Chồng bị bệnh thận, vợ vội đi ngoại tình
Từ bệnh viện trở về, thấy vợ và gã nhân tình nằm trên giường mà tôi không tin nổi.
Tôi vẫn giấu kín sự thật ấy cho tới tận bây giờ dù cho nỗi đau đớn về thể xác và tinh thần đang từng ngày, từng giờ hành hạ tôi. Có lẽ sẽ không có người đàn ông nào có thẻ nín lặng và bình thản khi bị vợ cắm sừng. Nhưng với tôi, tôi còn có thể làm được gì khi mà giờ đây, ngay cả sự sống cũng là điều quá mong manh.
Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc. Người vợ mà tôi lấy chính là mối tình đầu của tôi. Cho tới giờ, cô ấy vẫn là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời tôi. Hơn mười năm chung sống, hai đứa con xinh xắn, kháu khỉnh ra đời khiến cuộc sống của vợ chồng tôi gần như viên mãn. Nhưng đúng là ở đời, không có điều gì là trọn vẹn.
Khi biết tin tôi bị suy thận, gia đình tôi đã rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Vợ tôi dù không hình dung hết được những nguy hiểm mà căn bệnh mang tới nhưng cô ấy khóc và suy sụp rất nhiều. Tuy vậy, cô ấy vẫn bên tôi, động viên tôi cố gắng chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo.
Từ một người có thân thể cường tráng, khỏe mạnh, việc phải đi truyền hóa chất, chạy thận hàng tuần, ăn uống không được như trước khiến tôi gầy dộc đi trông thấy. Thân hình tôi trở nên tiều tụy, xơ xác và ốm yếu. Tôi bỏ việc vì không còn đủ sức để đảm nhiệm. Điều duy nhất tôi có thể làm hàng ngày là ở nhà, đi lại nhẹ nhàng, giúp vợ nhặt rau, trông nhà. Với tôi, nó thực sự là một nỗi đau quá lớn của một người đàn ông. Nhưng nhìn thấy vợ tảo tần, thấy hai đứa con thơ ngây, ngoan ngoãn bên mình tôi lại tự nhủ phải gắng gượng để giành giật sự sống từ tay tử thần. Mọi thứ quá khó khăn với tôi và gia đình nhưng với tôi, có lẽ nỗi khổ tâm lớn nhất là mình trở thành gánh nặng cho vợ, cho con.
Sức khỏe và tình trạng bệnh khiến tôi không thể quan hệ tình dục với vợ được (Ảnh minh họa)
Khoảng thời gian đầu sau khi phát hiện bệnh, vợ tôi luôn kề vai sát cánh bên tôi, chạy vạy tiền khắp nơi để cứu chữa tôi. Nhưng có lẽ thời gian kéo dài, bệnh tình không thuyên giảm cộng với những tốn kém tiền bạc đã khiến cô ấy dần sinh cáu gắt, khó chịu với tôi. Không còn những lời ngọt ngào, động viên mà cô ấy dành cho tôi nữa. Nhưng tôi hiểu những áp lực mà vợ phải đối diện nên không trách gì cô ấy cả. Tôi thương cô ấy nhiều hơn là giận mặc dù có đôi lúc, trước nỗi đau đớn về thể xác tôi gần như tuyệt vọng vì sự cáu kỉnh mà vợ tạo ra.
Video đang HOT
Cũng kể từ ngày tôi mắc bệnh, “chuyện ấy” của vợ chồng tôi không còn được diễn ra như trước nữa. Sức khỏe và tình trạng bệnh của tôi không cho phép tôi làm điều ấy. Thời gian đầu, thương vợ, tôi ngỏ ý sẽ giúp cô ấy thỏa mãn bằng nhiều cách khác nhau dù không có quan hệ tình dục thực sự. Cô ấy gật đầu đồng ý. Nhưng gần đây, mỗi lần tôi muốn âu yếm hay gần gũi vợ thì cô ấy lại đẩy tôi ra đầy khó chịu. Tôi cứ ngỡ sự mệt mỏi vì phải làm nhiều việc nên tôi lại chiều theo ý vợ. Nhưng sự thật không phải thế.
Tôi cảm nhận được rõ ràng tình cảm vợ chồng không còn như xưa nhưng tôi còn có thể nói được gì khi mà giờ đây tôi gần như là một người đàn ông tàn phế. Ngay cả sự sống này cũng chỉ còn là sự may rủi. Hàng ngày, tôi chỉ lấy việc nhìn hai con vui đùa làm niềm hạnh phúc. Nhưng dù thế nào tôi cũng không mảy may nghi ngờ vợ cho tới ngày bắt gặp cô ấy ngủ với người đàn ông khác trên chính chiếc giường cưới của hai vợ chồng tôi.
