Chồng bắt ngủ đứng suốt đêm tân hôn
Tôi đang rất mệt mỏi, đau đớn sau một đêm trắng mất ngủ nhưng vẫn quyết định viết tâm sự này để hi vọng nhận được sự đồng cảm, chia sẻ của mọi người. Vì tôi không dám kể điều này với người thân, bạn bè vì xấu hổ, vì sợ họ buồn.
Những gì tôi tâm sự cùng mọi người dưới đây chắc sẽ khiến không ít người cảm thấy sốc và khó có thể tin được đó là câu chuyện có thật trên cuộc đời này.
Chồng hơn tôi đúng 1 giáp. Trước đây, chồng tôi đã có một đời vợ và 2 đứa con riêng. Anh cũng là sếp ở công ty nơi tôi đang làm việc.
Vì điều kiện gia đình quá khó khăn nên tốt nghiệp xong cấp 3, tôi xin đi làm công nhân công ty may mặc. Vốn thông minh, khéo léo và luôn cố gắng trong công việc nên sau nhiều năm cống hiến cho công ty, tôi được phân công lên làm chức tổ trưởng. Ở công ty tôi khi được làm chức vụ này sẽ đỡ vất vả và không phải lao động chân tay nữa. Công việc hàng ngày của tôi là quản lí, phân công công việc cho nhân viên cấp dưới.
So với chị em trong công ty, tôi thuộc loại có nhan sắc. Làn da bánh mật cộng thêm đôi mà lúm đồng tiền của tôi làm cho cánh đàn ông trong công ty mê mệt. Và tôi may mắn lọt vào mắt xanh của giám đốc xưởng. Vì có anh dẫn dắt, tạo cơ hội nên trong công việc của tôi gặp nhiều thuận lợi. Anh cũng không hề giấu diếm tình cảm đặc biệt mà anh dành cho tôi.
Tôi đã có một đêm tân hôn nhiều nước mắt (Ảnh minh họa)
Tôi cũng rất quý anh nhưng vẫn cảm thấy ái ngại về chuyện quá khứ của anh. Một số chị đồng nghiệp làm lâu năm đã rót vào tai tôi những điều không hay về anh.
Họ nói rằng anh có thói gia trưởng, độc đoán, vũ phũ và quá nghiêm khắc, bảo thủ trong mọi chuyện. Người vợ trước hiền lành, cam chịu nhưng cũng chỉ nín nhịn được 5 năm rồi li hôn. Anh để việc nuôi dạy con cho vợ cũ và không hề chu cấp một đồng nào cho ba mẹ con kể từ ngày họ chia tay.
Thế nhưng, trong mắt tôi anh không đến nỗi quá tệ như lời bình phẩm của mọi người. Anh tuy có độc đoán, cứng nhắc nhưng tôi nghĩ chắc đó là do thói quen của những người làm sếp. Một ngày anh quản lí hàng trăm công nhân nên việc anh khó tính cũng là điều dễ hiểu. Có lẽ tình yêu đã khiến tôi mờ mắt. Tôi thấy anh là người đàn ông lí tưởng và phù hợp với tôi nhất.
Sau 2 năm chính thức công khai mối quan hệ thì anh ngỏ lời muốn cưới tôi làm vợ. Trước khi kết hôn anh nói với tôi: “Thà mất lòng trước, được lòng sau. Vợ chồng cũng cần phải rõ ràng, minh bạch. Tính anh ghét nhất sự giả dối. Anh ghét loại đàn bà cưỡi cổ chồng. Anh biết em là người phụ nữ của gia đình và luôn đặt chữ nhẫn lên đầu. Anh cần một người vợ ngoan, biết nghe lời. Thế là đủ. Anh hi vọng em làm được điều đó chứ?”. Tôi ngoan ngoãn gật đầu và cùng anh chuẩn bị cho đám cưới.
Vì lấy vợ lần 2 nên chúng tôi quyết định không tổ chức rình rang và hạn chế khách mời. Nhưng đúng hôm đám cưới lại xẩy ra vài chuyện không như ý.
Video đang HOT
Lam – anh chàng người yêu hồi học cấp 3 của tôi là vị khách không mời mà tới. Tuy có phần bất ngờ, bối rối nhưng tôi vẫn cố gắng niềm nở đón khách để chồng không nghi ngờ. Tôi hi vọng anh không biết gì vì tôi chưa bao giờ kể với anh về những mối quan hệ trước đây của mình.
