Chồng bỏ nhà theo bồ, 20 năm sau về đòi chia tài sản
Khi ba mẹ con tôi đã quen với việc coi như người đàn ông bội bạc đó không tồn tại thì anh ta bất ngờ quay về đòi… chia căn nhà chung cùng những tài sản có giá trị khác.
Vì chuyện này mà cuộc sống tưởng đã yên bình trong ngôi nhà bé nhỏ của ba mẹ con tôi lại dậy sóng. Ngay từ khi người đàn ông ấy – người đã từng là chồng tôi, là cha của các con tôi trở về ngôi nhà này.
Suốt khoảng thời gian đó không hề liên lạc với tôi lấy 1 lần (Ảnh minh họa)
Cách đây 1 tháng, tôi bỗng nhận được điện thoại từ một số lạ gọi tới. Tôi nhấc máy, đầu dây bên kia hẵng giọng: “Tôi, Hùng đây, cô dọn phòng, mai tôi về Việt Nam, muốn ở một thời gian tại đây”. Lúc đó, tôi còn ú ớ, không hiểu ông Hùng nào mà muốn ở nhà tôi, một lúc sau mới nhớ ra là chồng cũ.
Anh ta sống ở Nga với cô bồ đã gần 20 năm nay và suốt khoảng thời gian đó không hề liên lạc với tôi lấy 1 lần.
Hơn 20 năm trước, khi tôi vừa sinh cậu con trai thứ 2 được vài tháng, Hùng – chồng tôi thông báo: “Cơ quan anh có suất nghiên cứu sinh tại Nga, học xong thạc sỹ tại đây, anh sẽ được cân nhắc. Nhưng em lại vừa mới sinh con, kinh tế của gia đình chúng ta chưa vững. Anh không muốn đi”.
Thấy vẻ mặt buồn rầu và câu nói có phần nuối tiếc của chồng. Tôi động viên: “Anh cứ đi, cố gắng học, 2, 3 năm sau về với mẹ con em. Việc ở nhà, có em và mẹ lo hết, anh đừng bận tâm”. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ một điều duy nhất, khi anh đi về, công việc và cuộc sống của ba mẹ con tôi sẽ tốt hơn. Có được điều đó, thì 2 hay 3 năm cũng chẳng là dài.
Vài tháng sau đó, chồng tôi lên đường sang Nga học tập. Tôi ở nhà chăm hai con nhỏ và gánh vác kinh tế gia đình. Thú thực, hồi đầu khi anh mới sang Nga, gia đình tôi khá khó khăn. Thiếu đi 1 phần thu nhập, tôi phải bươn chải nhiều công việc làm thêm mới lo được cho cuộc sống của ba mẹ con.
Thời gian đó, dù rất mệt mỏi nhưng niềm an ủi duy nhất của tôi là thỉnh thoảng nhận được những cánh thư, hay lâu lâu có một cuộc điện thoại thăm hỏi của anh. Thấy anh thông báo tin mừng đã ổn định cuộc sống, học hành thuận lợi, ba mẹ con tôi mừng lắm.
Video đang HOT
Thời gian đó, internet và viễn thông chưa phát triển như bây giờ, nên thứ để kết nối chúng tôi với nhau là niềm tin, tôi tin tưởng tuyệt đối vào chồng mình. Tôi thương anh, một mình nơi xứ người, lúc nào anh cũng nhớ vợ, nhớ hai con tới thắt lòng.
Gần 3 năm sau, khi anh kết thúc khóa học của mình, tôi và các con hào hứng chờ ngày anh về nước. Bất ngờ, anh báo tin đã tìm được một công việc tốt, và muốn gắn bó thêm vài năm nữa ở đây để kiếm thêm tiền lo cho gia đình.
Tôi dù buồn nhưng ý anh đã quyết nên tôi lại tự động viên mình, đã 3 năm trôi qua, thêm vài năm nữa cũng chẳng đáng là bao. Thời gian sẽ trôi nhanh như một cái chớp mắt.
