Chồng bảo: ‘Tôi lấy vợ chứ không phải lấy mẹ hay lấy ô sin nhé’
Anh ấy cười khểnh và nói rằng: Loại đàn bà mà cả đời không biết đến một chiếc váy ngắn, không son không phấn hỏi cô có phải đàn bà hay không? Tôi lấy vợ chứ không phải lấy mẹ hay lấy ô sin nhé.
Vậy là tôi đã trắng tay sau hơn 3 năm kết hôn: Không chồng, không con, không nhà cửa. Người ta bị đuổi ra khỏi nhà chồng vì không yêu chồng, gây tội tày đình hay mắc sai lầm gì đó thì đã đành.
Đằng này, tôi đã yêu chồng đến hơn bản thân mình, tôi chăm chồng đến hơn bản thân tôi, tôi vui theo từng niềm vui của chồng và cuống cuồng lo lắng khi thấy anh ấy gặp khó khăn.
Vậy mà cái tôi nhận được sau chừng ấy năm yêu thương là câu kết luận phũ phàng: Hạng đàn bà như cô chỉ hợp với mấy đứa nhà quê trước khi ném vào mặt tôi lá đơn ly dị.
Tôi gặp chồng khi vừa tốt nghiệp trung cấp du lịch và về thử việc tại khách sạn mà anh đang làm trưởng phòng. Tôi là dân tỉnh lẻ, còn anh lại là trai thành phố nên ngoài công việc chúng tôi gần như chẳng có điểm gì chung.
Tôi quê mùa, chân chất, còn anh lịch lãm, sành điệu, trải đời. Chưa một lần tôi nghĩ anh sẽ là bạn với tôi chứ hiển nhiên chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương.
Chưa một lần tôi nghĩ anh sẽ là bạn với tôi chứ hiển nhiên chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương. (Ảnh minh họa)
Cũng vì lời nhận xét này của anh mà chúng tôi cảm thấy gần gũi nhau hơn và cởi mở hơn. Từ đây, chúng tôi thường xuyên chuyện trò với nhau trong giờ làm và thỉnh thoảng còn cùng nhau đi uống cà phê. Tình yêu đến như một định mệnh.Ấy thế nên trong một chuyến công tác chung, trong lúc ngồi cà phê chờ sự kiện, tôi bất ngờ khi nghe anh nói hôm đầu tiên gặp tôi, anh đã thất thần đến mấy giây bởi tôi quá giống mẹ anh. Anh bảo tôi giống mẹ anh từ giọng dịu dàng, cách ăn nói khiêm nhường cho đến khuôn mặt duyên duyên với chiếc răng khểnh.
Video đang HOT
Hồi mới yêu nhau, đi bên anh và gặp gỡ bạn bè anh, tôi cảm thấy lạc lõng vô cùng vì thấy mình quê mùa, ít tiếp xúc, va chạm nên hiểu biết về cuộc sống có phần hạn hẹp. Trong khi đó, anh và bạn bè thì như ở một thế giới xa hoa, lịch lãm, sang chảnh và trải đời.
Nhiều lần tôi cũng ngỏ ý băn khoăn nhưng anh luôn bảo rằng anh yêu tôi bằng sự rung động thật sự. Rằng anh rất yêu mẹ và vì mẹ anh mất sớm nên dường như cuộc đời đã đưa tôi đến với anh để bù đắp.
Cũng vì lời nhận xét này của anh mà chúng tôi cảm thấy gần gũi nhau hơn và cởi mở hơn. (Ảnh minh họa)
Nghe anh nói và nhìn hành động chăm sóc tôi của anh, tôi tin anh dành cho tôi tình cảm thật lòng. Còn với tôi, anh không chỉ là tình yêu mà còn là thần tượng. Nên khi nghe anh cầu hôn và muốn tổ chức cưới sớm, tôi đã hạnh phúc đến nghẹt thở.