Thêm một sự cố nữa là chuyện đi thuê váy cưới. Ban đầu, anh và tôi đã thống nhất chọn được kiểu váy ưng ý, hợp túi tiền và đặt cọc trước. Thế nhưng, thợ trang điểm đã mang nhầm chiếc váy khác đến cho tôi. Giá thuê chiếc váy sau đắt hơn chiếc váy ban đầu chọn 500 nghìn đồng. Tôi mặc thử thấy vừa và cũng đẹp nên không bắt họ phải đổi váy nữa.
Sau khi xong xuôi mọi việc, đến tối đêm tân hôn anh bắt tôi ngồi vào ghế để nói chuyện. Anh bảo tôi là qua mặt anh khi mời người yêu cũ mà không hỏi ý kiến chồng. Anh đay nghiến: “Tôi tưởng cô ngoan ngoãn, hiền lành lắm. Ai dè cũng là hạng gái chẳng ra gì. Cô đã khiến tôi ê mặt, nhục nhã như thế nào trong đám cưới cô biết không? Cô tự ý đổi váy mà không thèm hỏi tôi lấy một câu. Cô cho mình cái quyền tự quyết định mọi việc từ khi nào thế hả? Đấy là tôi chưa kể đến việc phải bù thêm tiền cho chiếc váy cưới. Cô đúng là ném tiền qua cửa sổ”.
Bản thân tôi chẳng thấy mình có lỗi nhưng để mọi chuyện êm xuôi tôi vẫn thành thật nói lời xin lỗi anh.
Sau một thôi một hồi phán xét, đe nẹt, quát mắng, dạy dỗ, lên lớp vợ thì anh phán một câu xanh rờn khiến tôi choáng váng: “Làm sai thì phải phạt. Xin lỗi thì ai chẳng làm được. Để nhớ lần sau không tái phạm thì tối nay cô không được phép lên giường ngủ. Cô phải ngủ đứng suốt đêm. Nể tình cô là vợ mới cưới nên tôi chỉ phạt cảnh cáo 1 đêm thôi đấy. Như thế là còn nhẹ tay lắm rồi. Nếu tái phạm nữa thì đừng trách tôi tàn nhẫn, nghiêm khắc”.
Nói xong anh ta mặc kệ tôi với hai hàng nước mắt tuôn trào, dửng dưng mắc màn đi ngủ và không quên cảnh báo: “Nếu phạm luật thì còn bị phạt gấp 5 lần là thành 5 đêm ngủ đứng đấy. Tôi mà tỉnh giấc phát hiện cô không làm đúng thì cô coi chừng đấy” rồi lăn ra ngủ say như chết.
Đứng một mình trong căn phòng tối tăm, một nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy tôi. Tôi thấy chán chường người mà tôi vừa lấy làm chồng chưa trọn một ngày. Tôi hoang mang khi nghĩ đến chuỗi ngày sắp tới. Tôi sẽ phải làm sao đây? Chẳng nhẽ mới cưới 1 ngày đã li hôn? Tôi không đủ mạnh mẽ để làm điều đó? Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Theo VNE
Có phải anh không?
Càng trông tôi càng nghĩ da Vũ không phải hồng hào nữa mà là những phiến băng đang dần tan ra và nhòe đi. Tôi chạm vào má anh, rất lạnh...
Sinh viên nữ năm nhất của trường đại học thấy Nguyễn Hoài Vũ là xôn xao. Người ta bàn tán anh ta là sinh viên tài năng, tuyệt vời nhất. Vũ - cái tên đó làm tôi bỗng nhớ một cái gì đó, hơi vu vơ bâng khuâng... Ngoại trừ một việc rắc rối xảy ra với cuốn sách trên tay anh ta thì Nguyễn Hoài Vũ là người tôi sẽ chẳng bao giờ để ý đến.
- Nguyên Chi, bài tập triết học của em làm rất tốt! - Tôi chăm chú nhìn cô giáo môn triết xinh xắn có đôi mắt nhung huyền. Đuôi tóc màu hung đỏ của cô thật ấn tượng.
- Cách triển khai vấn đề rất có ý tưởng, lập luận logic!
