Chồng bảo vào khách sạn với gái chỉ để uống cà phê
Anh coi ngươi ta như em gai. Hai ngươi cung găp nhau ơ khách sạn rôi đi cà phê chư không lam gi co lôi vơi tôi.
Tôi 30 tuôi, chông 35 tuôi, lây nhau đươc 5 năm, co 2 con. Chung tôi quen nhau qua một ngươi ban, khi đo tôi đang buôn vi phai chia tay cuộc tinh sau 7 năm, con anh vưa chia tay ngươi yêu đươc vai thang. Co le vi cung tâm trang nên chung tôi thương xuyên noi chuyện trên mang vơi nhau. Quyêt đinh găp mặt rồi đên lân thư 2 anh câu hôn. Thơi gian yêu nhau không nhiêu nhưng không phai vi thât vong vơi ngươi cu ma tôi lây anh. Tôi cam nhân đươc anh se la chô dưa cho minh. Sau nay khi co con, tôi cang ngay cang yêu anh hơn khi thây anh vi me con tôi đã cô găng rât nhiêu.
Sinh be đâu xong tôi phai nghi lam ơ nha trông con vi be hay ôm lai lươi ăn, uông sưa bi di ưng. Chung tôi ơ cung gia đinh chông nhưng cung không ai giup trông be, vậy la tôi ơ nha cơm nươc cho ca nha chông va chăm con cho đên giờ, khi con gai thư 2 gân 2 tuôi. Tôi xin cho con đi hoc đê chuân bi đi lam, chông cung vi lo kinh tê gia đinh ma chuyên công viêc sang lam cho doanh nghiêp nươc ngoai. Công viêc cua anh phai đi lai rât nhiêu, co khi anh ơ trong TP HCM vai thang mơi đươc vê Hà Nội. Cuôc sông cua tôi cung kha hanh phuc, chông rât yêu con va co trach nhiêm, dù anh ơ xa, sông ơ khach san con nhiêu hơn ơ nha vơi vơ con nhưng tôi chưa bao giơ nghi ngơ anh.
Duy nhât một điêu tôi không vui vì anh va ngươi yêu cu thương nhăn tin cho nhau, môi khi cô ta buôn lai tim chông tôi noi chuyện. Tôi cung noi ro vơi chông chi nên xa giao vơi ngươi cu chư đưng tâm sư nhiêu quá. Chông không nghi như tôi khi anh cho răng không yêu thi lam ban va ban be cân minh giup la chuyện thương. Cung co lân me con tôi vê quê chơi, ngươi yêu cu anh hen gặp nhưng không may hôm đo anh phai đi đon me con tôi nên đa noi cô ta sao không hen trươc đê anh biêt se bao me con tôi ơ lai quê mai hay lên. Rôi anh con hen mai xin nghi lam đê gặp cô ta. Vơ chông tôi lai cai nhau, anh giai thich vi cô ta tưng co y đinh tư tư khi chia tay nên anh sơ nêu không găp cô ta se buôn. Tôi tin anh nên bo qua moi chuyện.
Gân đây tôi vao Facebook cua anh, phat hiên anh chat vơi cô be ơ TP HCM, anh noi muôn đi khach san vơi người đó, chi la qua đương rôi ai lai lo cuộc sông ngươi đo. Vơi anh một lân như vậy cung không quá quan trong, không co lôi vơi vơ con, cô be đo chưa lây chông va noi răng lam vậy sơ co lôi vơi tôi. Cung may cô ta chưa đông y đi khách sạn chư không tôi không biêt chuyện gi se xay ra. Tôi biêt hai ngươi quen nhau kha lâu, môi lân chông tôi đi công tac hai ngươi co đi cà phê, con co lam chuyện đo hay không thi tôi không dam chăc.
Video đang HOT
Anh giai thich đo chi la lơi noi đua va anh coi ngươi ta như em gai. Hai ngươi từng gặp nhau ơ khách sạn rôi đi cà phê chư không lam gi co lôi vơi tôi. Tôi suy sup vì nhưng lơi anh noi. Mơi đâu anh cung an ui, giai thich nhưng tôi chưa tha thư, về sau anh lai noi tôi ich ky khi không muôn anh noi chuyên vơi ngươi con gai khac, rằng tôi không biêt hy sinh, không biêt vi tha đê cho gia đinh đươc hạnh phúc.
Le nao tôi đung như anh noi? Tôi co sai không khi mong chông minh chi noi chuyện binh thương chư đưng ru ngươi khac lên giương như thê? Mong moi ngươi hay cho tôi lơi khuyên. Cảm ơn nhiều.
Theo Blogtamsu
Em không thể tìm được một lý do chính đáng để bỏ chồng
Nhiều lúc em chán chồng, muốn bỏ chồng nhưng lại không thể tìm được một lý do chính đáng để bỏ.
Những cái xấu xa, tội lỗi của chồng em đều là những thứ nhỏ nhặt đến nỗi khó có thể gọi tên. Nhưng cũng chính những cái không thể gọi tên đó lại đủ làm em phát điên lên mỗi ngày dù không tìm được lý do để bỏ chồng. Tình cảm vợ chồng cũng vì thế mà có phôi pha đi nhiều. Em đã muốn hâm nóng, muốn sửa chữa tình trạng này nhưng những cái nhỏ nhặt của chồng em là bất trị. Em bất lực không thể tìm ra một đáp án cho hôn nhân của mình.
