Chồng cầm tờ đơn ly hôn trên tay và cười cay đắng, để tôi ra đi với một nửa tài sản
Ngày anh mất, tôi đến viếng thì bị người nhà anh đuổi đi và xỉ vả thậm tệ. Tôi cũng hiểu, vợ chồng với nhau nhưng tôi đã không trọn tình trọn nghĩa với anh.
Ngày ấy ly hôn xong tôi có một khoản vốn không nhỏ, nhưng giờ đây số tiền đó đã bốc hơi nhanh chóng. (Ảnh minh họa)
Tôi ly hôn chồng cũ cách đây 4 năm, đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất cuộc đời anh. Đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được hình ảnh anh chăm sóc tôi những lúc tôi ốm sốt. Mùa đông trời nhiều muỗi, tôi ngồi ghế soạn bài còn anh thì ngồi dưới sàn lạnh lúi húi đuổi muỗi cho tôi.
Nói đến đây có thể một số người nghĩ rằng anh không kiếm ra tiền. Nhưng hoàn toàn không phải như vậy, trước khi đổ bệnh anh kiếm được rất nhiều tiền. Mức lương giáo viên của tôi làm sao có thể mua những thứ đồ hiệu đắt đỏ. Nhưng ngày ấy tôi là một trong những cô giáo ăn mặc sành điệu nhất trường. Tôi không có gì phải phàn nàn về chồng hay mối quan hệ của chúng tôi cả.
Người xưa thường nói không sai, được chồng thì mất nhà chồng. Nhà chồng tôi ai cũng đều quá quắt, xét nét tôi từng chút một. Vì con trai của họ làm ra nhiều tiền nên suốt ngày vòi vĩnh đủ thứ. Khi thì mua mảnh đất, lúc lại đầu tư cái này cái khác. Phận con dâu tôi cũng không dám ngăn chồng, nhưng thú thực lúc ấy tôi rất ghét bố mẹ anh và luôn xem họ là cái gai trong mắt.
Tôi còn nhớ anh cầm tờ đơn ly hôn trên tay và cười cay đắng. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ngày ấy nhà tôi đang yên ổn thì đột nhiên anh đổ bệnh nặng. Khi phát hiện thì cơ hội sống sót của anh gần như bằng 0. Tôi cũng rất buồn và khủng hoảng. Nhưng lúc ấy cái mà tôi sợ đó là tài sản khi chồng mất đi. Vợ chồng tôi mới lấy nhau vài năm nên chuyện con cái còn chưa tính đến, nếu anh qua đời có lẽ tôi sẽ trắng tay vì mẹ chồng tôi là người phụ nữ chẳng phải vừa.
Hôm ấy trong một lần về nhà bất ngờ, tôi thấy anh đang bàn bạc với luật sư riêng về di chúc. Tôi đã sốc khi biết tài sản mà anh để lại cho tôi ít hơn rất nhiều so với bố mẹ của anh. Những ngày sau đó tôi liên tục sống trong sợ hãi, tôi sợ không có được cuộc sống lụa là như lúc anh còn sống.
Không hiểu sao lúc anh đang phải chống chọi với bệnh tật tôi lại chỉ nghĩ đến tài sản và đã làm một điều không thể dung thứ như thế. Tôi đã xin anh ly hôn. Tôi còn nhớ anh cầm tờ đơn ly hôn trên tay và cười cay đắng. Tôi ra đi với một nửa tài sản và mặc dù cảm thấy cắn rứt lương tâm nhưng khi đó đồng tiền đã làm lóa mắt tôi.
Ngày anh mất, tôi đến viếng thì bị người nhà anh đuổi đi và xỉ vả thậm tệ. Tôi cũng hiểu, vợ chồng với nhau nhưng tôi đã không trọn tình trọn nghĩa với anh. Bây giờ nhìn lại tôi thấy mình thật đáng khinh bỉ.