"Thế giới của Sophie" - một tiểu thuyết về lịch sử triết học đã giúp tôi. Tôi bị bắt mắt ngay từ lúc thấy nó được dựng trang trọng trong thư viện. Bìa sách màu đỏ thẫm, in hình những làn khói hồng tan loãng trong không khí, con thỏ nhàn nhạt vụt ra từ chiếc mũ ảo thuật hiện lên mông lung trước mắt tôi. Đúng lúc ấy thì Nguyễn Hoài Vũ đi qua, không thể tin được là anh ta cũng có cuốn sách ấy. Tôi đoái mắt nhìn theo, vừa ngạc nhiên, vừa thầm thán phục. Miếng kẹp sách đang nằm ở hơn nửa cuốn sách, hẳn anh ta đọc gần xong rồi. Biết tìm đọc "Thế giới của Sophie", xem ra gout đọc sách cũng không tồi.
- Nhưng cô sinh viên năm nhất, em không được dùng màu mực đỏ thẫm để làm bài, tôi đã dễ tính đấy nhé! - Lúc này Nguyễn Hoài Vũ đã đi qua cửa lớp tôi, miệng huýt sáo và tay đặt cuốn sách lên trước mặt, nhíu mắt lại che nắng. Tôi có nghe thoáng qua lời nói của cô giáo nhưng lại mải để tâm suy nghĩ về điều khác. Chỉ cần đảm bảo dùng một màu mực, tôi nghĩ, vả lại, đó cũng là màu sắc kích thích tốt trí óc.
- Em không trả lời tôi sao? - Cô giáo gõ mạnh tay xuống bàn, tôi giật mình, lúng túng. Mấy người ngồi phía sau bĩu môi, đắc ý: "Chúa lơ đãng!". Tôi nhìn theo cô giáo đang bực mình tiến lên phía bục giảng, mà không biết phải nói gì.
Bước dọc theo hành lang nơi Nguyễn Hoài Vũ đi qua lúc nãy, tôi ngồi lại ở một cái hồ bé. Trời mùa đông, sương trắng giăng phủ khắp mặt hồ lạnh lẽo. Chút sắc vàng của những chiếc lá úa cuối cùng đang nối nhau thả mình xuống dòng sông thật yếu ớt. Nước dềnh lên, dập xuống, nhấn chìm những cây con mảnh dẻ, bé bỏng bên hồ, còn mặt hồ vẫn lạnh lùng phẳng lặng. Lòng tôi hướng về ngày xưa, chút kỉ niệm tuổi thơ mong manh hiện về như gợn sóng nhỏ. Quá khứ năm tám tuổi của tôi tràn ngập hình ảnh của Vũ. Anh không phải là người ở đây. Mẹ tôi bảo bác Tâm ở ngoài Bắc làm ăn thua lỗ nên đưa anh về đây sống.
Bác Tâm là một người tử tế và hiền hậu, ở trọ sát vách với nhà tôi. Tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp Vũ, anh trắng trẻo, sáng sủa, và cao hơn hơn tôi một cái đầu. Hiếm có đứa trẻ vùng quê nào được như anh, Vũ nổi bật giữa bầy trẻ con đen nhẻm. Mẹ tôi thường hay mang quà bánh sang cho anh. Mùa hoa cải nở vàng, tôi chạy ngang qua khu vườn mà gọi Vũ. Căn nhà của anh có những mái ngói già nua, Vũ hay ngồi bên cửa sổ mỗi lúc cơn gió đi qua làm phiến cửa gỗ kêu cót két. Bức tường đá qua nhà anh có những hốc nhỏ, tôi kiễng chân leo lên và Vũ vịn tay cho tôi qua. Tôi bỗng nhớ đến câu chuyện nàng công chúa và chàng hoàng tử mà anh đã kể, cảnh tượng của chúng tôi lúc này như đang cùng nhau chạy trốn khỏi vua cha. Tôi nhìn Vũ và mỉm cười. Băng qua vườn hoa cải, váy tôi có dính một ít đất, anh nắm lấy tay tôi. Tôi biết, Vũ cũng muốn trở thành hoàng tử.
Những buổi chiều tàn qua đi nhanh chóng đánh dấu một ngày làm việc mệt nhọc. Tôi bước nhanh chân trên những con ngõ chưa kịp tỏ ánh đèn, nơi ấy những cành hoa yếu ớt đang cố vươn ra những khung cửa để ngỏ. Không có gì rực sáng hơn ánh đèn đầu tiên trong căn phòng mình sau hơn nửa tiếng đồng hồ len qua những con ngõ tối. Tôi thở nhẹ, bật đèn và buông lỏng mình. Cảnh bố tôi đang ngồi tựa trên tràng kỷ làm tim tôi đánh thót.
- Bố đang uống rượu đấy ạ, cho con uống cùng.
- Cái này của tao không dùng cho đàn bà - Bố hất hàm, không thèm nhìn tôi.
