Chồng bỏ khi mang bầu
Em năm nay 25 tuổi, chúng em yêu nhau 5 năm và đã kết hôn tháng 10 năm 2010. Anh là người kỹ tính, khó tính, chăm chỉ và cũng rất yêu thương em. Em thì yêu ít hơn, nhưng vì tình cảm chân thật của anh mà em chấp nhận.
Anh hay nói dối em những chuyện vớ vẩn, để được em thương hại. Em biết nói dối cũng giả vờ tin, vì em nghĩ cũng là do anh yêu mình nên bịa đặt ra để lấy tinh cảm thôi. Vì thương mẹ già, anh học xong về quê để công tác, sau đó do không xin được việc anh lại xuống thành phố, rồi lại trục trặc công việc anh lại về quê và giờ đã đi làm. Em may mắn hơn, ra trường là có việc làm ngay, do yêu thương anh mà cũng chấp nhận bỏ việc ở thành phố về quê lấy anh.
Gia đình anh rất nghèo, một mình anh lo làm không đủ, suốt ngày tất bật. Em về quê thì đợi việc mãi mà không có, vì tụi em đã xin việc trước hai tháng cưới. Mẹ chồng thì khó tính và hay để ý vặt, anh giúp gì em là bà mắng chửi anh. Ngoài ra, gia đình anh còn bắt em làm nông (nhà anh chồng cà phê và tiêu). Em từ nhỏ ở thành phố không biết làm nhưng cũng cố gắng ra làm cho có người. Việc nhà cơm nước em lo toan hết. Cưới về thì em bị dính bầu luôn, anh rất vui và hạnh phúc. Cuộc sống khó khăn, khắc nghiệt vì đó vùng sâu, mang bầu thì nghén khó chịu, mẹ chồng không quan tâm và chán vì con dâu không biết làm nông, ăn uống thiếu thốn, không ai bạn bè và trò chuyện, mỗi chồng đi làm tối mới về, ăn xong thì ngủ (trên đó 19h là đi ngủ). Tết dương lịch, em gái em lên chơi và đã khóc vì em từ một cô gái xinh đẹp nhất nhà, thì gầy đen và xấu xí, ăn mặc như bà già. Em cũng cảm nhận như thế. Tối đó, do anh đi nhậu say về, vợ chồng có to tiếng và anh đuổi em và em gái ra khỏi nhà. Em gái em có tức và chửi anh.
Video đang HOT
Ai ngờ, ngày 16 âm lịch em không vào, anh đã đi báo cho dòng họ anh và cơ quan của anh là ly dị em, và trách em có ý định bỏ đi luôn, trách em làm anh xấu hổ vì đợt bỏ đi đó, trách em gái em mất dạy. Em tưởng anh đùa, nhưng khi gọi hỏi mẹ anh, bà mắng em một trận xối xả, các anh chị cũng vậy và nói em vào không nhận nữa. Em đau khổ đến tột cùng, em gọi điện xin lỗi anh và hứa mai sẽ vào, nhưng anh không cho vào. Em doạ anh làm vậy em sẽ bỏ thai, nhưng anh dửng dưng nói là em nên làm như thế để làm lại cuộc đời, còn để lại thì anh sẽ nuôi.Hai chị em ra ngoài đường đứng nửa đêm, rồi anh gọi điện và bố mẹ gọi về thì hai chị em về. Về nhà thì đã thấy cả một dòng họ nhà anh đứng đấy và mắng em ngu và cho việc em bỏ đi như vây là ghê gớm, làng này không ai như thế cả. Em gái em có tức và nói lại anh, còn em thì im lặng. Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục đến mắng em và anh đuổi em gái em về thành phố. Em cũng chỉ biết im lặng và nhìn em gái lủi thủi xách ba lô đi, mà không ai nói gì, giúp gì, em rất buồn. Sau đó, em có xin lỗi gia đình anh, mọi chuyện coi như được giải quyết. Sau đó, do Tết âm lịch anh trai em cưới vợ, nên lúc đầu hai vợ chồng định về nhưng không có tiền nên anh cho em về một mình. Không biết ai đã nói gì, mà ngày nào anh cũng gọi điện than vãn là vợ năm đầu không nên cho về, rồi ngày nào anh cũng giục em về, quát mắng em. Bố mẹ thấy em gầy yếu lại đang bầu bì, nên cũng khuyên em ở chơi thêm, đợi cho xe bớt khách rồi vào.
