Chồng bảo tôi ăn mặc như “gái gọi”
Anh không tiếc lời chửi tôi: “Chỉ thích ăn mặc khoe hàng như gái gọi ngoại phố”.
Tôi không dám nhận xét gì về mình vì điều đó không khách quan. Tôi chỉ đơn giản là một người con gái tỉnh lẻ, đi học đại học và làm việc xa nhà đã lâu. Tôi không cao như người mẫu và cũng không xinh đẹp “nghiêng nước, nghiêng thành”, mà chỉ đủ vừa để chọn lựa cho mình tấm chồng đàng hoàng, tốt bụng. Bố mẹ tôi vẫn thường nói, con gái phải lấy người lớn tuổi hơn mình để họ chăm lo và che chở cho mình, chứ lấy phải người ít tuổi hơn thì về chỉ hầu hạ họ thôi.
Nhưng không hiểu sao giữa chốn thành đô rực rỡ đèn màu, với bao người đàn ông xin đưa đón, số phận lại sắp đặt tôi yêu phải người đàn ông kém mình 3 tuổi và ở cách xa anh khoảng 200 cây số. Thế là bố mẹ anh ra sức ngăn cản vì sợ sau này có con cái vào, người phụ nữ sẽ già đi, lúc đó anh thay lòng đổi dạ sẽ làm mất mặt họ với làng xóm, còn gia đình tôi muốn làm mối cho tôi một người có công ăn việc làm ổn định ở quê để gần bố mẹ. Cuối cùng tôi và anh cũng đến được với nhau bằng một đám cưới sang trọng. Tôi những tưởng sau bao nhiêu khó khăn, ngăn cản từ hai bên gia đình khi lấy được nhau thì sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc lắm. Tôi mơ hồ nghĩ về những ngày bên anh và những đứa con yêu dấu. Nhưng cuộc sống gia đình thật gian nan và phức tạp ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Tôi làm việc ở Hà Nội, còn anh làm ở thành phố cách tôi 70 km. Cưới nhau chưa đầy nửa tháng thì chúng tôi lại cãi nhau vì chồng mải cờ bạc, không thèm hỏi thăm một câu khi tôi đang ốm… Anh không một lời xin lỗi, an ủi vợ mà chửi chán rồi anh bắt tôi viết giấy ly hôn. Nhưng khi tôi viết xong đơn thì anh lại xin lỗi và mong tôi tha thứ.
Anh nói với tôi rằng, “vợ chồng ở xa nhau anh thấy buồn”, tôi chấp nhận nghỉ việc để chuyển hẳn về quê chồng sinh sống. Sau 2 tháng, chúng tôi lại cãi nhau vì việc tôi đăng ảnh liên hoan tất niên với công ty lên facebook. Anh ghen tuông vì mấy bức ảnh tôi hát với bạn bè, rồi kêu tôi mất nết, hư hỏng, thác loạn… Sau đó anh lên mạng chửi sa sả từ sáng đến chiều, tối tôi về nhà, anh lại tiếp tục chửi.
Tôi biết anh nóng tính nên không nói gì, hơn nữa, khi đó tôi mới bị sảy thai nên người còn rất yếu. Tôi nằm im trong xó giường nghe chồng chửi trước sự chứng kiến của bà nội, em trai và những người bạn của chồng. Mặc cho bà can ngăn, anh lôi đủ thứ trên đời ra để chửi tôi… chưa bõ tức, giữa đêm khuya, anh đuổi tôi ra khỏi nhà và lăng mạ: “Con chó, mày ăn gì mà ngu thế? Bố mày đi làm mà lúc nào cũng phải đau đáu vì con vợ như mày”.
Nhưng tôi nào có làm gì để anh phải suy nghĩ? Tôi cũng không làm ảnh hưởng đến công việc hay danh dự của anh, vì nói cho cùng, ai ai cũng có bạn bè, cơ quan đoàn thể. Tôi đi liên hoan với cơ quan từ khi chưa cưới anh và tôi hát hò, vui chơi với đồng nghiệp cũng chẳng có gì sai cả. Nhưng anh hét toáng lên: “Đàn bà không được nhậu nhẹt với đàn ông, kể cả đồng nghiệp. Ai đi cũng được còn vợ tôi thì nghiêm cấm”.
Cả đêm đó tôi không ngủ. Sáng sớm hôm sau, tôi bắt xe xuống Hà Nội định tìm việc làm và rời xa con người ấy. Tôi không dám kể với bố mẹ vì tôi sợ họ đau lòng. Ra khỏi nhà được 2 ngày, thấy anh lặn lội đi tìm, tỏ ra ăn năn hối cải, tôi lại mềm lòng quay về.
