Chồng bỏ nhà theo bồ, 20 năm sau về đòi chia tài sản
Khi ba mẹ con tôi đã quen với việc coi như người đàn ông bội bạc đó không tồn tại thì anh ta bất ngờ quay về đòi… chia căn nhà chung cùng những tài sản có giá trị khác.
Vì chuyện này mà cuộc sống tưởng đã yên bình trong ngôi nhà bé nhỏ của ba mẹ con tôi lại dậy sóng. Ngay từ khi người đàn ông ấy – người đã từng là chồng tôi, là cha của các con tôi trở về ngôi nhà này.
Suốt khoảng thời gian đó không hề liên lạc với tôi lấy 1 lần (Ảnh minh họa)
Cách đây 1 tháng, tôi bỗng nhận được điện thoại từ một số lạ gọi tới. Tôi nhấc máy, đầu dây bên kia hẵng giọng: “Tôi, Hùng đây, cô dọn phòng, mai tôi về Việt Nam, muốn ở một thời gian tại đây”. Lúc đó, tôi còn ú ớ, không hiểu ông Hùng nào mà muốn ở nhà tôi, một lúc sau mới nhớ ra là chồng cũ.
Anh ta sống ở Nga với cô bồ đã gần 20 năm nay và suốt khoảng thời gian đó không hề liên lạc với tôi lấy 1 lần.
Hơn 20 năm trước, khi tôi vừa sinh cậu con trai thứ 2 được vài tháng, Hùng – chồng tôi thông báo: “Cơ quan anh có suất nghiên cứu sinh tại Nga, học xong thạc sỹ tại đây, anh sẽ được cân nhắc. Nhưng em lại vừa mới sinh con, kinh tế của gia đình chúng ta chưa vững. Anh không muốn đi”.
Thấy vẻ mặt buồn rầu và câu nói có phần nuối tiếc của chồng. Tôi động viên: “Anh cứ đi, cố gắng học, 2, 3 năm sau về với mẹ con em. Việc ở nhà, có em và mẹ lo hết, anh đừng bận tâm”. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ một điều duy nhất, khi anh đi về, công việc và cuộc sống của ba mẹ con tôi sẽ tốt hơn. Có được điều đó, thì 2 hay 3 năm cũng chẳng là dài.
Vài tháng sau đó, chồng tôi lên đường sang Nga học tập. Tôi ở nhà chăm hai con nhỏ và gánh vác kinh tế gia đình. Thú thực, hồi đầu khi anh mới sang Nga, gia đình tôi khá khó khăn. Thiếu đi 1 phần thu nhập, tôi phải bươn chải nhiều công việc làm thêm mới lo được cho cuộc sống của ba mẹ con.
Thời gian đó, dù rất mệt mỏi nhưng niềm an ủi duy nhất của tôi là thỉnh thoảng nhận được những cánh thư, hay lâu lâu có một cuộc điện thoại thăm hỏi của anh. Thấy anh thông báo tin mừng đã ổn định cuộc sống, học hành thuận lợi, ba mẹ con tôi mừng lắm.
Video đang HOT
Thời gian đó, internet và viễn thông chưa phát triển như bây giờ, nên thứ để kết nối chúng tôi với nhau là niềm tin, tôi tin tưởng tuyệt đối vào chồng mình. Tôi thương anh, một mình nơi xứ người, lúc nào anh cũng nhớ vợ, nhớ hai con tới thắt lòng.
Gần 3 năm sau, khi anh kết thúc khóa học của mình, tôi và các con hào hứng chờ ngày anh về nước. Bất ngờ, anh báo tin đã tìm được một công việc tốt, và muốn gắn bó thêm vài năm nữa ở đây để kiếm thêm tiề.n lo cho gia đình.
Tôi dù buồn nhưng ý anh đã quyết nên tôi lại tự động viên mình, đã 3 năm trôi qua, thêm vài năm nữa cũng chẳng đáng là bao. Thời gian sẽ trôi nhanh như một cái chớp mắt.