Em không ngờ anh lại nói như thế với em. Em muốn gặp mặt giải quyết nhưng anh không chịu về quê em và cũng không cho em vào. Bố mẹ em do thương con gái, lại mang bụng bầu, một thân một mình mà gọi điện thấy anh và gia đình quyết tâm và cư xử như vậy cũng không muốn em vào nữa. Em có nhờ bạn bè, và bạn thân anh gọi điện khuyên anh giùm mà không được. Anh quyết tâm và hận thù em là đã làm anh phải điêu đứng. Em gọi điện van xin cũng không đựơc, sau đó em nói anh trả 30 triệu tiền xin việc cho em, anh kêu do em bỏ xin việc ngang nên mất, rồi kể lể là lo cho em ăn uống tháng trời, lo chạy xin việc còn tốn cả hơn thế, em còn phải bù thêm tiền cho anh. Em cũng nghe bạn bè em nói là anh kể mọi người là tại em cãi nhau bỏ về quê không vào, rồi hối hận vì lấy em, anh yêu thương em hết mức mà em không thương anh một.
Bây giờ, em không biết phải làm sao, thì cũng khổ vì chồng không thương nữa. Chấp nhận ly hôn thì khổ đứa bé lại không cha như bố nó và nuôi con một mình vất vả. Thực sự là đã có nhiều người khuyên em làm lại cuộc đời, nhưng em không thể, em phải làm sao đây?
Theo Ngoisao
Hạnh phúc vụt bay
Sau mấy tháng đấu tranh nhưng vẫn không khuất phục được gia đình, tôi quyết định sẽ sống cùng anh, dù cho cuộc sống của chúng tôi có như thế nào đi chăng nữa...
Phải chăng cuộc đời luôn bất công như thế? Tại sao tôi lại mãi bị xui xẻo và không bao giờ có được hạnh phúc như bao người khác? Có những việc đối với rất nhiều người chỉ là vộc nhỏ nhoi và rất dễ dàng làm được nhưng sao đối với tôi, chúng vô vàn khó khăn và quá sức.
Mọi người đều có thể chọn lựa cuộc sống mà họ muốn sống, quen những người bạn họ muốn quen, làm những việc mà họ yêu thích, còn tôi, chúng dường như chỉ là những giấc mơ phù phiếm và rất xa vời mà vĩnh viễn tôi không bao giờ với tới được. Cuộc sống của tôi mới nhìn vào, ai cũng nghĩ là tôi rất may mắn, có gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương, được ăn học đàng hoàng nhưng có ai hiểu được nỗi lòng sâu thẳm trong tôi không? Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ như 1 con búp bê hay là một con rối mà thôi. Tất cả việc tôi làm, bạn bè mà tôi quen đều phải có sự đồng ý của ba mẹ. Bất cứ điều gì tôi thực hiện mà ba mẹ không hài lòng, lập tức ba mẹ sẽ nhúng tay vào ngay.
Tôi như đang sống chiếc lồng kiếng được bao bọc rất kín, rất khó mà thoát ra ngoài. Gần 30 tuổi đầu nhưng bạn bè than thiết xung quanh tôi chẳng có bao nhiêu người, nếu nói chính xác bạn bè tri kỷ thì chẳng có ai vì tôi đâu có được tự do đi lại như mọi người, mỗi bước chân tôi đi, đều có những ánh mắt quan sát theo dõi và quản lý. Nhiều lúc nhìn bạn bè tự do rong chơi, tự do làm những việc mà họ thích, tôi ngưỡng mộ họ biết bao. Suốt bao nhiêu năm trời, tôi chỉ biết đi học, về nhà và sau này thì từ chỗ làm và về nhà mà thôi. Tôi sống khép kín trong chiếc vỏ ốc của mình suốt bao nhiêu năm trời, sống trong lặng lẽ và như là một chiếc bóng... Tôi luôn ao ước mình có thể bùng nổ và làm những việc mình yêu thích mà không cần sự chỉ đạo của bất cứ ai. Nhiều lúc tôi ước mình chỉ là 1 cô bé nhà nghèo, không có một ai quản lý và quyết định mọi việc cho tôi cả. Có lẽ bạn sẽ cho rằng tôi ích kỷ nhưng có ai hiểu được tâm trạng cô độc và luôn khát khao tự do trong tôi không?
