Chồng biến thành ác quỷ khi say rượu
Em khuyên giải thế nào cũng không được, mỗi lần anh đi nhậu là trái tim em muốn vỡ tan, đau buốt mà không làm gì được.
Vợ chồng em quen nhau được hơn một năm thì cưới, khoảng thời gian quen rất khổ vì bị ba mẹ cấm đoán. Ba mẹ em không thích anh nhưng vì thương con nên chấp nhận cho em và anh. Giờ chúng em lấy nhau được 5 năm, trải qua biết bao đau khổ mà từ nhỏ đến lớn em chưa từng khổ đến thế. Chồng rất thương em nhưng anh mắc phải tật mê rượu và đi chơi với bạn bè. Mỗi lần anh uống rượu vào như thành con người khác, con ác quỷ. Anh đi đến khuya mới về, say xỉn, chửi bới lung tung. Nếu em nói câu nào là anh nhào vô bóp cổ hoặc cho mấy bạt tai. Em rất sợ.
Dần dần em không còn vui vẻ, bị nỗi buồn hành hạ, em chỉ muốn được hạnh phúc như mọi người, không cần anh kiếm nhiều tiền, chỉ cần anh đừng uống rượu nữa, nhưng anh không nghe. Bình thường anh thương em lắm, chuyện gì cũng nhường nhịn, khổ nỗi dính vào rượu chè nên bao nhiêu tiền đều nhậu hết. Em khuyên giải thế nào cũng không được, mỗi lần anh đi nhậu là trái tim em muốn vỡ tan, đau buốt mà không làm gì được. Có lúc em khùng lên cũng chửi anh, thế là mọi hậu quả em đều lãnh đủ, bao nhiêu vết thương trên người.
Giờ em không nói gì anh nữa, cứ điện thoại anh reo là em sợ, vì các bạn anh rủ nhậu, em ghét những người đó, họ phá đi hạnh phúc của em. Có người thương em, khuyên ráng có con chắc anh sẽ thay đổi, nhưng không biết sao 5 năm nay em vẫn chưa mang thai, vừa buồn chuyện chồng lại sầu chuyện con làm em không khi nào vui được. Em muốn ly dị nhưng lại không nỡ vì còn yêu anh nhiều. Mọi người đều khuyên em nên bỏ anh, em không làm được. Không biết đến bao giờ anh mới hiểu nỗi lòng của em, anh đã làm tổn thương em nhiều lắm. Xin các anh chị góp ý cho em, em đang rối lắm.
Video đang HOT
Theo VNE
Bức xúc vì bị "treo niêu"
Từ một chiến binh dũng mãnh, bây giờ tôi bỗng trở thành một tên lính bại trận. Nếu tình cờ gặp bà xã của tôi trong một hội nghị hay một bữa tiệc nào đó, chắc chắn mọi người sẽ rất ngạc nhiên và không thể tin rằng, người phụ nữ ấy dù ở chung nhà, ăn chung mâm, nằm chung giường và có giấy hôn thú hẳn hoi nhưng không phải là... vợ tôi!
Từ ngày cô ấy được cất nhắc lên phó rồi trưởng phòng, sau đó sinh thằng cu Tí thì "mọi con đường đi đến chiếc giường" gần như bị "bế quan tỏa cảng". Tôi nói "gần như" là vì thỉnh thoảng vẫn được chiếu cố, đó là khi công ty phát lương hoặc có thưởng đột xuất mà tôi đem về nộp đủ cho nàng.
Đôi lúc quá bức xúc vì bị "treo niêu", tôi bảo nàng chọn lựa giữa chồng và công việc thì nhận được câu trả lời: "Bọn đàn ông các anh thật ích kỷ, vừa muốn có ôsin trong bếp lại vừa muốn rửng mỡ trên giường. Anh có giỏi thì làm hết việc nhà, chăm sóc con, đưa đón nó đi học và mỗi tháng lo đủ chi tiêu trong nhà thì em sẽ ở nhà hầu hạ anh".
Đúng là nàng làm khó tôi. Làm sao mà tôi có thể làm nổi từng ấy công chuyện khi trời sinh ra tôi là đàn ông? Hơn nữa, nàng lại "mắng" cả bọn đàn ông chứ không phải chỉ riêng một mình chồng nàng nên nghe tự ái dồn dập.
