gạt đi, khăng khăng mình không có lỗi gì cả. Tôi sợ càng ở bên nhau chúng tôi càng cãi nhau và cả hai đều khổ.
Theo VNE
Trả công người tình ... một đứa con Lẽ ra em nên hận anh, nên mắng chửi anh là gã đàn ông không ra gì, là kẻ bỉ ổi, dám lừa dối em. Em đã tin anh như tin một vị thần, yêu anh hết lòng và quan tâm chăm sóc anh hết mực. Suốt thời gian bên anh, em đã hi sinh mọi thứ, đã tự tạo niềm vui cho...