Tôi như đang sống chiếc lồng kiếng được bao bọc rất kín (Ảnh minh họa)
Và rồi định mệnh cho tôi gặp được anh. Anh như một luồng gió mát đem đến cho tôi biết bao hy vọng và hạnh phúc. Được gần anh, tôi như quên hết tất cả buồn phiền, được che chở và hiểu được thế nào là vị ngọt của tình yêu. Tuy nhiên, tôi thật sự cảm thấy rất có lỗi với anh, vì yêu nhau suốt 2 năm trời, tôi lại không dám cho gia đình mình biết. Tôi luôn lén lút đi chơi và gặp gỡ với anh, luôn gấp gáp chạy về sợ ba mẹ phát hiện. Tôi biết anh rất khó chịu nhưng quả thật tôi không biết phải làm sao hơn. Gia đình anh không khá giả, lại là người Bắc, cha mẹ đã ly dị từ khi anh còn nhỏ. Anh giờ đây đang sống với mẹ cùng các em cùng mẹ khác cha, còn ba của anh cũng đã có gia đình mới từ lâu. Tôi biết hoàn cảnh anh như thế sẽ không bao giờ có chuyện ba mẹ tôi chấp nhận cho chúng tối quen nhau.
Tôi yêu anh vì anh là người có nghị lực, không bao giờ khuất phục trước những khó khăn, biết chăm lo cho gia đình và rất hiểu ý người. Anh luôn biết cách tạo niềm vui cho tôi mỗi khi tôi bệnh hay buồn phiền. Anh luôn bên cạnh an ủi tôi trong những lần tôi hụt hẫng. Những ngày lễ hay sinh nhật tôi, anh không bao giờ tặng tôi những món quà đắt giá, mà chỉ là những tấm thiệp, cành hoa giả do tự tay anh làm cho tôi. Tuy chúng không có giá trị vật chất bao nhiêu nhưng đối với tôi, chúng trở nên vô giá đáng quý nhất trên đời. Trong lòng tôi, anh là tất cả niềm vui và hy vọng, là tất cả niềm tin của cuộc sống này. Tôi như dần được anh kéo ra khỏi chiếc vỏ ốc chật hẹp của mình suốt bấy lâu nay. Tôi dần tin vào cuộc sống và dĩ nhiên, tôi tin vào anh tuyệt đối vì tôi rất yêu anh.
Nhưng quả thật trên đời này, không có gì là vĩnh viễn cả. Tình yêu của chúng tôi đã bị ba mẹ tôi phát hiện. Ba mẹ ra sức ngăn cấm tôi gặp anh, bắt chúng tôi cắt đứt mọi liên lạc với nhau. Ba mẹ suốt ngày quan sát và theo dõi tôi, mắng nhiếc và kiểm tra xem chúng tôi còn qua lại với nhau không. Tôi luôn sống trong dằn vặt và đau khổ khi phải chọn giữa tình và hiếu. Anh thì khuyên tôi đừng trách cha mẹ vì họ làm thế cũng vì họ yêu tôi, muốn bảo vệ cho tôi nhưng cuối cùng. Sau mấy tháng đấu tranh nhưng vẫn không khuất phục được gia đình, tôi quyết định sẽ sống cùng anh, dù cho cuộc sống của chúng tôi có như thế nào đi chăng nữa... và tôi đã quyết định nói rõ với ba mẹ về chuyện tương lai của mình.
Điều đầu tiên tôi nhận được là những lời mắng nhiếc của ba mẹ và các anh chị dành cho đứa con bất hiếu như tôi, sau đó là hai cái tát tay đầu đời mà tôi nhận được từ ba mẹ... và cuối cùng là những giọt nước mắt của mẹ tôi. Dù rất đau lòng nhưng tôi luôn tự nhủ là mình phải cố lên, phải tự đấu tranh cho hạnh phúc của mình, không nên buông xuôi để ba mẹ sắp đặt như các anh chị của mình. Và tôi quyết định ra riêng, tôi tự tìm nhà trọ, tự đi làm nuôi thân mình... Dù cuộc sống không còn được giàu sang hay có sự bao bọc của gia đình nhưng tôi rất vui vẻ và hạnh phúc, còn anh vẫn còn phải gánh vác việc gia đình nên không thể lo được nhiều cho tôi nhưng tôi vẫn không hề trách cứ anh.