Chỉ có ly hôn mới giúp tôi thoát khỏi con người đáng sợ ấy (Ảnh minh họa)
Ngờ đâu chỉ được vài ngày, vợ chồng tôi lại cãi nhau vì chuyện anh đi đêm không về. Tôi nói với anh rằng, “Anh không gương mẫu thì sau này anh làm gì, em cũng sẽ làm như thế”. Vậy mà bất ngờ, anh đã tát một phát như trời giáng vào mặt khi tôi đang nằm quay mặt vào tường. Nước mắt trào ra, trong lòng uất nghẹn, có lẽ giờ đây nỗi đau trong tâm hồn tôi còn lớn hơn cả nỗi đau trên thể xác. Vậy là bản chất con người thật của chồng tôi đã được phơi bày, không thể biện minh được nữa… thô lỗ, cục cằn, gia trưởng và ích kỷ. Khi tôi tức tưởi khóc thì anh lại ôm tôi vào lòng mà xin lỗi rằng: “Anh lỡ tay, anh không cố ý”. Và tôi lại bỏ qua cho anh…
Video đang HOT
Mới đây thôi, anh lại cấm tôi mặc quần soóc và váy vì không muốn bị mất mặt trước thiên hạ, nói thẳng ra là không muốn cho người khác nhìn vợ mình. Đến khi tôi không dám điệu đà thì anh lại chê: “Vợ già, vợ xấu, vợ nghèo”. Thế nhưng khi đi đường, ai quay sang nhìn vợ thì anh lại quay ra chửi họ với cái giọng chợ búa đến đáng sợ.
Cái tư tưởng cổ hủ và ích kỷ ấy đã ăn sâu vào người anh ấy từ lâu lắm rồi. Anh suốt ngày chửi vợ là “kẻ lăng loàn, mất dạy, thích khoe hàng như gái gọi” chỉ vì tôi mặc quần ngắn và váy, trong khi đó, mấy chị em của anh vẫn mặc như thế khi ra đường.
Vừa rồi tôi có tiêm phòng rubella và cúm. Khi ân ái với nhau, hai vợ chồng vẫn dùng biện pháp tránh thai. Nhưng sau đó, tôi bị chậm kinh mấy ngày và khi thử thai thì có hai vạch. Lúc đó, tôi thắc mắc hỏi chồng: “Vợ chồng mình dùng bao mà vẫn có thai là sao anh nhỉ?”… nhưng đáp lại câu hỏi của tôi, anh thản nhiên đáp: “Chắc gì nó đã là con tao. Mày bỏ thai đi vì mày không xứng đáng đẻ ra nó”. Những lời nói độc địa đó nhưng hàng vạn mũi dao đâm vào trái tim vốn đã bị tổn thương rất sâu của tôi.
Sau đó, tôi một mình đi khám thai ở ba bệnh viện khác nhau và họ đều xác nhận là tôi không có thai. Bác sỹ nói, có thể do que thử thai bị lỗi, còn trường hợp dùng bao cao su mà vẫn có thai cũng là chuyện có gặp, chứ không phải là hiếm (do bao rách). Tôi thở phào nhẽ nhõm vì không phải sinh con vào lúc này… vì nếu có thai thật thì chồng tôi đâu có tin đó là giọt máu của anh?
Khi đã không chịu đựng được chồng nữa, tôi thẳng thắn nói với anh rằng: “Anh hãy tìm người vợ khác đàng hoàng hơn, chịu đựng tốt hơn, ngoan ngoãn hơn về để hầu hạ anh. Giờ phút này, tôi không còn một chút tình cảm nào dành cho anh nữa”. Trước mặt tôi giờ đây, anh như một kẻ xa lạ.
Anh là một người đàn ông đốn mạt, suốt ngày đọa đầy vợ mình cả tinh thần lẫn thể xác. Đến cả đứa con của mình cũng nhẫn tâm nói nó là con người khác… như vậy anh có còn lương tâm của một con người không? Có đáng mặt làm một gã đàn ông không?
Mới lấy nhau chưa được nửa năm, anh đã đối xử tệ bạc với tôi như vậy thì liệu sau 5 hay 10 năm nữa, liệu tôi có còn tồn tại trong cuộc đời này? Hay tôi sẽ nằm dưới ba tấc đất bởi thói vũ phu của chồng? Hay tôi sẽ phải ra đường trong lúc nửa đêm mà không biết sẽ phải đi đâu, về đâu? Hay chồng sẽ dẫn gái về nhà để dạy cho tôi biết, tôi không còn một chút giá trị nào với anh nữa?
