Chồng bị nghiện ngập, cặp bồ lung tung
Gian nan 16 năm cai nghiện cho anh, anh lại ngoại tình với gái trẻ bằng tuổi con và bảo tôi không được ghen vì đã cướp chồng người.
ảnh minh họa
Tôi vẫn thường đọc bình luận của các bạn trong các bài viết nói về chồng ngoại tình nhưng tôi không viết chia sẻ, chỉ đọc để biết. Giờ đây tôi cũng đang bị chồng phản bội. Tôi cần lắm những chia sẻ của các bạn. Tôi phải nhờ người đánh máy giúp bức thư này.
Năm nay tôi 43 tuổi. Tôi gặp chồng năm tôi 21 tuổi. Đến bây giờ tôi mới nghiệm ra rằng, hiểu được một con người không hề đơn giản. 22 năm chung sống với nhau, biết bao đắng cay, ngọt bùi, giờ chồng tôi mới “hiện nguyên hình” là một kẻ đểu giả.
Video đang HOT
Vì trước lúc gặp tôi, anh chưa ly hôn với vợ, theo như anh nói là: “Cô ấy hiền lành, không hợp với cách sống của anh”. Tôi tin và yêu anh thật sự, để khi vợ chồng anh ra tòa cũng là lúc tôi sinh con trai đầu lòng của chúng tôi. Ly hôn xong anh cũng không sống với tôi mà quan hệ với biết bao người đàn bà khác. Cuối cùng, nghi nghiện ma túy, anh mới ở với mẹ con tôi.
Tôi đã chấp nhận vì rất yêu thương anh, quyết giành giật anh từ tay thần chết. Gian nan chịu đựng 16 năm trời và tôi đã cai nghiện thành công cho anh. Mặc dù bây giờ anh lại mắc bệnh tiểu đường, tôi vẫn hết mực lo toan, chăm sóc. Trong thời gian anh nghiện, tôi vẫn hết mực yêu thương, cam chịu, không một lời oán trách, vừa nuôi chồng nghiện, vừa nuôi con riêng của chồng và con mình.
Anh có hai con riêng, một trai và một gái. Cháu trai ở với tôi, giờ đã học xong đại học và ra trường đi làm. Cháu gái ở với mẹ nhưng tôi vẫn chăm lo cho cháu ăn học, cho một số vốn lớn lúc lấy chồng. Tôi muốn nói rằng, dù bố mẹ chia tay nhưng các cháu không bị thiệt thòi, hai cháu rất quý trọng tôi. Tôi hy sinh như thế chẳng phải vì chồng, vì con sao?
Giờ đây, anh trả ơn bằng cách phản bội tôi. Anh quan hệ với một người bằng tuổi con mình trong nửa năm nay (cô ta đã bỏ hai đời chồng) mà tôi không biết. Tôi đã bị qua mặt ngoạn mục. Buổi tối, anh mặc quần đùi, áo cộc đi tập thể dục nên tôi không nghĩ gì. Thế mà anh lợi dụng lòng tin của tôi và rồi phản bội tôi. Chỉ khổ cho tôi là sống quá nặng tình cảm với anh. Giờ mọi chuyện bị tôi phát hiện, tôi đay nghiến anh. Anh trả lời tôi rằng: “Tôi có như thế mới lấy cô. Cô không được quyền ghen vì cô là kẻ tranh vợ, cướp chồng người khác”.
Chao ôi! Tại sao miệng lưỡi anh lại độc ác thế. 22 năm trời chung sống với nhau, tôi chịu đựng bao cay đắng vì anh, mà giờ anh trả nghĩa cho tôi như thế. Giờ tôi sống không bằng chết. Tôi muốn chia tay để khỏi nhục nhưng vì con lớn (con riêng của anh) sắp lấy vợ, tôi phải có trách nhiệm lo cho cháu đàng hoàng. Hơn nữa, con tôi đang chuẩn bị thi vào đại học. Tôi không muốn cháu bị tổn thương nên chỉ biết âm thầm, cay đắng nuốt hận trong lòng.
Đêm nào tôi cũng chọn cho mình một góc tối để ngồi khóc. Tôi sụt mất mấy cân, lúc nào cũng như kẻ mất hồn. Thời gian này anh cũng không qua lại với cô ta nữa. Nhưng dao đâm có thể mờ thương tích nhưng lời nói đâm nhau khiến người ta hận suốt đời. Nếu tôi ở lại, không sớm thì muộn anh sẽ lại đi với người khác, mà tôi chia tay thì bao công sức tôi đã gây dựng trong 22 năm trời sẽ đổ xuống sông, xuống biển.