- Bố vẫn ôm eo các cô, mơn trớn họ, cùng họ uống đấy thôi. Nhìn bố đê mê, chắc là rượu ngon lắm! - Tôi không nhớ là cách đây bao lâu nữa, mình dùng cách ăn nói xấc xược này để nói chuyện với bố. Ngoài những điều mà tôi cực ghét và căm thù ở ông, tôi vẫn thích cách bố uống rượu, nhất là chọn ly. Ly thủy tinh màu bạc như đang tan ra, màu nước sóng sánh, in những hoa văn trên bề mặt rượu.
- Con ranh! Câm mồm và cút vào phòng mày đi.
Bố hất rượu vào người tôi. Tôi thấy những giọt rượu bé nhỏ li ti len qua từng lớp váy chảy xuống tê rân rân và dừng lại ở vết sẹo đầu gối phải. Vào mùa này, vết sẹo đó hay bị sưng tấy lên. Tôi thả mình xuống giường, trần nhà trắng toát và quá ư sạch sẽ làm cho trí nghĩ tôi mệt mỏi. Một giấc ngủ ngắn đến với tôi, mang theo những mơ mị chập chờn, Vũ đang ngồi bên cửa sổ và bị gió thổi đi. Anh cứ bay như thế, tôi gọi mãi mà anh không trả lời. Tôi nhìn chăm chăm vào anh. Hình như chiều hôm ấy có một cánh diều nhỏ mang tên Vũ bị thả trôi giữa trời... Giấc mơ này đến với tôi không phải lần đầu, nó cứ lặp đi lặp lại, nhức nhối trong lòng như có kim châm phải.
Ngày trước, quá lo sợ trước giấc mơ đó, tôi chạy vội đến kể cho Vũ. Hôm đấy cửa sổ nhà anh bị đóng kín. Tôi tự nhủ có lẽ Vũ bị gió cuốn đi thật rồi. Bác Tâm khăn gói đi xa mấy ngày và mang về khuôn mặt anh Vũ trắng xanh. Mắt đăm đăm nhìn anh, lòng tôi đầy thắc mắc. Vũ nhìn tôi, anh không đưa tôi qua bức tường nữa, anh chỉ ngồi thế thôi. Hoa cải đã hết mùa, vàng héo và rụng rơi. Những cánh hoa xám đã muốn ẩn mình trong đất. Anh Vũ xanh và mệt mỏi. Vũ không còn đủ sức vẽ tranh và kể chuyện cho tôi nữa. Một hôm, anh bảo muốn đi chơi. Lúc đó đã là mùa xuân, anh cho tôi nhiều bức vẽ có hình quả táo đỏ. Vũ kể anh đã thấy những quả táo bóng láng này bày trong tủ kính long lanh trông rất đẹp, quả táo nhòe đi khi phiến băng tan ra. Càng trông tôi càng nghĩ da Vũ không phải hồng hào nữa mà là những phiến băng đang dần tan ra và nhòe đi. Tôi chạm vào má anh, rất lạnh.
Cuối xuân hoa đào nở rộ. Những khu vườn cuối thôn sáng hồng lả tả những cánh đào. Bàn tay bé nhỏ của tôi nằm gọn trong tay anh, Vũ kéo tôi chạy, tôi mơ hồ thấy những đường gân xanh xao. Lần đầu tiên anh chạy ngược với gió mà không bị trôi đi. Vũ kéo tôi chạy nhanh, tôi vừa chạy vừa ngã, đầu gối phải bị xây xước nhiều. Hoa đào xoay tròn trên đầu chúng tôi, cánh hoa xinh xắn, sương lưng lưng dường như cố muốn giữ cánh hoa trên bầu trời xoay mãi. Vũ thở dốc và ho hồng hộc, anh ôm lấy cổ và bầu ngực. Những dòng máu đỏ đang chảy, như thể anh đang khóc bằng mũi. Đầu gối phải của tôi cũng đang chảy máu, nhuộm lên những cánh hoa đỏ thẫm. Ký ức ngày đó sống lại trong tôi hiển hiện, như mới ngay hôm qua, như anh Vũ ở ngay cạnh tôi đây, chưa bao giờ xa cả. Tôi xoa đầu gối mình, hôn lên chiếc sẹo nhỏ.
Buổi sáng uể oải ở trường của tôi được đánh thức bởi giọng nói trẻ con nhí nhảnh của Uyên.
- Đi xem bóng rổ đi, chiều nay có Nguyễn Hoài Vũ, nhé!