Mỗi lần cãi nhau, anh lại rủa tôi: “Cô chỉ đáng lấy một ông già thôi vì tôi thấy cô chẳng có cái gì béo bở hay giá trị cả”. Và sau bao ngày suy nghĩ, tôi đã quyết định làm đơn ly hôn để xin anh hãy trả tôi về nơi tôi được sinh ra, để tôi được làm lại từ đầu, để tôi biết là tôi được sống, chứ không phải chỉ tồn tại.
Anh không tiếc lời chửi tôi: “Cô nhẫn tâm hãm hại cuộc đời và sự nghiệp của tôi”. Vậy lẽ nào anh không biết rằng, tôi chưa bao giờ có được hạnh phúc kể từ khi lấy anh? Sao anh không hiểu tôi đến với anh để làm bạn đời của anh, để gắn bó với anh như người tri kỷ, chứ không phải để anh sở hữu như một đồ vậy, muốn đánh, muốn chửi tôi như thế nào cũng được.
Sao anh có thể nhẫn tâm hành hạ tôi như một ông chủ đối xử với ô sin thời trung cổ vậy? Lẽ nào anh là người tri thức mà không hiểu được điều đơn giản ấy?
Trong cuộc đời, ai cũng có lúc sai lầm… nhưng cái sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi là tôi cứ tin tưởng, hy vọng rằng, với tình yêu của mình, tôi có thể thay đổi được bản tính hung dữ, thô lỗ, cục cằn của anh, nhưng tôi đã nhầm… vì bản tính đó đã ăn sâu vào máu thịt của anh rồi.
Đến giờ phút này, tôi chỉ có một con đường duy nhất, đó là ly hôn. Chỉ có ly hôn mới giúp tôi thoát khỏi con người đáng sợ ấy.
Theo VNE
Chân dài vớ phải đại gia "lởm đời"
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ.
Thấy có vẻ sang trọng là 'câu'
Hạnh vốn là một cô gái có mơ ước giàu sang. Không ai cấm cô cái quyền ấy, vì cô được yêu cầu như vậy, bởi cô rất đẹp, chân lại dài và có rất nhiều chàng trai đang theo đuổi cô. Mới chớm tuổi 'cập kê', đã có rất nhiều chàng trai hào nhoáng đến tán tỉnh nhưng vì còn trẻ, Hạnh không muốn dừng lại ở đâu cả. Quà vẫn nhận nhưng không nhận lời yêu.
Trời ban cho cô nhan sắc nên khi cô bước chân vào đại học, cô được bao nhiêu người ngưỡng mộ vì ánh mắt to tròn hút hồn, nụ cười xinh xắn và dáng người quá chuẩn. Ai cũng bảo, cô đi thi thì có khi cũng được hoa hậu ấy chứ. Nhưng chính vì cái vẻ ngoài quá lộng lẫy của cô mà từ ngày đi học, các anh chàng tầm vừa chỉ đứng ở ngoài để ngắm mà không dám mon men gì cả. Với lại, có ối anh chàng 'không ăn được thì đạp đổ', tung tin rằng cô kiêu kì, coi thường người khác. Nên về sau, dù có xinh đẹp nhưng ở trong trường, Hạnh chỉ giống như đồ trang trí, để người khác ngắm nhìn mà thôi!
Nhưng có vẻ, Hạnh vẫn không hay biết điều đó. Cô xinh đẹp nên tự cho mình cái quyền được kén chọn, nên ai nói gì cô cũng mặc kệ. Người yêu cô phải đạt tiêu chuẩn, giàu sang, có chức quyền và phải là người cô ưng ý về ngoại hình. Nếu như không giàu thì không bao giờ cô chọn. Nên, hễ có anh chàng nào giàu là cô tính chuyện tán tỉnh, cưa cẩm hoặc là cố tình tiếp cận để gây ấn tượng với đối phương.
Trong số các anh chàng tán Hạnh, chỉ có mấy người ở ngoài không nghe tin đồn gì về cô nên họ nhiệt tình. Nhưng toàn là những người đứng tuổi, còn mấy trai trẻ thì họ nghe nói này kia nên cũng không muốn tiếp cận. Vả lại, biết cô nàng cành cao, mình không đạt yêu cầu nên cũng thôi, không bén bảng tới. Để cho các anh chàng khác nhảy vào.
Số quà cáp Hạnh đã nhận của mấy anh nọ không biết là bao nhiêu nhưng chẳng ai biết, cô yêu ai, gật đầu ai. Vì cô chưa bao giờ công khai người yêu của mình. Cứ gã nào giàu là cô lao vào, chuyện yêu đương thì khó mà phân biệt được là có hay không, chỉ là một sự công khai mà thôi!