Hàng tuần, tôi đều phải đi chạy thận ở bệnh viện. Trước đây đến ngày là vợ tôi sẽ đi cùng tôi nhưng gần đây cô ấy không còn làm thế nữa mà bảo tôi tự đi. Tôi cũng nghĩ điều đó là hợp lí vì dù sao vợ cũng còn phải đi làm. Hôm ấy, tôi tự đi một mình đến bệnh viện. Nhưng vì quên mang theo giấy tờ nên tôi lại lập cập quay về.
Liệu tôi có nên ly hôn hay nhắm mắt bỏ qua chuyện vợ ngoại tình (Ảnh minh họa)
Mọi thứ như sụp đổ hoàn toàn dưới chân tôi. Tôi mở cửa bước vào. Thậm chí cô ấy và gã nhân tình còn cả gan tới mức không cần đóng cánh cửa phòng riêng của vợ chồng tôi lại khi mà họ đang ân ái với nhau. Họ quấn lấy nhau trên chiếc giường mà bao năm qua gắn bó với vợ chồng tôi. Dưới nền nhà, quần áo, giày dép vất lỏng chỏng. Tôi có thể hình dung được, việc mình vừa ra khỏi nhà gã đàn ông kia đã tới và họ lao vào nhau như thế nào. Chứng kiến toàn bộ sự việc, tôi lẳng lặng quay đi.
Tôi hiểu sự thiệt thòi mà vợ phải chịu đựng nhưng giá mà cô ấy làm việc đó ở một nơi nào khác không phải là trong căn nhà yêu thương, trên chiếc giường thiêng liêng của hai vợ chồng thì tôi sẽ nhắm mắt coi như không biết được gì. Tôi sẽ chấp nhận hết vì bây giờ, bản thân tôi không còn làm được vai trò của một người chồng. Nhưng thật tồi tệ khi cô ấy lại hành lạc với người đàn ông khác ngay trong tổ ấm của mình, trong ngày chồng đi chạy thận.
Giờ đây tôi thực sự muốn ly hôn. Ly hôn không phải vì tức tối bị cắm sừng mà còn vì muốn giải thoát cho vợ khỏi cảnh sống đó. Hơn nữa, tôi không dám chắc mình còn có thể chịu đựng được bao nhiêu lần nữa khi thấy vợ vui thú bên người đàn ông khác. Nhưng liệu các con tôi sẽ thế nào khi mà bố như người cầm án tử hình trong tay, có thể chết bất cứ lúc nào vậy mà mẹ lại ngoại tình với người đàn ông khác để đến nỗi gia đình tan đàn xẻ nghé? Liệu tôi có nên chấp nhận mọi chuyện để cho nỗi đau ấy không bao giờ được khơi ra, để cho hình ảnh vợ tôi luôn trọn vẹn trong lòng các con cho tới ngày tôi lìa xa cõi đời này hay không? Tôi thực sự tuyệt vọng với cuộc sống của mình!
Theo VNE
Yêu anh em phải tàn nhẫn tới cùng
Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận.
Màn đêm nơi này chỉ có một màu đen đặc quánh, không ánh đèn, không tiếng còi xe cộ, không những quá xá tấp nập, mọi thứ đều tĩnh lặng đến lạ thường. Không gian miền núi yên ắng về đêm làm cho nỗi cô đơn trong em cứ lớn dần lên. Đêm người ta thường thấy mình cô độc, thường thấy nỗi nhớ khắc khoải vò nát tim mình. Em không hiểu cảm giác trong mình là gì, chỉ biết nó mạnh mẽ nhiều lắm. Nó là tình yêu hay nỗi hận thấu trời?
Em ngồi nhìn màn đêm tối đen như mịch nơi một góc nhỏ căn phòng. Hơn 3 năm rồi em quen với sự lạnh lẽo nơi đây. Em tưởng rằng chốn đến một nơi không ai biết mình, một nơi không có những kỉ niệm, không có những quá khứ đong đầy em sẽ dần nguôi ngoai được nỗi đau từ cuộc tình mà anh mang lại. Nhưng sự trống vắng ở nơi này càng làm cho nỗi đau đó khó vơi trong lòng em. Mỗi khi màn đêm buông xuống, cảm giác đó thật đáng sợ biết bao.