Một vài bạn bè cùng đi với anh chuyến đó đã về, họ ổn định cuộc sống và công việc ở Việt Nam với tấm bằng thạc sỹ.
Tình cờ, trong một lần đi hội thảo, tôi gặp Mai – một đồng nghiệp cùng đi với anh. Tôi mừng quýnh, liền hỏi han tình hình cuộc sống ở bên đó, và tất nhiên là câu chuyện xoay quanh chồng tôi.
Thấy thái độ của tôi, Mai ngập ngừng. Cô kéo tôi ra góc khuất và bảo: “Mình nói thật, Hương đừng trông mong gì. Đàn ông đi chẳng biết đâu là nhà. Mình cứ cố chăm hai con, coi đấy là động lực mà sống vui vẻ”. Nói rồi, Mai đi, chỉ để lại trong đầu tôi dấu hỏi to đùng và sự băn khoăn về thái độ của cô ngày hôm đó.
Thêm một thời gian sau nữa, tôi mới biết được rằng, chồng tôi có bồ bên đó, họ cùng đi du học và đã chung sống với nhau 2 năm nay. Đó chính là lý do lớn nhất khiến anh không muốn về nước.
Tôi gọi điện sang, làm lớn chuyện. Anh thản nhiên nói: “Chúng ta không còn yêu nhau nữa, vậy nên, hãy giải thoát cho nhau. Tôi sẽ có trách nhiệm với hai con, tôi không cần bất cứ tài sản gì cả, chỉ cần chúng ta không ly hôn để bố mẹ tôi đỡ suy nghĩ”.
Tôi như chết lặng, cay đắng và tủi nhục. Bằng đấy thời gian mẹ con tôi chờ đợi anh, tin tưởng anh.
Những ngày tháng sau đó, ba mẹ con tôi sống với nhau, tôi vẫn nói các con bố đi học, đi làm ở nước ngoài, còn chuyện riêng chúng tôi tự mình giải quyết. Một vài lần sau đó, tôi gọi điện, gửi thư sang muốn ly hôn nhưng anh ta không một lần hồi âm lại. Thi thoảng anh vẫn gọi điện về hỏi thăm con, nhưng hoàn toàn không một lời quan tâm, hỏi han tôi.
Sau đó rất lâu, qua thông tin của vài người bạn, tôi được biết anh và cô bồ có cuộc sống rất khấm khá, họ có con với nhau và đang mở cửa hàng kinh doanh thêm.
Cú sốc này không quật ngã tôi, trái lại, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Tôi quay cuồng trong công việc, chăm con… Cuộc sống cứ thế trôi qua trong lặng lẽ. Tôi dần cũng lấy được cân bằng và sự thanh thản. Các con tôi lần lượt tốt nghiệp đại học, đứa út cũng vừa mới nhận được vào làm ở một công ty viễn thông lớn.
Trái ngược với sự mong chờ của 20 năm trước, ba mẹ con tôi đón anh ta trong sự tẻ nhạt và xa cách. Ở tới ngày thứ hai, anh ta muốn nói chuyện riêng với tôi. Rồi anh ta cất giọng rụt rè: “Chúng ta có thể chia tài sản được không? Trên danh nghĩa, tôi vẫn là chồng cô, chúng ta chưa ly dị. Tôi muốn bán căn nhà này, một số tài sản khác của tôi nữa, hoặc chúng ta có thể ly dị chia tài sản. Công việc bên Đức của tôi đổ bể, hơn nữa, tôi cũng không còn trẻ, tôi muốn về Việt Nam. Nhưng, còn vợ và con tôi nữa, tôi không thể để họ đi thuê trọ được. Chúng tôi cũng cần ổn định chỗ ở mới để có thể gây dựng lại được kinh tế”.
