Chồng bắt tôi phải khai “lên giường” với người ấy bao nhiêu lần?
Chồng cứ bắt tôi phải khai đã lên giường với người ấy bao nhiêu lần và bắt miêu tả cụ thể. Uất ức, nhục nhã và đau đớn, tôi đã đòi li hôn nhưng anh không chịu.
Tôi cảm thấy nhục nhã ê chề…
Hai vợ chồng tôi cưới nhau được gần 5 năm và có với nhau một cô bé 3 tuổi. Chồng tôi có thể gọi là con người hai mặt bởi khi yêu và cưới hoàn toàn khác nhau. Khi yêu, anh rất tốt, chiều chuộng tôi vô cùng. Mỗi khi tôi ốm sốt, anh đều chăm sóc hết sức chu đáo. Ngày lễ nào anh cũng tặng quà, tặng hoa cho tôi và nói những lời hết sức ngọt ngào. Khi đó, tôi đã nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian khi có một người yêu thương như vậy.
Nhưng cưới về rồi anh mới bộc lộ con người thật của mình. Anh trở nên vô tâm đến tàn nhẫn. Tôi bệnh, anh chẳng hỏi thăm một lời. Tôi bầu bí vẫn phải tự dắt xe xuống nhà đi làm, tối dắt lên, dù xe tôi ở ngoài, xe anh ở trong. Lắm lúc, tôi nói trong nước mắt về sự vô tâm của chồng nhưng anh còn nạt nộ, bảo tôi lắm chuyện, nhiều người bầu vượt mặt vẫn đi cấy thì có sao.
Những khi hai vợ chồng vui vẻ, tôi đều lựa lời khuyên anh, bày tỏ tâm sựcủa mình. Nhưng anh chẳng bao giờ nghe được quá 5 câu với thái độ hết sức bực dọc. Anh cho rằng, tôi là người phụ nữ quá lệ thuộc vào anh, anh đi làm mệt, cần nghỉ ngơi thì cứ đi quấy rối. Những lúc đó, tôi chỉ biết khóc vì tủi thân.
Rồi có con, anh cũng chẳng thay đổi tâm tính. Đi làm chẳng ngày nào chịu về nhà ngay, chiều nào cũng nhậu lai rai với bạn bè tới 8,9 giờ đêm mới về. Tôi ôm con ở nhà một mình, chẳng có ai chăm sóc. Mẹ tôi chăm tôi được 3 tháng thì bà về, mẹ chồng tôi thì già cả nên không thể chăm người đẻ được, từ đó, một mình tôi phải cáng đáng mọi chuyện.
Tôi cũng trở nên cáu gắt nhiều hơn, kéo theo đó là mâu thuẫn vợ chồng ngày càng nhiều. Khi gửi con đi học, tôi đi làm lại, mọi chuyện càng tồi tệ. Đi làm ở công ty đã đầu tắt mặt tối, chiều phải thu xếp về sớm đón con, lo lắng mọi chuyện. Còn gã chồng tôi thì mải mê tận đâu mà tôi chẳng biết được. Đúng là “có chồng hờ hững cũng như không”.
Video đang HOT
Rồi tôi gặp anh – người tình của mình trong dịp tổng kết năm học cho các bé ở trường. Khi đó, con gái tôi chỉ hơn 1 tuổi nhưng vẫn được tham dự buổi lễ. Con trai anh cũng vậy và chúng tôi ngồi gần nhau suốt 2 tiếng đồng hồ diễn ra lễ tổng kết. Chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, cũng chẳng hiểu sao tôi lại bộc lộ hết những nỗi lòng, tâm sự mà tôi cố giấu kín bấy lâu cho anh nghe. Khi đó, tôi chỉ nghĩ anh là người dưng thì sẽ nhanh chóng quên đi những chuyện của tôi thôi.
Nhưng sau đó, chúng tôi gặp nhau nhiều hơn qua những lần đón con. Chẳng biết từ lúc nào, tôi và anh gần xích lại nhau hơn qua những câu chuyện về gia đình. Anh cũng sống không hạnh phúc với vợ vì vợ anh rất hung dữ, độc đoán. Từ việc ngồi nán lại nói chuyện, chúng tôi rủ nhau đi cà phê. Vì chồng tôi về nhà rất muộn nên chẳng bao giờ tôi nghĩ đến một ngày chuyện của mình bị anh phát hiện.
