Chồng bất hợp tác với những kế hoạch kiếm tiền của tôi
Anh nói tôi không bao giờ kinh doanh thành công cả. Anh không “duyệt” vì “dự án” không khả thi bởi nhiều lý do. Anh không hợp tác, tôi không dám làm vì sợ vợ chồng lại cãi nhau.
ảnh minh họa
Sau hơn ba năm quen nhau, tôi và anh cưới đến nay đã sáu năm rưỡi, có một bé gái bốn tuổi. Trước kia ba mẹ cho tôi một mảnh đất gần nhà, sau khi cưới bên gia đình tôi giúp một số tiền và tiền hai đứa dành dụm, vợ chồng xây được căn nhà khá khang trang (gia đình anh cũng khó khăn nên không giúp gì). Vợ chồng tôi không giàu nhưng cũng ở mức khá.
Tôi tốt nghiệp hai trường đại học ngành quản trị kinh doanh và tiếng Anh, chồng học kinh tế. Trước kia tôi đi làm lương khoảng 5 triệu đồng một tháng. Tháng 7/2010 công ty bị phá sản, tôi nghỉ ở nhà chăm con, bé được 8 tháng, từ đó đến nay công việc không ổn định, hiện tại chỉ ở nhà đưa đón con đi nhà trẻ, lo cơm nước, nhà cửa.
Video đang HOT
Chồng chịu khó đi làm kiếm tiền, mặc dù ngày nào về anh cũng than vãn là làm mệt, áp lực quá. Giờ chúng tôi đủ sống, dành dụm mua thêm được căn nhà nhỏ khoảng 700 triệu. Tôi cảm nhận được chồng rất có trách nhiệm với vợ con. Hồi trước chúng tôi chẳng có gì, tất cả đều là do bên mẹ tôi cho, chắc vì điều đó mà bây giờ chồng bù đắp lại cho tôi. Tôi muốn gì chồng cũng chiều, anh mua đồ cho tôi những thứ đắt tiền, hàng hiệu, tặng tôi chiếc nhẫn kim cương hơn 60 triệu. Tôi thật sự hạnh phúc.
Nhưng thật sự trong thâm tâm tôi luôn có một nỗi buồn đó là bản thân không làm ra tiền, không có địa vị xã hội mà bạn bè đồng trang lứa đã làm được. Gặp lại bạn bè học chung ngày nào, hỏi làm gì, thật sự tôi không biết phải trả lời thế nào, xấu hổ vì ngày xưa mình học khá nhất nhì trong lớp. Nhiều lần tôi đi xin việc làm mà khó quá. Nghỉ làm đã lâu, vốn liếng tiếng Anh không còn gì so với cái bằng cử nhân năm 2008, kinh nghiệm không bao nhiêu, lại có thêm con nhỏ. Thật sự tôi muốn có một việc làm bình thường, lương bổng không quan trọng.
Nếu không đi làm được tôi có hướng khác là tự kinh doanh. Tất cả những kế hoạch của tôi đều dừng ở mức độ trên bản thảo, không bao giờ thực thi vì chồng bất hợp tác. Anh nói tôi không bao giờ kinh doanh thành công cả. Anh không “duyệt” vì anh nói “dự án” không khả thi bởi nhiều lý do. Anh không hợp tác, tôi không dám làm vì sợ vợ chồng lại cãi nhau, lúc nào tôi cũng nghĩ phải đồng vợ đồng chồng, có phước cùng hưởng có họa cùng chia.
Nhiều lúc anh nói làm tôi buồn lắm: “Em làm thì thất bại thôi vì đó không phải là tiền của em, mai mốt em đi làm để dành từng năm trăm, một triệu, khi đó kinh doanh em mới biết quý đồng tiền mà cố gắng làm cho hiệu quả”. Đồng ý là tiền bây giờ có được là do anh mang về nhưng của chồng công vợ, tôi cũng quý chứ.
Nếu không lấy tiền chung, tôi cũng dành dụm được khoảng 50 triệu anh không biết (chủ yếu là gia đình cho), cũng làm được cái gì đó nho nhỏ của riêng mình, nhưng lại sợ anh giận vì không muốn tôi làm gì hết. Tôi nhận thấy không đi làm chồng xem thường, nói nhiều điều bức xúc, nhưng tôi đi làm chồng cũng không thích vì ở nhà chăm sóc chồng con rất tốt, nhà cửa tươm tất, thơm tho. Tôi thích nấu ăn, chăm chút từng bữa cơm, nấu nhiều món ngon. Nhiều lúc tự nhủ lòng mình là hãy hạnh phúc, hài lòng với những gì đang có, vì cái tôi có là cái rất nhiều người mơ ước. Tôi biết điều đó.
