Chồng biến phòng khám thành nơi ‘mây mưa’ với bệnh nhân
Thay vì khám chữa bệnh cho người thì anh sử dụng phòng mạch như một nơi để anh gặp gỡ, tán tỉnh, ngoai tinh và thậm chí “ mây mưa” cùng những bệnh nhân nữ lọt vào mắt xanh của anh.
Hôm nay anh lại đi làm về muộn. Chi hết đi ra lại đi vào, lòng dạ như có lửa đốt, chốc chốc lại nhìn lên chiếc kim ngắn đồng hồ đang nhích dần đến con số 10 mà vẫn không thấy bóng dáng chồng đâu.
Mối nghi ngờ trong chi cứ lớn dần lên mỗi ngày. Chi linh cảm có chuyện gì đó mơ hồ đang xảy ra sau lưng mình mà không thể lý giải được. Dạo gần đây, liên tục ngày nào anh cũng từ phòng khám về nhà rất muộn, chi hỏi thì anh thanh minh là bệnh nhân đông quá, anh cố gắng khám cho hết số bệnh nhân đã mất công đến rồi mới nghỉ được.
Mới nghe thấy cũng có lý thật, vì chuyên môn của anh là bác sỹ, anh hết lòng cứu chữa người bệnh thì cũng là điều rất tốt, có sao đâu mà phải nghi ngờ. Tuy nhiên, chỉ trong một tuần mà 4-5 ngày liên tục về muộn vì lý do bệnh nhân đông thì ngay cả người vợ cả tin chồng đến mấy cũng không tránh được nghi vấn: “Lấy đâu ra nhiều bệnh nhân đến thế?”.
Chi quyết định sẽ tìm cho ra ngọn ra ngành, chứ không thể sống mãi trong tình trạng mắt nhắm mắt mở thế này.
Gia đình chi vốn có một phòng khám tư nhân, do hai vợ chồng cùng gom hết t.iền bạc mở ra. Anh là bác sĩ khám phụ khoa có tiếng ở một bệnh viện phụ sản. Từ ngày mở phòng khám, anh xin nghỉ ở bệnh viện để chuyên tâm phát triển sự nghiệp riêng.
Cònchi làm kế toán cho một trường tiểu học. Trước đây, ngoài giờ hành chính, chi thỉnh thoảng vẫn đến phòng khám để phụ trách việc quản lý tài chính. Tuy nhiên, từ ngày sinh con xong, hầu hết thời gian của chi giờ ưu tiên cho việc trông nom, chăm sóc con nhỏ nên tất cả mọi việc ở phòng khám đều do một tay anh cáng đáng.
Thay vì khám chữa bệnh cho người thì anh sử dụng phòng mạch như một nơi để anh gặp gỡ, tán tỉnh, ngoai tinh và thậm chí “mây mưa” cùng những bệnh nhân nữ lọt vào mắt xanh của anh (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đã quyết tâm làm cho ra ngô ra khoai nên chiều hôm sau, chi bí mật đem con gái nhỏ sang gửi ông bà ngoại, phóng xe đến phòng khám. Vừa đến nơi, đ.ập vào mắt tôi là khung cảnh ồn ào, người ta túm đông tụm ba, chỉ trỏ xì xào hướng về cửa phòng khám.
Chi thấy một người phụ nữ tầm t.uổi trung niên đang n.ắm t.óc, lôi xềnh xệch một cô gái trẻ, ăn mặc xộc xệch ra khỏi phòng, miệng thì c.hửi bới tục tĩu: “Con này, hôm nay bà phải cho mày biết tay. Loại bán trôn nuôi miệng như mày cũng tí tởn đua tranh với bà cơ à? C.hết này! C.hết này!”.
Bà ta vung mũ bảo hiểm nện tới tấp vào đầu, vào mặt cô gái sau mỗi tiếng “C.hết này”. Cô gái kia chỉ gào khóc, giãy dụa trong đ.au đ.ớn, hai tay vẫn bận kéo vạt áo che người chứ không làm gì được.
Chi bịt kín khẩu trang, giả làm người qua đường hiếu kỳ, hỏi những người đang đứng xem cuộc hỗn chiến với thái độ thích thú kia: “Có chuyện gì xảy ra vậy mấy bác? Bà kia đ.ánh g.hen à?”.
Chi nghe giọng một người phụ nữ oang oang trả lời: “Bà kia lẫn con bé đều là bệnh nhân của anh Khang hết. Chắc anh ta nhăng nhít với người này, bỏ bê người kia nên họ sinh tức tối, quay lại ghen tuông, gây sự với nhau thôi. Anh ta tối nào chả đóng kín cửa ở riêng với một bà nào đó”.
Qua lời bàn tán của những người xung quanh, chi c.hết sững người khi trước sự thật rành rành đang phơi bày trước mắt. Hóa ra chồng chi – người vẫn đầu gối tay ấp với tôi mỗi đêm giờ lộ nguyên hình là một kẻ lăng nhăng, trăng gió. Anh ta lại còn những chuyện vô đạo đức, trái với lương tâm của người thầy thuốc như thế.
Thay vì khám chữa bệnh cho người thì anh sử dụng phòng mạch như một nơi để anh gặp gỡ, tán tỉnh, ngoai tinh và thậm chí “mây mưa” cùng những bệnh nhân nữ lọt vào mắt xanh của anh. Những người bệnh nhân của anh, đủ cả già trẻ, từ những cô gái mới lớn đến các quý bà sồn sồn đều mê muội những lời tán tỉnh hão huyền của anh, bán rẻ cả phẩm giá của chính mình để đổi lấy những giây phút thăng hoa trên giường bệnh cùng với anh.