Lần này, tôi choáng váng. Suốt 20 năm qua, anh ta không hề đả động tới chuyện trợ cấp cho hai con, một tay tôi nuôi nấng các con ăn học. Vậy mà giờ đây, anh ta về nước, đòi tôi phải bán căn nhà này, chia tài sản?
Anh ta nói đúng, thật ra, chúng tôi đã bao giờ ly dị, và ngôi nhà lại là tài sản chung. Tôi thấy hoang mang, không biết mình nên làm thế nào trong hoàn cảnh này?
Theo Blogtamsu
Cái kết "viên mãn" nhất dành cho một gã đàn ông bội bạc
Mai nhìn vẻ đau khổ của Tuấn cùng những kỉ niệm mà hắn nhắc lại, vẻ mặt chẳng chút biến sắc. Gã đàn ông bội bạc ấy đã không còn ý nghĩa gì với cô từ rất lâu rồi.
Mai đau đớn nhận ra rằng bây giờ cô chẳng còn ý nghĩa gì với Tuấn. (Ảnh minh họa)
Mai và Tuấn cưới nhau khi cả hai đều không có gì trong tay ngoài tình yêu chân thành, sẵn sàng hy sinh vì nhau. Hai người chỉ dừng lại ở cấp bậc nhân viên, còn nếu muốn lên cao hơn, buộc phải có bằng cấp. Vậy là dù khó khăn, vất vả, Mai vẫn quyết tâm muốn Tuấn đi học. Ban đầu Tuấn nhất định không chịu đồng ý vì anh lo sợ mình Mai sẽ không thể gánh vác nổi, nhất là đứa con nhỏ hơn một tuổi cũng cần có bố bên cạnh hàng ngày. Nhưng hy vọng cuộc sống sẽ thay đổi sau khi học xong, Mai và con sẽ được hạnh phúc hơn nên Tuấn đã đồng ý đi học.
Vậy là 4 năm ròng rã người ta chứng kiến cảnh Mai vất vả, đầu tắt mặt tôi chăm con, nuôi chồng đi học. Ai cũng thầm cảm phục nghị lực và sức chịu đựng của người phụ nữ nhỏ bé ấy. Và người ta cũng hy vọng Tuấn sớm ngày trở về, mang lại hạnh phúc cho Mai. Về phần mình, Mai luôn tin tưởng Tuấn sẽ làm nên sự nghiệp.
Rồi 4 năm cũng qua đi, Tuấn trở về, bắt đầu đi làm. Công việc của Tuấn ngày một thuận lợi. Tuấn có ngoại hình ưa nhìn, giao tiếp tốt lại có năng lực làm việc, chẳng mấy chốc đã khiến sếp coi trọng, đồng nghiệp yêu quý. Mai mừng, vì có một người chồng mình giỏi giang như vậy. Nhưng rồi Mai chợt lo sợ bản thân mình không còn xứng đáng với Tuấn nữa.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, một người đẹp trai, có tài, như Tuấn đã không cưỡng lại được sự cám dỗ xa hoa. Anh có bồ, một cô nàng tiểu thư giàu có. Biết Tuấn đã có gia đình nhưng cô ta vẫn cố tình chèo kéo. Hơn nữa sự vất vả bao năm đã khiến Mai xuống sắc quá nhiều, trong khi cô ả kia lại trẻ trung, nóng bỏng nên Tuấn đã nhanh chóng gục ngã. Đau khổ không để đâu cho hết, nhưng Mai không cam tâm cứ thế mà buông bỏ. Công sức, tâm huyết và cả hi vọng của Mai đều đặt cả vào Tuấn.