Tôi sẽ sinh thêm một em bé nữa theo yêu cầu của anh. Lại phải mất thêm một thời gian, ít nhất cũng 3 năm, sau đó nhất định phải tìm một việc gì đó để làm, chắc còn khó khăn hơn bây giờ nữa, nhưng phải cố gắng thôi. Tôi phải ra ngoài xã hội, tiếp xúc với môi trường làm việc, học hỏi nhiều điều, tự hoàn thiện bản thân thì mới thỏa mãn được nhu cầu của chính mình. Cảm ơn mọi người đã đọc những dòng tâm sự của tôi, rất vui nếu được tham khảo nhiều ý kiến của độc giả.
Theo VNE
Tình yêu chỉ vậy thôi sao
Cuộc tình này là tự nguyện nên nếu nó gây khó dễ cho một trong các bên thì nên dừng lại Người nhỉ?!
Khi không còn yêu nhau, đầu tiên sẽ là không còn những tin nhắn yêu thương, tình cảm, những lời động viên khi gặp khó khăn... hoặc có thì cũng chỉ là qua loa cho có mà không thấy thật lòng. Lượng tin nhắn hay những lời hỏi thăm sẽ ít dần đi mà lý do được đưa ra là bận... Buổi sáng ngủ dậy tìm điện thoại sẽ không còn thấy tin nhắn nữa và chiếc điện thoại cũng không thường xuyên rung bởi vì ai đó "bận". Sẽ không còn là những tin nhắn đến vào mọi lúc, không phân biệt thời gian, hoàn cảnh với lí do chỉ đơn giản là: "Anh nhớ em!". Xa rồi, ngày đó xa thật rồi! Em đã đọc được ở đâu đó rằng phụ nữ rất nhạy cảm và bạn đừng nên giấu cô ấy điều gì. Có lẽ là đúng Người ạ! Vấn đề là người phụ nữ đó có muốn nói ra không, có muốn làm to chuyện không và có yêu người đó nhiều không thôi, chứ một sự thay đổi nhỏ cũng sẽ được nhận ra vì đơn giản họ là phụ nữ mà! Vậy sự thật là người đang thay đổi hay tại em nghĩ nhiều?!
Em đã bảo người rằng nếu dừng lại thì hãy cho em biết, đừng im lặng và nhẹ nhàng biến mất. Em không thích như vậy vì có thể người nghĩ như vậy sẽ bớt nặng nề và làm em không đau nhưng không phải Người ơi! Cùng là nỗi đau, để phải dằn vặt, suy nghĩ và dai dẳng có phải là khổ hơn không?! Cuộc tình này là tự nguyện nên nếu nó gây khó dễ cho một trong các bên thì nên dừng lại Người nhỉ?! Níu kéo liệu có ích gì không?!
Khi đã không còn tình cảm thì níu kéo liệu có kết quả gì không?! (Ảnh minh họa)
Ngày trước khi mới quen em, Người "chăm chỉ" nhắn tin cho em lắm, em nhắn tin cho Người nếu lúc Người đang bận cũng nhắn lại ngay vì người bảo không nhắn lại em sẽ lo lắng. Lúc đó em chỉ biết ôm chặt Người thôi mà không nói được lời nào. Thế mà bây giờ thì sao? Tin nhắn em gửi đi mà mãi không thấy được trả lời, đơn giản lắm, lí do là "bận" mà! Em hiểu chứ, em biết chứ. Một ngày có 24 tiếng và nhắn tin hay gọi điện cùng lắm chỉ mất vài phút mà thôi. Người thật ác quá, người xuất hiện trong cuộc sống của em, tạo cho em vô số thói quen vậy mà bây giờ Người lại định nhẹ nhàng biến mất.
Em không trách người hay níu kéo gì vì khi đã không còn tình cảm thì níu kéo liệu có kết quả gì không?! Lỗi là tại em, tại em quá ngây thơ và yêu Người mà thôi. Hiện giờ trong đầu em chỉ có lí do duy nhất lí giải những hành động này là người đã hết yêu em hoặc có thể là chưa từng phải là yêu mà gọi là hết, có thể đó chỉ là "say nắng" thôi và em không phải là mảnh ghép phù hợp của cuộc đời Người. Sẽ có người tốt hơn, phù hợp hơn mang lại hạnh phúc cho Người. Em mãi chỉ là cô bé ngốc thôi đúng không Người. Chúc Người tìm được hạnh phúc thật sự.
Theo VNE
Ngực lép thì đã sao? Khi tôi vừa bước vào lớp, bọn con trai đã tru tréo: "A, màn hình phẳng LG đã đến!" Thấy tôi vừa mặc chiếc áo dài tới lớp, thằng Hoàng, bạn cùng lớp tôi đã tru tréo: "A, màn hình phẳng LG đã đến!". Đám con trai đứng trước cửa lớp phá lên cười hô hố. Tôi vừa ngượng, vừa xấu hổ, chạy...