Hơn nữa, nếu tôi ra đi, anh sẽ nghiện lại. Tôi thương anh nhưng không ngờ anh lại đối xử tàn nhẫn với tôi. Giờ đây, trong lòng tôi hận thù, tình yêu cứ quay cuồng, không lối thoát. Tôi viết bài này, mong các bạn cho tôi một lời khuyên để tôi biết mình phải làm gì lúc này, vì tôi đã hoàn toàn mất phương hướng.
Theo Ngoisao
Anh bệnh tật và nghiện ngập, tôi không thể chia tay
Tôi đã hết rung động với anh nhưng không biết làm sao để trọn nghĩa, vẹn tình. Tôi là một thạc sĩ, trẻ tuổi và không muốn mất tương lai.
Tôi kém anh 11 tuổi, chúng tôi quen nhau rất tình cờ. Vì làm cũng nghề nên chúng tôi nói chuyện với nhau khá thoải mái. Tính chất nghề nghiệp tạo nên tính cách chung của những người làm du lịch. Dần dần, tôi và anh yêu nhau. Nếu chỉ có thế thì tôi chẳng có gì để nói cả.
Sau khi nhận lời yêu (đến nay đã 2 năm) thì tôi liên tục nhận được những tin sét đánh. Quả thật đối với tôi, đó là những điều khủng khiếp. Anh bị bệnh nặng 10 năm nay nhưng anh giấu tôi. Khi tôi phát hiện ra thì tôi cũng cố gắng cho qua vì tôi nghĩ bệnh tật của anh không nghiêm trọng. Tiếp xúc với anh càng nhiều, tôi càng nhận ra sự thật không đơn giản như tôi nghĩ. Vì căn bệnh ấy mà cả ông nội, rồi chú và bây giờ là bố anh đều mất. Tôi sợ hãi cho tương lai của mình khi anh trong tay không có gì, thậm chí tôi thỉnh thoảng vẫn phải giúp đỡ về tài chính. Nhưng anh quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho tôi. Điều này làm tôi cảm động và không muốn bỏ anh cho dù tất cả mọi người xung quanh đều ra sức ngăn cảm.
Rồi một ngày, tôi rụng rời chân tay khi phát hiện ra anh vẫn còn qua lại với người yêu cũ và nghiện ma túy. Tôi suy sụp hoàn toàn và thấy chán ghét cuộc sống này. Tôi thấy thương cho thân mình. Nhưng vì tình người, tôi không thể bỏ lại anh lúc này được. Lúc anh gặp khó khăn, tôi không đủ can đảm để ra đi. Tôi lại ở bên cạnh để động viên, an ủi và giúp anh cai nghiện. Nhưng điều đáng nói là trái tim tôi không còn rung động, không còn yêu anh ấy nữa. Tôi làm vì trách nhiệm và vì tôi muốn anh sống ngẩng cao đầu. Tuy nhiên, anh đã làm tình yêu của tôi dành cho anh mất hết hy vọng.
Liệu một người đàn ông 37 tuổi, không tiền tài, không nghề nghiệp, không sức khỏe, tất cả đều bắt đầu lại từ con số 0, có là chỗ dựa tinh thần cho tôi và các con sau này? Anh đòi cưới nhưng cưới sao đây khi tôi là một thạc sĩ, có công việc ổn định và có tương lai. Tôi lại rất trẻ, gia đình tôi không bao giờ chấp nhận mối tình này. Rồi không biết anh có tái nghiện, anh có thể làm lại được những gì đã mất? Tôi rất phiền lòng, không biết phải làm thế nào cho trọn tình, trọn nghĩa. Tôi đến với anh bằng tình yêu nên ra đi là điều quá khó khăn với tôi. Nhưng nếu tiếp tục, liệu tôi có đang tự giết chết tương lai của mình không?
Theo VNE
Thân gái lỡ làng Tiết trời sau Tết vẫn đỏng đảnh khó chiều như con gái tuổi mới lớn, lúc nắng ấm rộn ràng khi nồm ẩm, lép nhép mưa. Ra đường những ngày này chỉ làm tôi thêm nhớ Vịnh. Không biết giờ anh đang sống chết thế nào. Tôi cố không nghĩ nữa... Tôi quen Vịnh cũng vào một ngày khoảng tháng 2-3, trời vẫn...