Rồi tôi tái hôn, người kết hôn cùng tôi không phải ai khác chính là bạn thân của chồng cũ. Trong khi tất cả mọi người đều quay lưng lại với tôi thì chỉ có mình anh là thông cảm cho phận người phụ nữ không may lỡ dở như tôi. Ở bên nhau lâu như thế, tôi có tình cảm với anh lúc nào không hay biết. Nhưng đám cưới của chúng tôi đìu hiu lắm vì cả bạn bè tôi và anh đều chẳng có ai đến dự.
Cưới nhau được một năm tôi mới phát hiện chồng mình là kẻ ăn chơi phách lối. Tiền của tôi giấu ở chỗ nào anh cũng tìm đủ mọi cách để lấy. Sổ tiết kiệm, đất đai đều bị anh đem ra cầm cố để chi trả cho những cuộc mua vui xa xỉ.
Ngày ấy ly hôn xong tôi có một khoản vốn không nhỏ, nhưng giờ đây số tiền đó đã bốc hơi nhanh chóng. Hôm qua tôi bắt gặp chồng đang đi liêu xiêu bên một cô gái khác, họ quấn quýt lấy nhau trông rất tình cảm. Tức quá tôi đã xông vào mắng anh ta. Tưởng sẽ tỉnh rượu ai ngờ anh ta xúc phạm tôi ngay giữa chốn đông người: “Loại đàn bà như cô không có tư cách đánh tôi. Chồng sắp chết còn ly hôn để giữ tài sản thì cô cũng không bằng tôi đâu”.
Tôi xấu hổ quá nên chạy về nhà khóc. Tôi ân hận quá, một phút nông nổi tôi đã bỏ rơi người chồng hết mực yêu thương để đến bây giờ những gì tôi nhận lại cay đắng thế này đây. Cái giá mà tôi phải trả tại sao lại quá đắt thế này?
Theo Afamily
Vừa ly hôn, chồng đã đón bồ trẻ về nhà
Lấy người đàn ông nhỏ hơn tôi 8 tuổi, đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Lúc chúng tôi chuẩn bị cưới nhau gia đình hai bên đã phản đối kịch liệt. Khi biết tôi vẫn quyết định cưới, mẹ tôi đã nói trong nước mắt: "Làm phụ nữ khổ lắm con ơi, chỉ cần sinh con phụ nữ trở nên già nua, xấu xí hơn so với đàn ông rất nhiều. Huống chi con lại lớn hơn bạn trai con gần cả chục tuổi, mẹ sợ sau này con sẽ khổ". Mặc cho mẹ và gia đình ngăn cản, tôi bỏ ngoài tai và quyết lấy cho bằng được người đàn ông thua mình 8 tuổi.
Câu nói của mẹ không sai chút nào. Bây giờ tôi phải trả giá cho sự nhẹ dạ, thiếu suy nghĩ của mình thì mọi thứ đã muộn màng.
Ảnh minh họa.
Chúng tôi chỉ hạnh phúc trong những tháng đầu. Lúc tôi mang thai, là những chuỗi ngày khổ sở, đau buồn nhất của tôi. Khi biết tôi mang thai, anh bắt đầu đi sớm về muộn, bỏ bê tôi một mình.
Khi mang thai được 7 tháng, tôi phát hiện anh có nhân tình bên ngoài. Tôi khóc lóc, van xin anh hãy vì tôi, vì con mà quay về nhưng anh cứ hứa hết lần này đến lần khác rồi đâu lại vào đấy.
Có lần chở tôi đi khám thai, vừa về đến nhà anh nói như tát nước vào mặt: "Có vợ vừa già vừa xấu thiệt xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, lần sau có đi khám thì cô đi một mình, đừng có làm phiền tôi nữa". Nhìn cảnh những người phụ nữ có bầu được chồng chăm chút, thương yêu tôi chỉ biết tủi phận mình, nước mắt cứ rơi.
Lúc tôi sinh con, biết sẽ không thể nhờ vả anh được, 2 mẹ con đùm túm, dắt díu nhau về nhà mẹ ruột của tôi ở quê để mẹ tiện chăm sóc hai mẹ con.