Một vài bạn bè cùng đi với anh chuyến đó đã về, họ ổn định cuộc sống và công việc ở Việt Nam với tấm bằng thạc sỹ.
Tình cờ, trong một lần đi hội thảo, tôi gặp Mai – một đồng nghiệp cùng đi với anh. Tôi mừng quýnh, liền hỏi han tình hình cuộc sống ở bên đó, và tất nhiên là câu chuyện xoay quanh chồng tôi.
Thấy thái độ của tôi, Mai ngập ngừng. Cô kéo tôi ra góc khuất và bảo: “Mình nói thật, Hương đừng trông mong gì. Đàn ông đi chẳng biết đâu là nhà. Mình cứ cố chăm hai con, coi đấy là động lực mà sống vui vẻ”. Nói rồi, Mai đi, chỉ để lại trong đầu tôi dấu hỏi to đùng và sự băn khoăn về thái độ của cô ngày hôm đó.
Thêm một thời gian sau nữa, tôi mới biết được rằng, chồng tôi có bồ bên đó, họ cùng đi du học và đã chung sống với nhau 2 năm nay. Đó chính là lý do lớn nhất khiến anh không muốn về nước.
Tôi gọi điện sang, làm lớn chuyện. Anh thản nhiên nói: “Chúng ta không còn yêu nhau nữa, vậy nên, hãy giải thoát cho nhau. Tôi sẽ có trách nhiệm với hai con, tôi không cần bất cứ tài sản gì cả, chỉ cần chúng ta không l.y hô.n để bố mẹ tôi đỡ suy nghĩ”.
Tôi như chế.t lặng, cay đắng và tủ.i nhụ.c. Bằng đấy thời gian mẹ con tôi chờ đợi anh, tin tưởng anh.
Những ngày tháng sau đó, ba mẹ con tôi sống với nhau, tôi vẫn nói các con bố đi học, đi làm ở nước ngoài, còn chuyện riêng chúng tôi tự mình giải quyết. Một vài lần sau đó, tôi gọi điện, gửi thư sang muốn l.y hô.n nhưng anh ta không một lần hồi âm lại. Thi thoảng anh vẫn gọi điện về hỏi thăm con, nhưng hoàn toàn không một lời quan tâm, hỏi han tôi.
Sau đó rất lâu, qua thông tin của vài người bạn, tôi được biết anh và cô bồ có cuộc sống rất khấm khá, họ có con với nhau và đang mở cửa hàng kinh doanh thêm.
Cú sốc này không quật ngã tôi, trái lại, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Tôi quay cuồng trong công việc, chăm con… Cuộc sống cứ thế trôi qua trong lặng lẽ. Tôi dần cũng lấy được cân bằng và sự thanh thản. Các con tôi lần lượt tốt nghiệp đại học, đứa út cũng vừa mới nhận được vào làm ở một công ty viễn thông lớn.
Trái ngược với sự mong chờ của 20 năm trước, ba mẹ con tôi đón anh ta trong sự tẻ nhạt và xa cách. Ở tới ngày thứ hai, anh ta muốn nói chuyện riêng với tôi. Rồi anh ta cất giọng rụt rè: “Chúng ta có thể chia tài sản được không? Trên danh nghĩa, tôi vẫn là chồng cô, chúng ta chưa ly dị. Tôi muốn bán căn nhà này, một số tài sản khác của tôi nữa, hoặc chúng ta có thể ly dị chia tài sản. Công việc bên Đức của tôi đổ bể, hơn nữa, tôi cũng không còn trẻ, tôi muốn về Việt Nam. Nhưng, còn vợ và con tôi nữa, tôi không thể để họ đi thuê trọ được. Chúng tôi cũng cần ổn định chỗ ở mới để có thể gây dựng lại được kinh tế”.