Cuộc sống những ngày đầu, tôi thấy hạnh phúc ngập tràn. Anh dịu dàng, lãng mạn, yêu chiều tôi. Còn tôi thì hạnh phúc vô cùng để được chăm chút anh từng chút. Nhưng cũng có lẽ vì quá yêu anh và coi việc chăm sóc anh như một cách thể hiện tình yêu của mình nên tôi đã hy sinh tất cả bản thân cho anh.
Hàng ngày, tôi chỉ có một con đường duy nhất từ công sở về nhà. Khi rời bỏ bộ quần áo công sở là tôi chăm lo nhà cửa. Từ ngày có chồng, tôi cũng không thích thích son phấn và cũng gần như bỏ hẳn các mối quan hệ bạn bè và giao tiếp xã hội.
Niềm vui mỗi ngày của tôi chỉ là nấu được những món ăn ngọn, lạ và hợp khẩu vị chồng. Trong máy tính của tôi luôn có cả folder với cả trăm thực đơn các món ăn hàng ngày. Vậy nên có đến vài tuần mà tôi không lặp lại thực đơn các món ăn. Chồng tôi cũng vì thế mà đi đâu cũng hãnh diện khoe rằng: Chưa bao giờ chán cơm vợ nấu. Không chỉ nấu ăn ngon, tôi còn luôn cố gắng để cứ khi về nhà là chồng tôi cũng có cơm canh sẵn sàng.
Tôi cũng thích cảm giác được thay áo quần, cất cặp cho chồng và được nhìn chồng uống cốc nước mát ngon lành mỗi khi trở về nhà. Chồng nhiều lần nói đùa rằng: Em như mẹ anh vậy.
Cũng vì yêu chồng mà tôi cảm thấy chịu đựng dễ dàng được mọi tính xấu của anh. Dù anh có mắng tôi oan hay vô cớ lớn tiếng với tôi thì tôi cũng cam chịu hết. Tôi không bao giờ muốn nặng lời với anh.
Tuy nhiên, càng sau này tôi càng hiểu rằng tôi đã sai khi yêu chồng đến quên bản thân mình như vậy. Sự cam chịu và kiên nhẫn vô điều kiện của tôi đôi khi lại là lý do khiến chồng tôi gây chuyện. Tôi còn nhớ như in câu chồng tuyên bố sau một hồi mắng tôi mà tôi chỉ im lặng: “Chỉ có loại người hoặc quá ngu hoặc quá coi thường mới điếc như vậy”.
Vì quá yêu chồng và quá chăm sóc chồng, tôi gần như quên luôn cả việc chăm sóc bản thân mình. Tôi không ăn diện, cũng chẳng theo trào lưu này nọ. Hơn nữa, lấy nhau mấy năm mà vẫn chưa có con nên thú thực tôi cũng dồn mọi thời gian rảnh cho việc chạy chữa, khám thầy, đặt thuốc.
Vì lẽ đó nên nhiều khi muốn đi cùng chồng gặp gỡ khách khứa, bạn bè, nhưng tôi chẳng biết nên ăn mặc, trang điểm ra sao , thú thực tôi chẳng có những bộ đồ cho tiệc tùng mà chồng tôi thì lại thường xuyên lui tới những nơi đó. Tôi biết đó cũng là sai lầm của mình, tôi đã cố gắng thay đổi, làm mới mình nhưng dường như quá muộn với anh ấy.
Và cách đây một tuần, sau một tuần vắng nhà, anh ấy trở về và có cuộc nói chuyện với tôi rõ ràng rằng anh ấy muốn kết thúc cuộc sống chung này. Tôi hỏi lý do vì sao thì anh ấy cười khểnh và nói rằng: Loại đàn bà mà cả đời không biết đến một chiếc váy ngắn, không son không phấn hỏi cô có phải đàn bà hay không? Tôi lấy vợ chứ không phải lấy mẹ hay lấy ô sin nhé.Hơn một năm gần đây, anh ấy thường xuyên tỏ thái độ coi thường tôi ra mặt và cũng không thích về nhà nữa. Có hôm anh ấy đi mấy ngày mới về mà tôi gọi thì không nghe máy. Tôi không biết và cũng từng biết anh ấy có ai khác ngoài tôi hay không nhưng rõ ràng anh ấy tỏ ra khó chịu mỗi khi về nhà.