Trong khoảng thời gian tôi ở quê, thỉnh thoảng anh mới về thăm mẹ con tôi một lần. Mỗi lần về, tôi hỏi anh tiền để mua bỉm, sữa cho con thì bị anh "vung tay đá chân" nói tôi vô tích sự, gặp mặt chỉ biết có tiền. Anh nạt nộ, to tiếng khi có mặt ba mẹ tôi ở nhà. Tôi rất đau khổ, không nghĩ đời mình lại bi kịch đến thế khi lấy người chồng vô lương tâm như vậy.
Khi con cứng cáp hơn, tôi cũng muốn trở lại thành phố để con thích nghi với môi trường, mặt khác tôi muốn đi làm để có tiền lo cho con. Tôi gọi cho anh rất nhiều lần để anh về quê đón mẹ con tôi lên thành phố, nhưng anh không nghe máy. Vì lo lắng cho tôi, nên mẹ tôi đã đi cùng tôi trong buổi chiều hôm ấy.
Khi chúng tôi lên tới thành phố trời cũng nhá nhem tối. Về đến nhà, vừa mở cửa ra, tôi đã không tin nổi vào mắt mình khi chồng tôi và cô nhân tình đang quấn lấy nhau. Mẹ tôi chứng kiến cảnh đó đã ngã bệnh vì thương và lo lắng cho tôi.
Sốc và chịu không nổi cảnh sa đọa, nhẫn tâm của chồng. Tôi đã ký vào đơn ly hôn, những tưởng anh sẽ van xin tôi tha thứ, vì con sẽ làm lại từ đầu. Nhưng anh cũng không ngại ngần mà ký vào tờ đơn ly hôn và gằn giọng nói: "Cưới vợ già như cô chẳng "làm ăn" được gì. Cưới nhau về, tôi mới thấy mình chênh lệch nhau quá, chia tay cũng là cách tốt nhất cho cả hai". Tôi như nghẹt thở, tay tôi run lên bần bật khi nghe anh ấy nói những lời cay đắng như vậy...
Cứ nghĩ vậy là xong, nào ngờ khi ly hôn xong anh ta không chịu rời khỏi nhà trọ mà kêu người về ngăn nhà tôi đang ở làm đôi. Anh còn bảo: "Nhà này tôi đóng tiền thuê nhà cả năm, với lại trước khi ký vào đơn ly hôn, tôi đã thỏa thuận trước với cô tôi sẽ ở đây cho đến khi nào tìm được chỗ ở thích hợp. Nếu cô không đồng ý thì biết tay tôi". Tôi cũng muốn yên chuyện, vả lại mẹ tôi cũng vừa ở dưới quê lên ở cùng để trông con giúp để tôi đi làm, nên tôi nghĩ anh ta không dám làm gì.
Nhưng không ngờ, bữa trước vừa ngăn phòng, hôm sau anh đã đưa bồ trẻ về nhà.
Nói là phòng cho sang, chứ chỉ là những miếng ván mỏng ráp lại. Mọi âm thanh, cử động giữa anh và người tình của anh tôi đều nghe rõ mồn một. Tôi định tìm chỗ ở mới, vì không thể chịu đựng nổi những điều mắt thấy tai nghe nhưng tôi không biết đi đâu để ở, với lại tôi mới sinh con xong và bắt đầu đi làm trở lại nên tiền cũng chưa có để tìm một nơi ở mới. Tôi phải làm cách nào mới tống cổ được anh ta ra khỏi nhà bây giờ, tôi thật sự chịu đựng không nổi nữa.
Theo Thu Mai/NLĐ
Vợ cay đắng nói với chồng: "Có người vừa gọi điện báo con trai anh bị sốt cao cả đêm qua đấy" Ngọc tìm mãi mà không thấy gì khả nghi, cho đến khi thấy một bức ảnh Dương chụp chung cùng một cô gái trẻ và một cậu con trai khoảng hai tuổi, lớn hơn con gái của mình. Ngọc sững sờ, buông người xuống giường. Bàng hoàng, sửng sốt, nhưng lạ là cô không thể khóc được. Dương làm việc trong một công...