Vợ anh thì nghe anh đi nhậu là rất mừng, vì cô ấy có thể đi shopping, đi chơi mà không cần nấu nướng cho chồng con ăn. Rồi chúng tôi yêu nhau như một điều hiển nhiên. Tôi yêu anh ấy đến cuồng dại, ngày nào không gặp là tôi lại bứt rứt không yên. Tâm trí tôi cũng biết mình sai nhưng không thể điều khiển được trái tim mình.
Cũng đôi lần tôi muốn trở về bên gia đình, tôi cố gắng kéo chồng lại gần mình hơn như thể anh là chiếc phao để đưa tôi về thực tại. Nhưng chồng tôi không hiểu, anh cứ xô tôi ra xa, và tôi trượt dài trong mối quan hệ ngoài luồng.
Nhưng tôi và anh đều rất kín kẽ, chúng tôi cũng giao ước hết sức rõ ràng là không được ảnh hưởng đến gia đình của nhau. Chúng tôi gặp nhau, đi nhà nghỉ rất nhanh rồi về nhà để đối phương không nghi ngờ.
Chủ nhật tuần trước, sau khi gặp nhân tình, tôi ghé nhà ngoại đón con gái rồi đi thẳng về nhà. Tôi hoảng hồn khi mới 7 giờ đã thấy chồng ngồi trên ghế salon, nhưng không bật điện. Thấy tôi, anh đứng phắt dậy, giật con bé ra khỏi tay tôi rồi tát cho một hai cái trời giáng.
Tôi ngã dúi dụi xuống nền nhà, con gái thì hoảng sợ khóc ré lên. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì anh đã vứt xấp hình tôi từ nhà nghỉ đi ra với nhân tình vào mặt tôi. Anh còn hét lên là đã gửi những hình này đến gia đình tôi, đến nơi tôi làm việc, anh sẽ làm tôi không còn chỗ nào để đi. Tôi dám phản bội anh, anh sẽ khiến tôi hối hận. Nói xong anh bỏ đi.
Còn tôi, tôi ôm con gái khóc ròng. Còn bé cứ liên tục vuốt má tôi, hỏi mẹ có đau không, thấy tôi khóc, nó hôn tôi rồi cũng khóc theo.
Ngay mờ sáng hôm sau, tôi đã nhận được điện thoại của mẹ tôi. Bà mắng tôi xa xả vì tội ngoại tình. Bà bảo mới sáng sớn đã có một thằng bé đem xấp hình đưa cho bà. Bà vừa mắng vừa khóc. Tôi sửng sốt không ngờ chồnglại làm như thế thật.
Đi làm, tôi nhận được cái nhìn chẳng mấy thiện cảm của các chị em đồng nghiệp. Họ còn rì rầm nói gì đó sau lưng tôi. Lát sau, sếp gọi tôi vào phòng, yêu cầu tôi giải thích về sự xuất hiện của những tấm hình được rải quanh công ty mà ông đã cho người nhặt sạch sẽ để tránh điều tiếng thị phi. Tôi cúi gằm mặt và nói sẽ nộp đơn nghỉ việc trong thời gian sớm nhất.
Chỉ trong 1 tuần mà chồng tôi đã khiến tôi mất việc, mất danh dự với mọi người. Không chỉ vậy còn hành hạ tinh thần tôi khủng khiếp. Tối, anh không đi nhậu nữa mà bắt tôi phải khai đãlên giường với người ấy bao nhiêu lần, làm những tư thế nào và bắt tôi thực hành như vậy. Uất ức, nhục nhã và đau đớn, tôi đã đòi li hôn nhưng anh không cho. Anh bảo, anh sẽ trừng phạt tôi vì đã lên giường với người đàn ông khác theo cách của anh.
Người tình tôi cũng bị ảnh hưởng rất nhiều khi vụ việc xảy ra. Anh cũng đang đứng trước ngưỡng cửa li hôn với vợ con. Anh bảo, tôi cứ mạnh dạn li hôn chồng, anh li hôn vợ rồi chúng tôi sẽ đường đường chính chính mà đến với nhau. Nhưng tôi không dám.