Và mặc tôi khóc lóc, cầu xin anh ấy nghĩ lại, anh ấy vẫn ném vào mặt bàn tôi ngồi lá đơn ly hôn và ra đi từ hôm đó đến nay.
Trời ơi, bao năm tình cảm của tôi được đền đáp thế này sao? Hãy cho tôi lời khuyên?
Theo Nguoiduatin
Hạnh phúc của những giọt nước mắt
Người ta bảo cười là vui, cười là hạnh phúc, cười tươi làm cuộc sống vui vẻ hơn, có ý nghĩa hơn. Nhưng đôi khi, những giọt nước mắt cũng là một minh chứng cho những hạnh phúc tột độ, những cảm xúc sung sướng không diễn tả thành lời.
Mẹ không cầm được những giọt lệ khi lần đầu tiên bế trên tay đứa con mới chào đời, nhìn con bé nhỏ trong tay, đôi môi, ánh mắt, cái mũi xinh xắn khiến lòng mẹ như vỡ òa. Mẹ cám ơn con, cám ơn đời đã đưa con đến bên mẹ, thiên sứ của cuộc đời mẹ.
Cha - người trụ cột trong gia đình, không bao giờ cho phép bản thân yếu đuối để bảo vệ vợ và con, rồi cũng không thể không rơi lệ khi bé con chập chững bập bẹ hai tiếng : bố ơi! , ôi nghe sao mà ngọt dịu, mà thân thương quá...
Rồi khi con lớn khôn, con cũng sẽ buông những giọt nước mắt hạnh phúc, khi con đạt được một thành tích mà mình đã trải qua bao gian nan rèn luyện, những tối muộn ôn bài. Con ôm choàng lấy mẹ, lấy bố, nức nở vì con đã thành công!
Sự hội ngộ âu cũng là hạnh phúc. Ta không cầm nổi giọt nước mắt nóng hổi khi gặp lại người bạn thân thiết thuở ấu thơ sau bấy nhiêu năm gặp lại, cái thời ngây ngô không vụ lợi ấy, cùng nhau dạo khắp nơi, chơi trò chơi hay cùng chia nhau một cái bánh đa giòn.
Đâu phải niềm vui từ ta mới mang lại những giọt nước mắt? bất chợt đi trên phố đông, gặp một anh sinh viên gầy gò cõng cụ già bị tật chân qua chỗ gập ghềnh, bỗng dưng lòng nhói lên, người tốt luôn ở quanh ta, hơi ấm tình người luôn sống mãi.
Nước mắt của khổ đau, nhưng cũng có những nước mắt hạnh phúc, giọt lệ rơi chưa hẳn đã sầu bi ai oán, đó là cảm xúc của riêng mỗi con người ta trải qua và cảm nhận được.
Phải cám ơn cuộc đời, cám ơn cha mẹ đã mang ta đến với đời, cho ta có niềm vui nước mắt, những cung bậc của hạnh phúc và khổ đau, của yêu thương và chia sẻ...
Theo Gocyeuthuong
Tôi lấy cô về, là lấy mẹ về cho con tôi! Nghĩ đến số phận của mình, cô biết cô đã dại dột tin vào gã - tin vào một tình yêu không quan trọng tuổi tác. Ảnh minh họa Mỗi lần nghe ai nói "lấy chồng già là được chiều lắm hả?" là cô không khỏi ngao ngán lắc đầu. 20 tuổi - cái tuổi đẹp đẽ của một người con gái vừa...