Lần đầu trong đời, tôi được tự do kết bạn và đi đến những nơi mình muốn, được làm những việc rất bình thường như mọi người mà bản thân mình chưa bao giờ được thử. Điều hạnh phúc nhất là tôi có thể cùng anh công khai tình yêu của chúng tôi, không còn những buổi hẹn hò lén lút và đầy lo sợ nữa... tôi sống trong ngập tràn hạnh phúc dù cuộc sống khó khăn. Nhưng dần dà, tôi cảm giác như anh đang có gì đó giấu tôi, anh ít cười hơn và hay suy tư. Đôi lúc anh khuyên tôi nên quay về với ba mẹ, không nên tự làm khổ mình nữa. Tôi giận hờn và trách anh không còn yêu tôi nên mới nói với tôi những điều như thế! Và rồi một ngày kia, anh bỗng dưng nói lời chia tay với tôi. Tôi như rơi xuống vực thẳm và không tin vào tai mình nữa. Sao bỗng dưng anh lại đối xử với tôi như tế? Phải chăng anh đã có người yêu khác? Dù tôi có oán trách và nói như thế nào đi nữa, anh cũng chỉ im lặng và khuyên tôi quay về.
Suốt hơn 2 tháng trời, anh không hề liên lạc hay hỏi han tôi khiến tôi luôn liên tưởng đến những hạnh phúc mà anh đang có cùng cô gái nào đó nên không thèm quan tâm gì đến tôi nữa. Tôi như người mất hồn, đi làm nhưng trong lòng không hề tập trung. Trong lúc đó, ba mẹ tôi đã xuất hiện và khuyên tôi về nhà. Lúc đó, tôi như người mộng du, trong lòng luôn oán hận anh và nếu có thể, tôi sẽ giết chết anh. Tôi về nhà như một cái xác, không còn cảm xúc, không có được một nụ cười, chỉ biết lẩn trốn trong căn phòng của mình. Trong lòng tôi thề là sẽ không bao giờ yêu bất cứ người đàn ông nào nữa, vì tất cả đều sở khanh và giả dối. Mặc dù hận anh rất nhiều nhưng tôi biết, tôi vẫn rất yêu anh.
Dù ở phương xa nhưng em sẽ cầu mong anh sẽ luôn hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Trong một lần tình cờ, tôi đã phát hiện ra một bí mật và nó đã trả lời tất cả cho những thắc mắc của tôi. Tôi phát hiện một email của mẹ tôi gởi cho anh, trong đó có những lời lẽ rất nặng nề dành cho anh và cả gia đình anh. Khi tôi tra hỏi đứa em mình thì nó mới nói sự thật cho tôi biết. Thì ra suốt hơn một năm tôi ra ngoài sống riêng, ba mẹ tôi đã rất nhiều lần tìm gặp và mắng chửi anh, những lời nói dịu dàng có, cứng rắn có và cả sỉ vả anh cũng có. Ba mẹ tôi yêu cầu anh tránh xa tôi và khuyên tôi quay về nhà vì anh cũng chỉ là một nhân viên quèn, không xứng đáng làm chồng hay người yêu của tôi. Tôi chợt nhớ ra rất nhiều lần anh nhìn tôi rồi suy tư và thở dài. Dù tôi có hỏi anh tại sao như vậy thì anh cũng chỉ nói "không có gì, chỉ vì anh mệt mà thôi". Có những lần đi chơi, anh bỗng dưng tái mặt vì phone reo. Những lần đó, anh luôn đi ra thật xa để nói chuyện mà không bao giờ cho tôi nghe. Tôi luôn nói đùa "bồ nhí anh gọi sao mà bí mật vậy?" nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu tất cả sự thật ấy.