Lần này, tôi choáng váng. Suốt 20 năm qua, anh ta không hề đả động tới chuyện trợ cấp cho hai con, một tay tôi nuôi nấng các con ăn học. Vậy mà giờ đây, anh ta về nước, đòi tôi phải bán căn nhà này, chia tài sản?
Anh ta nói đúng, thật ra, chúng tôi đã bao giờ ly dị, và ngôi nhà lại là tài sản chung. Tôi thấy hoang mang, không biết mình nên làm thế nào trong hoàn cảnh này?
Theo Blogtamsu
Cái kết xứng đáng cho một gã đàn ông bội bạc
Chị nhìn hắn đang quỳ dưới chân mình, nghe hắn ôn lại bao nhiêu kỉ niệm thời xưa khốn khó mà chẳng có cảm xúc gì. Mọi chuyện đã qua lâu lắm rồi!
Ảnh minh họa
Lúc chị và hắn cưới nhau, 2 người đều đang làm công nhân trong một công ty dệt may. Cưới xong, thấy cuộc sống quá vất vả, thiếu thốn, chị bàn với hắn để hắn đi học kiếm tấm bằng, sau này tìm công việc khác khá khẩm hơn. Hắn gật đầu đồng ý. Thế là ròng rã mấy năm liền, chị thân cò lặn lội nuôi chồng nuôi con, chỉ mong có ngày chồng học hành thành tài. Chị rất tin tưởng vào hắn, bởi trước đây hắn học giỏi, nhưng vì nhà nghèo nên hết cấp 3 đã nghỉ học đi làm. Giờ đây, có chị lo kinh phí, chỉ chuyên tâm học hành, thành tích học tập của hắn quả thực rất tốt.
Ảnh minh họa
Vèo cái 4 năm qua đi một cách nhanh chóng. Hắn ra trường, bắt đầu đi làm. Công việc của hắn ngày một thuận lợi. Hắn có ngoại hình ưa nhìn, giao tiếp tốt lại có năng lực làm việc, chẳng mấy chốc đã khiến sếp coi trọng, đồng nghiệp yêu quý. Chị mừng, vì chồng mình là một người giỏi giang như vậy. Nhưng rồi chị cũng lo, sợ bản thân giờ không xứng với hắn.
Thế rồi cái ngày chị luôn lo lắng và sợ hãi cũng đã đến. Hắn có bồ - một cô nàng giàu có, đã từng li dị chồng. Cô ta biết hắn đã có gia đình, nhưng tình cảm mà, khó nói vô cùng. Quan trọng hơn là cô ta tin tưởng rằng bản thân sẽ thắng chị, nên mới mạnh dạn dấn bước vào cuộc tranh đua này. Đau khổ không để đâu cho hết, nhưng chị không cam tâm cứ thế mà buông bỏ. Công sức, tâm huyết và cả hi vọng của chị đều đặt cả vào hắn, không phải sao? Nhưng khi chị đến tìm gặp cô nàng ấy, rơi nước mắt kể lể với cô ta mình đã hi sinh cho chồng như thế nào, 2 người đã cùng nhau trải qua những ngày tháng đắng cay khổ cực ra sao, giờ mới có được ngày hôm nay, mong cô ta đừng cướp hắn của chị đi. Không ngờ cô ta chỉ cười, bảo với chị: "Chị về nói với chồng chị ấy. Nói với em có tác dụng gì!". Chị sững người, nhưng ngẫm cho cùng thì cô ta nói đúng thật. Nhưng thật đa.u đớ.n, trước sự níu kéo của chị, hắn lại chẳng may động lòng. "Đừng cản con đường đi lên của tôi!" - hắn lạnh lùng nói với chị như vậy. À, thì ra giờ chị là vật cản trên con đường tiến thân, vươn cao của hắn? Chị nuốt nước mắt, kí vào đơn li dị để giải thoát cho hắn. Chị nhận nuôi con, không một đồng chu cấp từ hắn. Sau đó, chị nghe phong thanh hắn đã thành làm giám đốc, đi xe hơi, công ty do vợ đầu tư vốn mở cho. Chị chỉ cười nhạt, cuộc đời chị và hắn rẽ sang 2 ngả khác nhau rồi. Cuộc sống của chị giờ rất ổn với 1 mẹ 1 con, chị cũng mới được tăng lương. Bẵng đi hơn 2 năm sau, vợ hắn bỗng đến gặp chị. Cô ta bế một đứ.a b.é tầm 1 tuổ.i, khóc lóc nói với chị rằng, giá như ngày ấy cô ta nghe lời chị, không mù quáng cố đoạt lấy hắn thì tốt biết bao. Chị hỏi thì được biết, hóa ra hắn cặp bồ, một em non tơ, xinh đẹp và quyến rũ vô cùng. Chuyện, giờ hắn đã là doanh nhân thành đạt, thiếu gì các em chân dài vây quanh. Nghe vợ hắn kể, thì hắn mê đắm em kia lắm, như bị bỏ bùa, còn về đòi b.ỏ v.ợ để cưới em ấy.
