Chồng bị tai nạn, tôi trào nước mắt khi chứng kiến hành động của cô người yêu cũ
Nếu chồng tôi không bị tai nạn, tôi sẽ vĩnh viễn không biết được rằng anh ấy có một đứa con rơi bên ngoài.
Ảnh minh họa
Tôi với chồng lấy nhau đến nay đã gần 15 năm. Chúng tôi từng có một gia đình hạnh phúc. Chồng tôi là một công chức nhà nước. Tính tình anh rất hiền lành, điềm đạm, tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người.
Sau khi cưới, ngoài làm việc ở cơ quan, anh còn rất chịu khó buôn bán thêm bên ngoài để kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình. 2 đứa con tôi lần lượt chào đời, vợ chồng tôi vất vả nhiều hơn để chăm sóc, nuôi dạy 2 con. Sau khi sinh con, chồng tôi luôn ở bên tôi, phụ giúp tôi nuôi nấng các con. Trong nhà, hầu như tôi biết làm việc gì thì chồng tôi cũng biết làm việc ấy.
Nhờ có chồng san sẻ, tôi bớt được gánh nặng và hầu như không bị quá stress hay áp lực trong quá trình nuôi dạy con cái. Chồng tôi rất quan tâm đến con cái, cứ chiều đi làm về, anh sẽ đưa các con đi học bơi. Tối đến anh ấy sẽ đưa cả nhà ra công viên đi bộ, vừa rèn luyện thân thể lại vừa hít thở không khí trong lành.
Chuyện gia đình tôi lẽ ra sẽ rất hạnh phúc, ngọt ngào nếu chồng tôi không bị tai nạn. Tháng trước, chồng tôi đang đi xe máy thì anh bị một chiếc xe ô tô đâm dính. Anh đã đội mũ bảo hiểm nên đầu không bị tổn thương nặng. Tuy nhiên, chồng tôi bị hất văng vào một chiếc xe khác nên bị đa chấn thương. Đêm đó, khi nghe tin chồng bị tai nạn, đã được người dân chuyển vào bệnh viện Việt Đức, tôi tưởng như mình không thể đứng vững.
Suốt gần 2 tuần được điều trị tích cực, các bác sỹ nói rằng tình hình của chồng tôi đã khả quan hơn và anh đủ điều kiện sức khỏe để tiến hành mổ. Tuy nhiên, các bác sỹ nói rằng chồng tôi mang nhóm máu Rh-, đây là nhóm máu hiếm hiện bệnh viện đang thiếu. Giờ các bác sỹ mong tôi vận động gia đình, người thân tham gia hiến máu cho chồng tôi để ca mổ được tiến hành suôn sẻ. Tôi đã đưa 2 con cùng với mấy cô chú, anh em ruột của chồng vào bệnh viện để xét nghiệm máu tuy nhiên máu của họ đều không phù hợp.
Video đang HOT
Đang lo lắng không biết làm thế nào thì tối hôm đó, tôi thấy một người phụ nữ dắt tay một bé gái chừng 16-17 tuổi, cầm trên tay một bó hoa vào thăm chồng tôi. Khi vào đến nơi, người phụ nữ khẽ mở lời: “Chào cô, chào bố đi con”.
Con bé thấy mẹ nói thì lí nhí cất tiếng chào. Tôi thấy chồng tôi nằm trên giường, thở thuề thào, khẽ nhấc bàn tay đang bị cắm truyền chằng chịt như muốn vẫy chào và khóe mắt như đang ứa ra một dòng lệ.
“Chào chị, tôi biết, lẽ ra tôi không nên đến đây nhưng mạng người là quan trọng. Phương Anh là con gái của anh Tuyên, (chồng tôi) chị hãy để cho cháu vào thử máu”, người phụ nữ nói.
Sau khi đưa con gái đi lấy máu, người phụ nữ nghẹn ngào kể cho tôi câu chuyện của mình. Hóa ra chị ấy chính là mối tình đầu của chồng tôi. Khi chị ấy mang thai thì bị gia đình chồng tôi ép buộc chia tay. Chị ấy quyết định đi nơi khác, làm mẹ đơn thân và chịu phận lỡ dở để nuôi bé Phương Anh nên người.
Mới đây, khi chị ấy lên mạng thì phát hiện ra chồng tôi bị tai nạn và đang cần máu nên muốn đưa con gái đến giúp. “Chị đừng hiểu lầm, suốt thời gian qua tôi chưa lần nào liên lạc với anh Tuyên. Tôi tình cờ đọc được thông tin anh ấy đang cần máu được đăng tải lên Facebook nên muốn đến giúp”, người phụ nữ ngần ngừ.
May mắn thay, bé gái có nhóm máu phù hợp với chồng tôi, ca mổ của chồng tôi diễn ra thành công. Trong phòng hậu phẫu, chồng tôi nắm tay tôi nói nhỏ: “Anh xin lỗi. Anh đã giấu em”.
Tôi chẳng biết nên giận hay nên thương anh nữa. Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi không thể làm như không biết gì được.
Theo Danviet
Là phụ nữ phải có nhiều tiền rồi mới lấy chồng, đúng hay sai?