Gần 3 năm trước, em rời thành phố nơi mình sinh ra, lớn lên và có một tình yêu sâu nặng mà với em nó sẽ theo suốt cả cuộc đời để lên miền núi này. Em trốn chạy quá khứ, em sợ phải đối diện với những gì đã xảy ra. Miền sơn cước với những đứa trẻ thơ nghèo đói là cuộc sống mà em lựa chọn để quên đi anh. Em từ bỏ một công việc trong mơ, một cuộc sống nhiều người thầm ao ước để lên với vùng đất nghèo này. Em muốn sự cơ cực, vất vả làm cho cuộc sống em bận rộn lên và đó là điều để em quên anh.
Em trở thành một cô giáo vùng cao. Cuộc sống của em là sự bận rộn với những em thơ còn quá xa lạ với thành phố hiện đại nơi mình sống. Em không dùng điện thoại, máy tính, em cắt liên lạc với mọi thứ giống như một biện pháp để cắt hẳn nỗi đau quá khứ, để những đêm nhớ anh đến quặn thắt tim nhưng sẽ không có cách nào để nối liên lạc với anh.
Ngày ra đi, em đã không một lời từ biệt, không một câu chào. Em ra đi như một kẻ cướp mất niềm tin của anh vào tình yêu. Em cần phải làm thế để anh thấy đau, thấy hận. (Ảnh minh họa)
Em biết anh đã từng đi tìm em khắp nơi, đã từng lục tung thành phố nơi mình sinh sống và yêu nhau để tìm em. Vô ích thôi anh, thành phố ấy tuy nhỏ nhưng muốn tìm một người chốn mình đâu có đơn giản. Biết anh vật vã, khổ đau vì em, lòng em càng thêm xót xa. Đã không biết bao lần em muốn từ bỏ tất cả, muốn vất bỏ những toan tính, những dự định và quyết tâm để lao về bên anh, bỏ mặc mọi thứ chỉ để được nằm trọn trong vòng tay anh một lần nhưng lương tâm không cho phép em làm thế. Nếu yêu anh, em cần phải tàn nhẫn tới cùng...
Ngày ra đi, em đã không một lời từ biệt, không một câu chào. Em ra đi như một kẻ cướp mất niềm tin của anh vào tình yêu. Em cần phải làm thế để anh thấy đau, thấy hận. Chỉ có sự đau đớn và căm hận mới có thể khiến anh nhanh quên em đi mà tìm bến bờ hạnh phúc mới. Vì em, em chỉ là một người đàn bà khiếm khuyết. Em biết anh sẽ không bỏ em nếu em còn ở bên anh nhưng lương tâm không cho phép em làm thế. Em phải ra đi để anh được hạnh phúc dù hơn ai hết nỗi cô đơn đang từng ngày giết chết em...
Em không thể có con!
Em không dám nói cho anh biết sự thật đó vì sợ rằng anh sẽ không bao giờ chấp nhận rời xa em. Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. (Ảnh minh họa)
Khi em trao cho anh đời con gái của mình em đã mơ về một hạnh phúc gia đình, những tiếng cười con trẻ. Hơn nửa năm sau ngày em là người đàn bà của anh, em lặng lẽ đi khám bác sĩ khi thấy mình không có dấu hiệu mang thai. Cái kết quả đó như một định mệnh chấm hết cho tình yêu của mình. Em khóc không thành tiếng và em biết mình phải ra đi...
Với anh, em là một kẻ phản bội. Anh vẫn cố gắng kiếm tìm kẻ phản bội là em trong vô vọng. Em không dám nói cho anh biết sự thật đó vì sợ rằng anh sẽ không bao giờ chấp nhận rời xa em. Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Em không muốn anh phải vì em mà khổ. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận.
Ngày anh cưới, em khóc cạn nước mắt. Em lặng nhìn anh từ bên ngoài. Em muốn lao vào mà giành giật, mà cầm tay anh, cướp anh từ người con gái ấy, muốn nụ hôn kia chỉ đặt lên bờ môi em, muốn chiếc nhẫn cưới chỉ trao vào tay hai đứa mình như mơ ước ngày nào...Nhưng tình yêu ngăn em dừng lại...Một lần nữa em ra đi vì em biết anh đã quên em, anh đã quên được em rồi...
Đêm nay em tự hỏi thành phố nơi anh ở, những ánh đèn điện sáng và dòng người đông tấp nập có làm anh nhớ tới em? Ở chốn này cảnh vật hoang vu và tiêu điều, cô đơn, em chưa quên được anh...
Theo VNE
Ngoại tình để không phải "nộp thuế" với vợ Phần lớn đàn ông ngoại tình đều thừa nhận: Với vợ, không thể tâm sự, không thể chuyện trò, không thấy nhớ nhau, ngồi với nhau là cãi cọ về cơm áo, gạo tiền hay con hư, con dốt... thì làm sao có thể sex? Điều gì gắn kết vợ với chồng, gắn kết hai con người xa lạ thật lâu bền, thật...