Chi đã phải vận dụng hết tất cả nơ-ron thần kinh của mình để trấn tĩnh lại, và âm thầm rút lui, một quyết định sáng suốt nhất mà tôi có thể làm lúc đó. Chi lái xe trên đường trong trạng thái của một người mộng du, nước mắt chảy dài cay đắng.
Về đến nhà, chi lặng lẽ thu xếp đồ đạc và đưa con bỏ đi ngay trong đêm hôm đó, để lại trên bàn tờ đơn l.y h.ôn và chiếc nhẫn cưới. Giờ đây, chi không còn muốn có bất kỳ liên hệ, ràng buộc nào với người đàn ông đáng khinh đó nữa.
Theo VNE
Các con "mây mưa", mẹ chồng nằm ì bên cạnh
Mỗi khi ân ái, chúng tôi không dám phát ra nửa tiếng động, chỉ sợ mẹ nằm bên nghe thấy thì xấu mặt. Cứ như thế năm này qua năm khác.
Cuộc sống hiện giờ của tôi đã bình yên hơn nhiều, nhưng mỗi lần nghĩ lại khoảng thời gian vài năm trước, tôi lại rùng mình. Đó là cuộc sống chật chội, nghẹt thở tới mức, mẹ chồng nằm ngay cạnh khi chúng tôi "mây mưa".
Cách đây 5 năm, khi chúng tôi mới kết hôn, bố chồng đột ngột qua đời. Vì không muốn mẹ phải sống cảnh cô đơn tại quê, chồng tôi bèn nảy ra ý định rước cụ lên sống cùng. Mới đầu, tôi không đồng ý vì ngại cảnh mẹ chồng - nàng dâu xích mích mâu thuẫn.
Vợ chồng trẻ nên chúng tôi chỉ ở trong căn phòng nhỏ gọn. Ngoài nhà vệ sinh, không gian khác cũng chỉ đủ kê hai chiếc giường hẹp và chút đồ đạc. Nếu mẹ lên ở cùng, căn nhà sẽ thêm phần chật chội.
Trông thấy thái độ lưỡng lự của tôi, anh ra sức khuyên nhủ, thậm chí hứa hẹn sẽ mua phòng mới khi dành dụm đủ t.iền. Sau hơn một tháng, tôi đã bị thuyết phục.
Thế rồi không gian riêng của hai vợ chồng đã hoàn toàn biến mất. Đặc biệt là khi ân ái, tôi đều không thoải mái, không dám phát ra tiếng động, chỉ sợ mẹ nằm bên nghe thấy thì thật xấu hổ. Điều khốn khổ là cụ vẫn cứ nằm ỳ ngay cạnh giường chúng tôi, khiến hai đứa nhiều phen cụt hứng.
Cuộc sống như thế khiến tôi căng thẳng vô cùng. Nhiều lúc, hai vợ chồng chỉ chầu chực mẹ ra ngoài đi bộ để tranh thủ "yêu". Nhưng bà hiếm khi rời khỏi nhà, khiến chúng tôi đành phải chữa cháy bằng chiêu chui vào khách sạn, nhà nghỉ để thoải mái "mây mưa".
Trong không gian chật hẹp ấy, tôi và chồng một giường, còn con bé ngủ với bà nội ngay giường bên cạnh.
Sự bất tiện trong sinh hoạt càng thôi thúc hai vợ chồng k.iếm t.iền. Dù lương không cao, nhưng chúng tôi biết nhịn ăn nhịn uống, chắt bóp chi tiêu để nhanh chóng tậu được một phòng mới, sống tách riêng cho dễ thở.
Nhưng thời gian sao dài bất tận. Hết năm này qua năm khác, ước mơ nhỏ bé của chúng tôi vẫn chưa thành hiện thực. Còn tôi đã sinh em bé. Trong không gian chật hẹp ấy, tôi và chồng một giường, còn con bé ngủ với bà nội ngay giường bên cạnh.
Mãi rồi ước mơ cũng thành hiện thực. Chúng tôi tìm được một căn phòng nhỏ rồi nhanh chóng dọn về. Mẹ chồng và con gái vẫn ở tạm phòng cũ. Không gian thoáng đãng khiến tôi dễ chịu hơn nhiều...
Bạn nên thông cảm với chồng khi anh ấy rước mẹ lên sống cùng. Chồng bạn là một người con hiếu thảo. Vì không muốn mẹ phải sống những tháng ngày cô quạnh lúc về già, nên anh mới quyết định như vậy.
Thực tế, không gian riêng là do mình tạo ra. Đức lang quân của bạn đã khá tinh ý khi đưa bạn vào nhà nghỉ để tận hưởng những phút giây ngọt ngào. Cũng chính vì thương bạn, hiểu bạn nên anh ấy mới nỗ lực k.iếm t.iền để mua thêm một căn phòng, giúp mọi người "dễ thở" hơn.
Những chuyện khó xử đã thuộc về quá khứ. Hiện tại, các bạn đã có không gian riêng của mình. Hãy trân trọng và sống thật tốt.
Theo VNE
Em và người ta chẳng “mây mưa” gì? Em không "mây mưa" với ai nhưng hôm nào cũng đi sớm về tối, lại còn nhắn tin, chat chít suốt đêm như vậy? Gửi Bạn trẻ cuộc sống! Tôi và em quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Sau khoảng thời gian tìm hiểu ngắn ngủi thì hai đứa yêu nhau. Nhưng ở bên nhau được ba tháng thì...