Không biết có phải vì vậy hay không mà từ một chiến binh dũng mãnh, bây giờ tôi bỗng trở thành một tên lính bại trận, hết việc ở công ty chỉ muốn la cà quán xá với anh em rồi về ngủ cho quên nỗi buồn nhân thế. Năm nay tôi mới 34 tuổi, còn bà xã 32. Mỗi sáng tôi nhìn bà xã ra khỏi nhà mà ước ao: Giá chi buổi tối cô ấy cũng tươi tắn, xinh xắn, khỏe khoắn như thế thì tốt biết mấy...
anminh...@gmail.com
Nàng lại "mắng" cả bọn đàn ông chứ không phải chỉ riêng một mình chồng nàng nên nghe tự ái dồn dập (Ảnh minh họa)
Bạn thân mến,
Ở đời, không có cái gì là toàn mỹ. Ông trời cũng không cho ai tất cả mọi thứ hay lấy đi của ai đó mọi thứ trên đời này. Do vậy, trước tiên bạn hãy tự an ủi rằng, ít ra thì vợ mình xinh đẹp, giỏi giang, đảm đang, chu đáo; con mình ngoan ngoãn, khỏe mạnh... Đó là những thứ, nhiều người ao ước mà không có được.
Về cái khoản kia, rõ ràng là bà xã bạn đã bị mất cân bằng vì gánh quá nặng trách nhiệm với gia đình. Nói quá nặng cũng không ngoa vì những chuyện chị ấy đề nghị anh "đổi vai" làm thử vẫn chưa phải là tất cả những gì mà các chị em ngày nay phải đảm nhận. Vẫn còn rất nhiều việc không tên khác đè nặng lên đôi vai người phụ nữ, nếu các anh không thông cảm và chia sẻ thì chẳng có cách gì làm cho cái giường ấm áp, chuyển động rầm rầm mỗi khi đêm về.
Chính bạn cũng thừa nhận mình không thể làm nổi những công việc mà bà xã kể ra đó thôi. Không phải vì bạn là đàn ông mà quan trọng là bạn có thật lòng muốn chia sẻ hay không? Rõ ràng, bạn là người có... tư tưởng gia trưởng rất mạnh mẽ. Tháng tháng nộp tiền lương cho vợ, chiều chiều tan sở lại đi lai rai với anh em mà chẳng cần biết lúc đó bà xã phải quay về với trách nhiệm là mẹ, làm vợ, nói chung là làm nội tướng để cho bạn có một mái ấm mà nhiều người ước ao.
Cùng cánh đàn ông với nhau nhưng thật sự trong trường hợp này, không thể bênh vực bạn được rồi. Có thể nói là bạn quá vô tâm đấy bạn ạ. Làm sao bà xã bạn có thể nuôi nấng tình cảm, sự ham muốn và những suy nghĩ lãng mạn về chuyện gối chăn khi bị đè ngộp trong việc nước, việc nhà mà không có ai chia sẻ như thế?
Vậy nên, bạn đừng than thân trách phận mà hãy hành động. Trước tiên, bạn thử liệt kê danh sách công việc của vợ hằng ngày và xem xét mình có thể chia sẻ với nàng những gì? Bạn thử "giành giật" với nàng chuyện tắm con, cho con ăn, dạy con học hoặc đơn giản chỉ là vào bếp phụ nàng nhặt mớ rau, lột mấy củ tỏi, lau cái bàn, dọn mâm bát... Tôi chắc chắn rằng nếu bạn làm điều đó thì ngay trong tối đầu tiên, nàng sẽ dỗ ngọt anh lên giường chứ không phải để cho anh bứt rứt, khó chịu vì "cám treo, heo nhịn" như bấy lâu nay.
Cứ thử đi thì sẽ biết ngay thôi mà.
Theo 24h
Yêu hai năm không bằng gặp phút chốc Anh ở phương xa, một lòng một dạ yêu thương tôi, còn tôi lại lao vào vòng tay người khác. Tôi và bạn trai yêu nhau được hai năm. Có thể nói, tình cảm của chúng tôi rất sâu đậm, dù người ở miền Nam, kẻ miền Bắc. Mỗi năm anh chỉ được nghỉ phép vài lần nên chúng tôi chỉ có thể...