- Ừ. Tôi trả lời bâng quơ.
- Chưa có ai làm tớ không thể rời mắt như anh ấy! Cái đầu Uyên lúc lắc, lần nào nhắc đến anh ta, trông cậu ấy cũng rất hào hứng.
Nguyễn Hoài Vũ chơi bóng không thật điêu luyện, anh ta có lẽ hợp với bàn vẽ hơn, việc đưa ra sân bóng chỉ là một chiêu thức câu khán giả, vừa nghĩ tôi vừa cười thầm. Sân trường sôi động như trường học âm nhạc. Nguyễn Hoài Vũ chơi được nửa trận thì rút vào vì chảy máu cam. Anh ta đi qua bệ khán giả, gần kế chỗ tôi đứng. Tôi vô tình được chứng kiến rõ ràng từng nét mặt của Nguyễn Hoài Vũ. Đôi mắt ướt đó rất ít chàng trai sở hữu. Ngực tôi đập thình thịch. Anh ta ngước nhìn tôi, Ngày xưa, Vũ cũng từng có đôi mắt đọng nước như thế. Ánh nhìn của anh ta như kéo tôi đi. Khi Nguyễn Hoài Vũ bước vào phòng y tế, tôi đã đến chặn trước, nhìn chăm chăm vào mắt anh ta. Anh ta cũng chăm chăm nhìn vào mắt tôi. Cái cách mà anh ta dùng ngón tay lau máu cam cũng giống như...
Những ngày gió to, tôi có thói quen đứng trên tầng cao nhất của trường học, và bám chặt vào ban công, như thể sợ gió thổi mình bay mất. Hôm nay tôi thấy rất nhiều chuồn chuồn. Chẳng có ai tôi nghiệp như chúng, muốn khóc mà không khóc được, chỉ biết giữ nước mắt. Đôi mắt chuồn chuồn như hai viên ngọc màu lam, trong veo như những giọt nước ngày xưa tôi cùng mẹ tưới cho vườn hoa cải vậy. Tôi bỗng nhớ mẹ hơn bao giờ hết, nhớ cả vườn cải cuối mùa, bông hoa cải lụi tàn bầm dập trên đất, nơi bức tường có những mái ngói già nua. Nguyễn Hoài Vũ có đôi mắt rất giống anh Vũ. Đứng ở trên này tôi đang thấy anh ta, đôi mắt đó như muốn kéo tôi đi.
Rõ ràng, những ngày này trôi qua thật không bình thường. Hôm nào đó trong mơ tôi thấy Hoài Vũ. Anh ta đứng cùng tôi và bị gió cuốn trôi đi khi trời mây trong nhẹ. Tôi gọi với theo. Vẫn ánh mắt ấy, đôi mắt to ướt, rỏ từng giọt nước mắt kéo tôi đi. Hình như chiều hôm ấy, có người đã nhặt được cánh diều mang tên anh Vũ.
Ngày đầy gió sương ở ga tàu...
Từ nay muốn đi về thôn phải đi qua đường lớn. Căn nhà cũ của tôi chắc đã cũ kĩ lắm rồi. Đang tiết trời mùa xuân, hoa đào sẽ nở rộ. Mặt trời mệt mỏi, xe cộ nườm nượp, tôi đứng tần ngần...
Nguyễn Hoài Vũ đứng ở phía sau nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi băng qua đường. "Anh Vũ, anh Vũ, từ từ đã, anh đến từ bao giờ, anh đưa em đi đâu". Bàn tay bé nhỏ của tôi nằm gọn trong tay anh, tôi mơ hồ thấy những đường gân xanh xao. Tháo giày cao gót, tôi chạy theo Vũ, gió thổi làm chiếc váy nhiều tầng của tôi bay lướt thướt. Chúng tôi chạy ngược gió, đã thấy sương lưng lưng, lả tả hoa đào xoay tròn đỏ thắm. Máu chảy xuống chân không đủ nhanh, nghẽn lại ở đầu gối phải. Tôi cúi người đưa tay xoay lấy nó, vết sẹo nóng đỏ và hiện dần thành hình trái tim...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Suýt mất chồng vì photoshop Người ta thở dài bảo tôi không biết hưởng phước, lấy được người chồng hiền lành, chu đáo như thế mà không biết trân trọng... Đây là bài học rút ra được trong cuộc sống về cái sự hiểu lầm chồng. Tôi xin viết ra đây mong chị em tham khảo. Biết đâu một ngày nào đó bạn cũng gặp trường hợp tương...