"Chồng không nhất thiết phải có, nhưng con thì phải có" - chúng ta có ích kỉ không khi giữ cho mình suy nghĩ này? Tại sao tôi dùng chữ "chúng ta"? Vì cách đây
"Chồng không nhất thiết phải có, nhưng con thì phải có" - chúng ta có ích kỉ không khi giữ cho mình suy nghĩ này? Tại sao tôi dùng chữ "chúng ta"? Vì cách đây khoảng 15 tiếng trước, tôi vẫn còn giữ suy nghĩ này - cái suy nghĩ này thật đáng sợ. Tại sao ư?
Là phụ nữ hiện đại nhất thiết phải có tiền, mà tiền phải nhiều để không phải dựa vào ai, còn có thể làm những thứ mình thích.
Có chồng, nhất định phải tốt để cho con nhìn theo, và con phải ngoan để mình không buồn phiền. Thật sự một người phụ nữ sẽ có khó được cả ba? Nhưng chỉ cần bản thân cảm thấy "vừa đủ" - vừa đủ cho tất cả - thì lúc đó mỗi chúng ta đều sẽ hạnh phúc, an yên.
Không lấy chồng... vâng, bạn có thể. Nhưng còn bố mẹ bạn? Tệ hơn thậm chí có những người còn suy nghĩ không lấy chồng mà có con. Thì đó là sự ích kỉ. Tôi cũng nghĩ vậy.
Để tôi kể bạn nghe, sáng nọ tôi đi mua bánh Trung thu làm quà cho thầy. Bạn biết không, tôi thấy hai gia đình, một gia đình có cả bố và mẹ. Một gia đình chỉ có mẹ. Tại sao tôi biết ư? Tại vì đứa bé đi với mẹ nắm tay mẹ nó mà nói rằng: "Tại sao con không có bố giống bạn kia hả mẹ?". Thật sự, ai khi nghe xong câu đó sẽ đều thấy xót xa.
Tôi lại tự vấn chính bản thân mình rằng: "Nếu sau này con tôi hỏi bố con là ai? Bố là ai hả mẹ? Bố con là người tốt hay xấu hả mẹ? Tại sao con không có bố như những bạn khác?".
Tôi lúc đó sẽ phải trả lời thế nào? Tôi sẽ nói bởi vì mẹ không muốn lấy chồng, hay mẹ chỉ muốn làm mẹ đơn thân? Tôi thật sự không dám nghĩ, không dám tưởng tượng. Lúc đó có phải tôi sẽ nghĩ rằng chỉ vì một ý nghĩa ích kỉ của tuổi trẻ mà tôi đã khiến con tôi không có bố?
Một đứa bé sẽ phải chịu đựng những điều tiếng như "đồ con hoang", "đồ không cha"... Tôi còn nhớ, năm lớp 3 xung quanh nhà tôi có một bạn không có bố. Bạn biết mẹ tôi đã nói với tôi như thế nào không? Mẹ tôi bảo: "Không được chơi với nó, nó không có cha cho nên sẽ không được giáo dục tử tế".
Bây giờ, tôi cũng mới biết sông có nguồn, cây có cội. Mỗi người đều có một nguồn cội. Mà chúng ta rất lạ là đều muốn biết - cho dù nguồn cội đó tốt hay xấu. Tôi đoán con tôi sau này cũng thế. Nếu tôi một mình nuôi con sẽ vất vả ra sao nhỉ? Tôi cũng chẳng dám nghĩ.
Có người sẽ nói rằng có tiền, có con là được, không cần chồng? Vậy đó có phải là ý muốn thực sự hay không? Khi nhìn gia đình người ta nắm tay nhau, bạn sẽ không chạnh lòng? Lúc bạn ốm không ai chăm sóc, lúc bạn mệt không ai bên cạnh. Bạn sẽ không sao chứ?
Tôi nghĩ rằng mình thật ích kỉ khi đối xử với gia đình và chính con của mình như thế. Bây giờ, tôi mới đủ can đảm nói rằng: "Tôi thật sự không có dũng cảm làm mẹ đơn thân". Gia đình tôi sẽ phải chịu đựng chuyện này ra sao?
Còn con tôi sẽ ra sao khi bị bạn bè trêu ghẹo? Tôi chỉ hy vọng nếu không phải hoàn cảnh bắt buộc thì bạn không nên thử trò chơi mạo hiểm đó. Chồng có thể không tốt nhưng gia đình thì phải có cả bố và mẹ.
Phụ nữ hiện đại nhất định phải có hết ba yếu tố đó: có tiền, có chồng và có con, chứ không phải suy nghĩ ích kỉ của bản thân. Hãy cho con bạn có một người bố theo đúng nghĩa của nó.
Theo Guu
Trong tình thế chỉ có thể cứu vợ hoặc cứu con, chồng tôi đã không chọn vợ Bốn tháng trước, trên đường đi làm về tôi không may gặp tai nạn. Khi tôi ngã xuống đường, cảm thấy da thịt mình như bị cào xé, trước khi ngất lịm đi vì đau đớn tôi vẫn còn kịp lo lắng cho đứa con trai bé bỏng của tôi còn nằm trong bụng mẹ. Theo dự kiến của bác sĩ, chỉ vài...