Không hề thấy hả hê hay vui sướng vì tình địch 1 thời cũng đang lâm vào bước đường giống mình khi xưa, chị chỉ thấy cảm thương cho cô nàng ấy, cô ta cũng đã vì hắn mà làm rất nhiều điều. Tiề.n hắn có, nền tảng sự nghiệp hắn có cũng là nhờ vợ chứ đâu! Hắn cũng thật quá bạc bẽo đi, đã phụ lòng chị, tưởng sẽ sống yên ổn vui vẻ với cô ta, đằng này lại còn trở chứng. Chị chẳng biết khuyên ra sao, chỉ đành an ủi cô nàng mạnh mẽ lên mà thôi. Còn hắn, đã chẳng liên quan tới chị từ lâu lắm rồi.
Không lâu sau, chị nghe tin 2 người họ li dị. Chị thở dài, một khi hắn đã phũ thì thật khó để níu kéo, chị đã được nếm thử dư vị đó rồi. Cảm khái là thế nhưng chị cũng chẳng muốn quan tâm nhiều đến những thứ chẳng liên quan đến cuộc sống hiện tại của mình. Thời gian qua đi, khoảng 5 tháng sau ngày cô vợ của hắn đến tìm thì bất ngờ thay, lại là chính hắn đến tìm chị! Nhìn sự phờ phạc, mệt mỏi trên khuôn mặt và trang phục có phần luộm thuộm của hắn, chị linh cảm có chuyện chẳng lành đã xảy ra.
Chị linh cảm đã đúng. Cô ả quyến rũ chế.t người kia thì ra là gián điệp mà công ty đối tác cố tình gài tới tiếp cận hắn. Ả không những đà.o m.ỏ tiề.n của hắn mà còn đán.h cắp bí mật công việc của hắn. Công ty lâm vào lao đao khốn đốn, hắn không chống đỡ được, đành tuyên bố phá sản. Hắn còn lại chỉ là tay trắng. Cô ả kia tất nhiên biến mất không tăm tích. Hắn quay lại với người vợ thứ 2 nhưng cô ta đã đuổi thẳng cổ hắn ra khỏi cửa. Lúc này hắn nhớ tới chị, người vợ đầu tiên hiền dịu, bao dung và giàu đức hi sinh. Hắn quỳ xuống va.n xi.n chị tha thứ cho hắn, cho hắn một cơ hội để làm lại từ đầu.
Chị nhìn hắn đang quỳ dưới chân mình, nghe hắn ôn lại bao nhiêu kỉ niệm thời xưa khốn khó mà chẳng có cảm xúc gì. Chuyện của chị và hắn đã qua quá lâu rồi, giờ nói câu xin lỗi hay xin cơ hội quay lại thực sự là hơi nực cười và vô nghĩa. Hắn dám làm phải dám chịu chứ! Đây chính là cái kết xứng đáng cho người đàn ông bội bạc như hắn.
Theo Afamily