Đầu tiên, anh ấy rất cẩu thả. Sáng dậy tung chăn ra khỏi giường không buồn gập, màn cũng không mắc lên. Trong khi em đã dậy sớm và làm xong mọi việc, nấu bữa sáng, dọn dẹp những thứ đêm qua chưa dọn xong, cho con ăn. Em bảo anh xếp thì anh luôn nói tí nữa nhưng không bao giờ làm. Em nhắc lại vài lần thì anh bảo em khó tính, bảo em là mẹ chứ không phải vợ anh. Sau đó anh cũng đi gập nhưng thật ra là vày vò thành một đống vứt trên giường.
Sau đó, chồng cũng đi gập nhưng thật ra là vày vò thành một đống vứt trên giường (Ảnh minh họa)
Đến chuyện cái toilet. Anh tiểu tiện văng đầy thành cầu nhưng không xịt nước. Kem đánh răng không bao giờ đậy nắp chảy ra khắp nơi. Xà phòng, sữa tắm em cất gọn gàng thì sau khi anh tắm bao giờ cũng bày bừa ra nhưng không dọn lại. Cạo râu xong râu vương vãi ra bồn cũng không chùi. Anh lại mắc bệnh vừa đại tiện vừa hút thuốc nên phòng tắm lúc nào cũng hôi, lại vứt tàn thuốc xuống sàn. Vì chuyện cái toilet mà ngày nào em cũng dọn dẹp, ngày nào cũng cãi nhau.
Thứ hai, chồng mắc bệnh tham ăn. Con em 3 tuổi nhưng rất kén ăn nên mỗi lần bón cơm rất vất vả. Trong bữa ăn hai vợ chồng người làm trò, người đút cho con mệt bở hơi tai. Có lẽ vì thế mà không ai thấy ngon miệng khi đến bữa nữa. Từ đó chồng em thường lén đi ăn ngoài một mình rồi mới về nhà ăn cơm lấy lệ. Em phát hiện được vì một lần thấy anh bảo chưa ăn gì nhưng lại mắc rau trên răng. Em buồn vì sự ích kỷ của anh, miếng ngon một mình anh hưởng không hề nghĩ đến mẹ con em.
Hôm có mẹ anh lên chơi cũng thế. Em bận họp ở công ty nên 6 rưỡi tối mới về đến nhà. Bình thường chỉ 5 rưỡi là em có mặt. Khi về đã thấy mẹ con anh ngồi bên mâm cơm vui vẻ và đã ăn gần xong. Anh không hề để phần thức ăn cho em, em nhìn xuống mâm chỉ còn chỏng chơ mấy miếng xương gà còn dính rất ít thịt. Thấy em ngồi xuống, hai mẹ con anh xong bữa đứng dậy, không hề dọn bát đũa của mình. Con em được đưa cho cái đùi gà tự ngồi ăn bẩn hết tay chân áo quần cũng không ai đoái hoài. Em gặm miếng xương mà nghẹn ngào nước mắt muốn rơi.
Thứ ba, anh ấy vô tâm, em không biết mức độ thế này là nhiều hay ít. Em ốm, bảo anh tranh thủ về sớm mua cho em mấy viên thuốc và bát cháo. Anh ừ ừ rồi đến 10 giờ tối mới về. Anh bảo bận đi ăn tân gia đồng nghiệp rồi quên mất. Anh cũng quên mua thuốc và cháo. Em đã cố tình không gọi để xem anh vô tâm đến mức nào. Anh hỏi em còn sốt không, ăn gì chưa rồi em chưa kịp trả lời thì lăn ra ngủ. Sáng dậy em mệt lả người nói anh mua hộ em bát cháo rồi hẵng đi làm, anh nói em ăn tạm mỳ tôm đi vì sáng nay anh họp sớm. Em nghe mà tự dưng hết sốt, chuyển từ đau đầu sang đau lòng.
Em giận bảo "Em không phải phụ nữ à?". Anh gắt "anh đã đưa lương rồi, em còn muốn gì nữa?" (Ảnh minh họa)
Ngày phụ nữ 8/3, 20/10 anh đều vắng mặt vì bận tổ chức cho chị em ở công ty. Thậm chí đã có lần đi du lịch cùng hội phụ nữ mất 2 ngày. Còn không thì toàn hội hè chè chén chỉ về nhà vào lúc 1, 2 giờ sáng. Em giận bảo "Em không phải phụ nữ à?". Anh gắt "anh đã đưa lương rồi, em còn muốn gì nữa?". Vậy là chỉ cần đưa lương là anh không cần làm bất cứ nghĩa vụ gì với mẹ con em nữa hết.
Càng kể em càng buồn, nhưng mọi chuyện ở nhà em đâu đến nỗi phải ly hôn, phải bỏ chồngphải không mọi người? Nên em tự an ủi đàn ông ai cũng thế. Ai cũng có mặt này mặt kia nên chỉ còn cách chấp nhận. Bởi chồng em thì không vướng vào chuyện gái gú ngoại tình. Chồng các chị có như thế không? Hãy giúp em sửa chữa những thứ nhỏ nhặt nhưng mệt mỏi này với.
Theo Afamily
Chẳng thể bỏ dù biết chồng không ra gì Chồng tôi không chịu làm ăn, suốt ngày trai gái, đã vậy về nhà anh không giúp đỡ vợ việc gì. Tôi rất chán nản nhưng không thể bỏ vì vẫn còn nặng lòng với anh. Trước đây, do không quên được người cũ tôi định kiếm đứa con an ủi và người tôi chọn là cậu bạn học cũ vì ký ức...