Bây giờ, tôi sống trong sự ghẻ lạnh của mọi người và hoảng sợ cho tương lai khi đêm nào cũng bị chồng hành hạ tinh thần đến suy sụp. Tôi phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh oan nghiệt này đây mọi người?
Theo VNE
Đừng vì thói quen yêu, mà lầm tưởng đó là số phận cuộc đời mình
Thế nên đừng vì thói quen mà lầm tưởng đó là số phận của đời mình. Nắm hay buông đều do mình quyết định cả, cô gái à. Định mệnh vốn dĩ không phụ thuộc vào trời đất, mối nhân duyên được định ở lại bên cạnh ta đều đã được sắp đặt sẵn.
Cô gái bé nhỏ kia ơi! Hãy mạnh mẽ lên, cứng rắn lên để vượt qua 1 trong những nỗi đau của cuộc đời mình. Những thói quen yêu thương, những thói quen của những thăng trầm trong tình yêu mà cô vẫn cứ nghĩ đó là Định Mệnh. Đừng để thói quen ấy đánh lừa cuộc đời mình, cô gái à!
Cô gái bé nhỏ kia ơi! Nếu cô không nỡ rời xa 1 tình yêu mà cô tưởng chừng là không thể buông bỏ. Nếu cô nghĩ rằng người đàn ông ấy chính là mối nhân duyên đã định. Thì hãy dành 1 chút ít thời gian, chỉ 1 chút thôi để suy nghĩ xem cô có đang hạnh phúc với cái gọi là Định Mệnh ấy không?! Nếu cô trả lời 1 cách dứt khoát rằng là có, thì hãy nắm thật chặt niềm hạnh phúc ấy. Vì mấy ai trên đời dễ dàng tìm được hạnh phúc của mình mà không trải qua những thương đau. Nhưng, nếu cô ngập ngừng trong những mớ suy nghĩ rối bời. Để rồi nói rằng ừ thì có những lúc thế này, có những lúc thế kia, hoặc giả như cô đã từng nhiều hơn 1 lần cảm thấy mệt mỏi vì những cuộc cãi vả. Nhiều hơn 1 lần cô cảm thấy phía trước của cả 2 là 1 màu xám không thấy điểm trắng nào. Thì hãy suy nghĩ lại đi, cô gái à!
Này cô gái nhỏ kia ơi! Phụ nữ chúng ta dù mạnh mẽ, cứng rắn đến đâu. Dù tài giỏi và xinh đẹp đến mấy thì cũng không thể so sánh được với 2 chữ hạnh phúc của 1 đời người con gái. Để có điều đó thử hỏi mấy vạn tỉ người trên thế giới này có ai được vẹn toàn?! Tất cả chúng ta đều phải nếm trải qua thương đau, trải qua nhiều thử thách cũng như sự sáng suốt nhất để có thể với tới niềm hạnh phúc cả đời đó. Bởi chúng ta những người phụ nữ chung qui đều là phái yếu. Yếu và thể xác lẫn tâm hồn.
Vậy nên cô gái kia ơi! Đúng là trong tình cảm hãy cứ đi theo tiếng gọi của con tim mình, nhưng đừng để cái gọi là thói quen yêu làm lu mờ lý trí bản thân. Đúng là có mấy ai có thể dùng cả tim lẫn lý trí để yêu. Vì đã gọi là yêu thì không thể đem lên bàn cân mà đong đếm thiệt hơn. Nhưng cô gái à, chúng ta giờ đây đều là những cô gái đầy năng động của tuổi trẻ, đầy nhiệt huyết và tài năng của thế kỉ 21 này. Chúng ta hãy dùng bản năng để tính toán 1 tí cho cuộc đời bản thân mình. Đó là giá trị cuộc sống của 1 đời người con gái. Tất cả những thi vị của đời người đều sẽ phải nếm trải qua 1 lần trong đời cả. Nhưng là nhiều hay ít sẽ do chính bản thân mình chọn lựa, cô gái à!