Mai đã tìm đến nới ở của cô ả kia, kể cho cô ta nghe câu chuyện của chị và anh, rằng hai người đã cùng nhau trải qua cay đắng như thế nào mới có được ngày hôm nay. Nhưng cô ta chưa kịp lên tiếng thì Tuấn từ trong phòng ngủ của cô ta bước ra đã chỉ thẳng vào mặt Mai mà nói:
- Sao cô lại có thể trơ trẽn đến vậy. Cô thử nhìn lại mình xem, cô có còn xứng đáng với tôi không. Và nhìn lại cô với cô ấy đi, cô không bằng 1 nửa của cô ấy mà dám lên tiếng mặc cả với cô ấy sao. Cô cút đi, đừng có ở đây ngáng chân tôi nữa.
Mai đau đớn nhận ra rằng bây giờ cô chẳng còn ý nghĩa gì với Tuấn, có níu kéo thêm thì người đau khổ cũng chỉ là Mai mà thôi. Dù không muốn nhưng Mai vẫn phải ký vào lá đơn ly hôn ấy.
Cuộc đời của Mai rẽ sang một trang mới và Tuấn cũng vậy. Mai nghe đâu Tuấn trở thành ông chủ rất nhanh sau đó, số tiền mở công ty là do cô nhân tình kia trợ cấp. Mai cũng chẳng còn quá quan tâm đến chuyện này nữa, với cô bây giờ chỉ có con và gia đình là quan trọng vì gã đàn ông bội bạc ấy đã không còn tồn tại trong tâm trí cô từ rất lâu rồi. Cuộc sống của cô và con dần đi vào quỹ đạo. Nhờ chăm chỉ và có chí cầu tiến nên Mai được cất nhắc vào vị trí cao hơn, tiền lương nhiều hơn, Mai cũng có đầy điều kiện chăm sóc cho con và bản thân mình.
Không lâu sau, Mai nghe tin Tuấn đã ly dị. Nghe đâu hình như cô vợ mới của gã không chịu được thói trăng hoa lăng nhăng của hắn nên đã đơn phương ly hôn. Giờ nghĩ lại, Mai vẫn không thể hiểu nổi tại sao ngà xưa cô lại có thể cống hiến hết mình cho một gã đàn ông bội bạc như thế. Chợt Mai thấy thất vọng.
5 tháng sau khi Mai biết tin gã ly hôn, Mai đã chết sững khi Tuấn đột ngột gõ cửa nhà Mai. Nhìn sự phờ phạc, mệt mỏi trên khuôn mặt và trang phục có phần luộm thuộm của gã, Mai linh cảm có chuyện chẳng lành đã xảy ra. Khi Tuấn quỳ xuống chân Mai, cầu xin Mai quay lại với gã, Mai cũng đã phần nào hiểu ra được linh cảm của mình là đúng hay sai. Do chơi bời, chác táng, Tuấn không may bị lây căn bệnh thế kỉ. Sự nghiệp tan tành, những cô nàng trước kia vây quanh gã giờ nhìn gã như với con mắt sợ hãi, khinh bỉ. Hắn nói bây giờ hắn chỉ còn biết nhớ đến Mai, nhớ đến người vợ hiền ngày nào của hắn.
Mai nhìn vẻ đau khổ của Tuấn cùng những kỉ niệm mà hắn nhắc lại, vẻ mặt chẳng chút biến sắc. Gã đàn ông bội bạc ấy đã không còn ý nghĩa gì với cô từ rất lâu rồi. Gã lâm vào bước đường ngày hôm nay đều là do hắn tự nguyện chọn, chẳng thể trách được ai. Dám làm thì dám chịu, đây chính là cái kết "viên mãn" nhất dành cho kẻ bội bạc.
Theo blogtamsu
Cái kết xứng đáng cho một gã đàn ông bội bạc Chị nhìn hắn đang quỳ dưới chân mình, nghe hắn ôn lại bao nhiêu kỉ niệm thời xưa khốn khó mà chẳng có cảm xúc gì. Mọi chuyện đã qua lâu lắm rồi! Ảnh minh họa Lúc chị và hắn cưới nhau, 2 người đều đang làm công nhân trong một công ty dệt may. Cưới xong, thấy cuộc sống quá vất vả,...