Anh bỏ rơi tôi vì lòng tự trọng và cũng vì hạnh phúc của tôi. Anh không muốn tôi phải khổ cùng anh, cũng như không muốn gia đình tôi xúc phạm đến anh và gia đình anh. Anh ra đi không phải vì anh hết yêu tôi mà ngược lại, anh làm như thế là vì tôi.
Tôi như chết lặng khi biết ra sự thật, một sự thật mà tôi không bao giờ nghĩ đến. Tôi đã tìm cách liên lạc và nói lời xin lỗi với anh. Dù tôi có níu kéo và nói như thế nào, anh cũng nhất quyết không quay lại vì không muốn làm khổ tôi nữa. Anh nói là từ đây, anh sẽ không bao giờ tìm đến tôi nữa vì anh muốn tôi quên anh mãi mãi. Những lời nói đó như những nhát dao đâm vào trái tim đã tan nát của tôi. Tôi cứ ngỡ là sau khi biết sự thật, nếu tôi cố gắng giải thích và tiếp tục đấu tranh, chúng tôi có thể quay lại với nhau nhưng tất cả đã trở nên vô nghĩa... Nhiều lúc tôi tự hỏi, tại sao cuộc đời của tôi lại giống như một bộ phim nào đó như vậy?
Tôi không biết nên thương hay oán trách ba mẹ của mình nhưng hiện tại, tôi và ba mẹ như có một khoảng cách rất xa. Tôi không còn cảm giác gần gũi với ba mẹ như xưa, không còn được tự nhiên trò chuyện nữa. Tôi cứ mãi sống lầm lì mà không quan tâm đến bất cứ việc gì xung quanh. Và anh, quả thật gần 2 năm nay, anh không hề hỏi thăm hay liên lạc với tôi, chính sự vô tình của anh đã khiến tôi rất đau lòng. Qua bạn bè, tôi biết anh đã có bạn gái khác và có lẽ anh đang rất hạnh phúc. Thỉnh thoảng anh vẫn hỏi thăm tin tức của tôi qua họ... nhưng tất cả còn có ý nghĩa gì nữa đâu? Tôi thật sự đã mất tất cả, không còn một chút tình thân hay tình yêu. Và anh cả anh nữa, anh đã không còn yêu tôi nữa rồi.
Tôi không biết mình có nên oán hận ba mẹ của mình không? Chính ba mẹ đã đang tâm cướp đoạt hạnh phúc của đời tôi. Tôi biết ba mẹ làm như thế là vì muốn lo cho tương lai của tôi nhưng thật sự, tôi luôn tự hỏi là ba mẹ có quan tâm đến cảm nhận của tôi như thế nào không? Có cần nghĩ đến những việc ba mẹ làm cho tôi có thật sự làm tôi hạnh phúc không? Cha mẹ nào cũng thương con, nhưng có lẽ họ chỉ thương theo cách của họ chứ không phải là cách mà con cái họ mong muốn. Chính vì điều đó mà tôi đã cảm nhận ba mẹ tôi thật tàn nhẫn đối với tôi! Có chăng bố mẹ làm như những gì bố mẹ mong muốn cũng là hạnh phúc của họ mà thôi! Tôi chỉ mong sao, bậc làm cha, làm mẹ hãy lắng nghe và thấu hiểu tâm trạng của con cái trước khi họ quyết định tương lai cho những đứa con của họ.
Anh ơi, em vẫn nhớ và yêu anh nhiều lắm! Cho dù đã hai năm trôi qua nhưng cảm giác của em về vẫn còn nguyên vẹn như xưa! Em không dám hy vọng anh sẽ quay lại bên em vì như thế chỉ khiến anh khổ thêm mà thôi. Em chỉ cần anh mãi nhớ đã có một người con gái đã và đang rất yêu anh! Dù ở phương xa nhưng em sẽ cầu mong anh sẽ luôn hạnh phúc, anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Dấu hiệu vợ chồng rạn nứt Nếu vợ chồng khác nhau về cách dạy con, bất đồng về quan điểm... thì đó là dấu hiệu của những trục trặc trong cuộc sống hôn nhân. Việc của ai người ấy làm: Thông thường không phải hai người việc gì cũng làm cùng nhau, cùng đi chơi bạn bè, cùng ăn, cùng uống.... Nhưng nếu hai người không có bất kỳ...