Thế nên, Hạnh có cái cớ để tự hào với bạn bè về những bộ đồ đẹp, đắt tiền, những món quà trị giá, vì đó là cô danh chính ngôn thuận được hưởng. Cô tự cho mình cái ngôi vị 'hoa hậu' của lớp, thậm chí là của trường.
'Vớ' phải đại gia lởm đời
Nhưng chính vì cái thói tham giàu, nghĩ mình xinh đẹp nên kênh kiệu mà cô nàng bị bạn bè xa lánh. Lúc này, Hạnh chẳng cần chơi với ai, chỉ cần cho chúng bạn biết mình hàng ngày có xe đưa, xe đón, có người yêu nâng như nâng trứng là quá đủ rồi. Hạnh bám riết lấy mấy anh chàng giàu có. Và trong đám ấy, có một người hơi già, nghe nói là giám đốc của một công ty lớn. Dù nhan sắc thua xa các anh chàng trước đó nhưng Hạnh đã công khai anh ta là người yêu của cô, dù cô biết, trước đó anh ta từng có vợ.
Nghe nói, anh này đã ly dị vợ và đang sở hữu một công ty lớn. Con cái thì chưa có nên khi anh yêu Hạnh, anh ta đã ngỏ lời với cô về chuyện cưới nhau rồi sinh con đẻ cái. Như thế, sau này của cải cả nhà sẽ dành cho hai mẹ con cô hết. Không hiểu tính toán thế nào mà Hạnh nhận lời yêu người đàn ông đó ngay, có lẽ của cải đã làm cô mờ mắt.
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ. Như thế thì công việc cô không phải lo, có thể làm bà giám đốc, quản lý cả công ty lớn. Và chẳng phải lo nghĩ gì luôn, chỉ sống trên đống tiền mà thôi.
Có vẻ như Hạnh đã tính toán rất kĩ càng, nhưng chẳng thể ngờ, sau khi đồng ý kết hôn với anh ta và học nốt năm cuối đại học, Hạnh lại bị sốc đến mức ấy. Người chồng mà cô cho là giàu có, thực chất là đại gian đang phá sản. Công ty của anh ta cũng nhỏ, không lớn như Hạnh nghĩ, và anh ta đã đang nợ nần chồng chất. Còn nữa, anh ta có vợ là sự thực nhưng chưa hề ly dị vợ, và còn có cả cô con gái. Đó là điều mà Hạnh, người con gái tham giàu này chưa từng nghĩ đến.
Hóa ra, anh ta đã lừa dối Hạnh. Bao nhiêu người đàn ông Hạnh không ưng, lại đi ưng một gã chuyên đi lừa bịp con gái nhà lành. Và giờ thì Hạnh không còn đường nào lựa chọn nữa, vì cô đã là vợ của một đại gia rởm, sắp phá sản mà chỉ là vợ hai.
Ân hận vì ước vọng tham giàu
Đã mấy ngày Hạnh nghỉ ốm và không dám đến trường. Có lẽ, cái tin cô lấy phải đại giả 'đểu' đã lan toàn trường, và người ta đã biết hết tất cả về 'tông ti gốc tích' của anh chàng này. Hạnh quá sốc và đau khổ, ân hận vì mình đã quá nóng vội, khi còn đang là sinh viên lại đi lấy chồng.
Tuổi trẻ của Hạnh lẽ ra sẽ được hạnh phúc hơn, được vui vẻ hơn cùng với bạn bè nhưng chỉ vì sợ mất của, cô đã gật đầu lấy anh chàng này không suy nghĩ. Nghĩ là anh ta giàu nhưng giờ đây, cô lại mang tiêng là người vợ của một kẻ phá sản. Còn mang tiếng là người chen ngang cướp chồng của người khác.
Giờ ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, khó hiểu, thậm chí là coi thường. Mấy chàng trai trước đây say hạnh như 'điếu đổ', giờ cũng mặc kệ cô, không thèm ngó ngàng đến nữa. Thân xác Hạnh gầy đi, ốm đi, tàn tạ vì bị lừa quá ngoạn mục. Giờ cô chỉ biết câm nín, cố gắng phấn đấu học hành và hi vọng có thể làm thay đổi được cuộc đời sau khi ra trường...
Theo VNE
Em không có bố, nhà tôi bắt chia tay Tôi đã âm thầm giấu chuyện này, nhưng đến khi chúng tôi nghiêm chỉnh tính chuyện kết hôn thì chuyện không thể không lộ ra. Ngày đó, tôi dẫn em về ra mắt, bố mẹ tôi cực kì quý mến em. Ai cũng khen em vừa xinh đẹp, ăn nói dễ nghe lại là người có học. Ai cũng bảo tôi và em...