Cô gái bé nhỏ ơi! Nếu chọn ở cạnh 1 người đàn ông, dù là ở gần bên, hay do những khoảng cách của địa lí hay vì 1 vài lí do về hoàn cảnh mà khiến cả 2 không thể thường xuyên bên cạnh nhau. Nhưng trong thâm tâm, tình yêu đó vẫn luôn hiện hữu, không hề có bất cứ sự nhàm chán. Cảm thấy thoải mái, vui vẻ khi ở cạnh nhau, cười đùa khi cùng nhau thảo luận, tranh luận về bất cứ đề tài gì. Đôi khi là những hờn ghen giận dỗi không thể thiếu trong 1 mối quan hệ trai gái thì tất cả đều không thể dập tắt ngọn lửa yêu vẫn bùng cháy mãi theo thời gian. Đó chính là hạnh phúc. Và điều đó sẽ ngày càng lớn dần hơn khi đến 1 lúc nào đó trong suy nghĩ của chính chúng ta đã đôi lần mơ về 1 tổ ấm cho riêng mình cùng người ấy. Đôi lần nghĩ sẽ cùng nhau cố gắng để có 1 tương lai tươi sáng. Cô gái à, nếu cô đã và đang ở bên cạnh 1 người khiến mình có những điều ấy thì hãy nắm thật chặt đừng buông tay cô gái nhé! Không dễ để gặp được người đem đến cho mình cảm giác muốn gắn bó dài lâu. Bản năng của người con gái vốn dĩ luôn nhạy lắm, cô gái à.
Nhưng này cô gái nhỏ kia ơi! Nếu cô đang ở bên 1 người đàn ông cô yêu cũng như yêu cô. Theo thời gian tình yêu 2 người dành cho nhau dần trở thành là những chuỗi ngày mệt mỏi. Những cuộc cãi vã kéo dài,những khoảng lặng tự dưng ngày 1 nhiều hơn, dài hơn theo thời gian. Để rồi lần mò theo thói quen người ấy lại tìm đến cô, và cũng chính vì những thói quen được lặp đi lặp lại. Cô lại trở về bên người ấy. Đã nhiều hơn 1 lần cô muốn thoát ra khỏi cuộc tình không còn hạnh phúc như lúc ban đầu. Đã nhiều hơn 1 lần cô muốn chạy đi thật xa để người ta không tìm được đến nữa. Và nhiều hơn 1 lần trong thâm tâm cô biết chắc rằng sẽ chẳng còn tiếng cười, những hoài bão hay những điều tốt đẹp ở phía trước như đã từng nghĩ nếu cứ tiếp tục đi trên 1 con đường.
Cô gái ơi, vậy thì cớ vì sao mà cô vẫn cứ cố tiếp tục? Vì yêu ư, hay vì sợ yêu thêm lần nữa? Cô gái nhỏ ơi, phải chăng cô sợ phải bắt đầu lại mối quan hệ với 1 ai khác, không biết phải bắt đầu từ đâu, phải tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa? Và sợ tuổi xuân của người con gái không đủ nhiều, không đủ để chờ đợi 1 tình yêu khác xuất hiện chăng? Tuổi xuân người con gái đúng là ngắn hơn so với cánh đàn ông, nhưng cô gái à, đời người con gái hạnh phúc nhất và lộng lẫy nhất chính là chỉ duy nhất 1 lần mặc trên mình chiếc váy trắng tinh khôi. Tay trong tay cùng người đàn ông duy nhất của đời mình bước vào thế giới mới với những điều tốt đẹp ở phía trước.
Thế nên đừng vì thói quen mà lầm tưởng đó là số phận của đời mình. Nắm hay buông đều do mình quyết định cả, cô gái à. Định mệnh vốn dĩ không phụ thuộc vào trời đất, mối nhân duyên được định ở lại bên cạnh ta đều đã được sắp đặt sẵn, đó chính là sự lựa chọn của chính bản thân mình. Là thế đấy, cô gái nhỏ à!
Theo VNE
3 năm rồi, anh có vợ còn em vẫn cô đơn! Thúy khóc như mưa khi gặp anh, cô mặc định đó là lần cuối cùng cô gặp lại người mình yêu tha thiết. 2 năm yêu nhau, dù không phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải ngắn, đủ để hai con người cùng tâm hồn, cùng nhịp đập trái tim thấu hiểu tình cảm, tâm tư của nhau. Thúy...