Chồng bạo lực về tinh thần vợ ngay trong tổ ấm của mình
Tôi giống như cái bóng vô hình trong gia đình. Chồng bỏ mặc tôi, làm ngơ trước cảm xúc của tôi. Ở tuổ.i này, tôi thấy mọi thứ thật tệ, cuộc sống của tôi đang dần bị hủy hoại.
Tôi năm nay 35 tuổ.i, đang là giáo viên. Tôi lấy chồng đã được 8 năm rồi. Thời gian hai vợ chồng bên nhau chưa thật dài nhưng cũng đủ để hiểu tính cách của nhau. Khi khó khăn tôi thấy còn có vợ có chồng chia sẻ, đến khi cuộc sống dễ chịu, của nải dư dả thì mọi thứ khác đi nhiều.
Anh về muộn hơn bữa cơm tối với các con, chúng nó thèm hình bóng của cha nhưng càng ngày sự có mặt của anh càng thưa dần. Anh tự cho mình quyền được xả hơi tụ tập bạn bè, có hôm quá nửa đêm mới về. Tôi luôn giật mình mỗi khi nghe tiếng xe qua ngõ bởi tưởng anh về, càng ngóng tôi càng thất vọng. Anh hay cáu giận hơn và sẵn sàng ném về phía tôi những lời lẽ thô tục.
Là giáo viên có lẽ tâm hồn tôi dễ nhạy cảm, dễ đau và lâu lành vết thương lòng. Có lẽ đau lòng nhất là mỗi khi cáu giận anh luôn nói: “Cô thử nhìn mình xem, cô kiếm được món gì cho nhà này không?”, “Cô chẳng là cái đinh gì trong cái nhà này, tiề.n cô kiếm ra được mấy đồng”… Đúng là lương của tôi chỉ vọn vẹn vài triệu, lại dạy môn phụ, tất cả lương tôi chỉ dành cho các bữa ăn, chi tiêu trong gia đình nên không tiết kiệm được gì. Những khi có chút ít tiề.n thêm ngoài tôi lại sắm sửa quần áo cho con.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Bên cạnh đó, lúc nào anh cũng đặt cho tôi quá nhiều mục tiêu: đẻ thêm con thứ ba để có con trai, học cao học và giờ là kiếm việc làm thêm… Tôi có cảm giác anh muốn khai thác tôi, vắt kiệt sức lực của tôi. Dẫu tôi biết làm thêm sẽ có tiề.n cuộc sống sẽ tiện nghi hơn nhưng sức lực tôi có hạn. Tôi không dám so sánh đồng nghiệp xung quanh mình họ có lương như tôi, họ có thời gian chỉ chuyên tâm công việc được chồng quan tâm.
Thông thường cứ đến tối về anh nằm ngủ hoặc trên ghế hoặc với con. Chúng tôi tự ly thân dù chẳng ai chủ động tuyên bố. Tôi giống như cái bóng vô hình. Anh bỏ mặc tôi, làm ngơ trước cảm xúc của tôi. Ở tuổ.i này, tôi thấy mọi thứ thật tệ, cuộc sống của tôi đang bị hủy hoại, tôi không được tôn trọng, tôi bị tước quyền được yêu thương. Tôi nghĩ khi tình yêu không đủ lớn con người sẽ không đủ tình thương, sự rộng lượng, chia sẻ, thông cảm cho bạn đời của mình. Tôi cô đơn đến mức muốn gào thét lên thật to.
Những khi lên lớp trong một phút giây nào đó tôi phải kìm nén lòng mình để không bật khóc trước học trò, đồng nghiệp. Tuổ.i trẻ của tôi đang trôi đi vô nghĩa. Hằng đêm tôi phải đối diện với sự cô đơn và tôi có cảm giác đó là cách anh đang trừng phạt tôi khi không hài lòng điều gì đó, thay vì góp ý cho tôi thấy cái sai của mình. Tuổ.i 35, tôi đã hiểu cái gọi là bạo lực tinh thần gia đình là gì. Nhiều lúc tôi thấy mình thật đáng thương. Cuộc sống của tôi mãi thế này sao? Rồi tôi sẽ không còn trẻ nữa để tận hưởng những hạnh phúc trong đời.
Tôi không dám tâm sự cùng ai về những suy nghĩ ước muốn khát khao trong mình. Tôi cũng không muốn nghĩ đến chuyện sẽ tìm sự quan tâm của một người đàn ông khác bởi tôi cảm thấy như thế tôi còn trở nên thảm hại hơn nhiều.
Theo VNE
Cô ấy là một cô gái "dễ dãi"....
Tôi là một người đàn ông rộng lượng, không quá cổ hủ nhưng cũng không đến độ phóng đãng.
Tôi đang quen một cô gái được khoảng 4 tháng. Đến thời điểm này thì có thể tạm gọi là người yêu. Ở cô gái đó mọi thứ đều tốt, đều đáng yêu, hoặc cũng có thể là do tôi không yêu cầu quá cao. Duy chỉ có một điểm tôi đang băn khoăn, đó là tư tưởng "yêu là cho hết" của cô ấy.
Có một lần chúng tôi cãi cọ vì một vài chuyện nhỏ. Ở giai đoạn mới yêu thì đây chẳng qua là chút giận hờn vu vơ mà cặp nào cũng có. Cô ấy cũng như nhiều cô gái khác, lúc đầu thì hung hãn, về sau thì dịu xuống rồi khóc lóc biết lỗi. Nói thật là vì biểu hiện của cô ấy rất đáng yêu, hệt như một con mèo con học cách xù lông. Thế nên chuyện chẳng có gì nhưng tôi cũng giả vờ giận dai để được trông thấy bộ dạng đó.
Khóc năn nỉ một hồi, cô ấy đưa ra "thỏa thuận": em sẽ dâng hiến để anh bớt giận nhé (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi không ngờ sự việc xoay chuyển thành thế này. Khóc năn nỉ một hồi, cô ấy đưa ra "thỏa thuận": "Em sẽ dâng hiến để anh bớt giận nhé". Nếu tôi là một gã đàn ông chỉ muốn vui chơi qua đường, thì đây là một cơ hội quá tốt vì không phải khó công nghĩ cách dụ dỗ bạn gái.
Nhưng vì có lẽ tôi đàng hoàng nên điều đó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi có cảm giác cô ấy dễ dãi, không tôn trọng bản thân mình. Tôi đã hỏi cô ấy sao không chọn nấu một bữa ăn, mua một món quà hay tặng một nụ hôn để làm lành mà lại chọn cách ấy. Cô ấy ngây thơ đáp "đàn ông không thích mấy thứ đấy".
Tôi không rõ cô ấy quá hiểu đàn ông hay tôi đang hiểu sai về chính mình. Đúng là khi yêu thì việc gần gũi với nửa kia ai cũng thích, nhưng đó chưa phải là mục đích lớn nhất và duy nhất. Không biết cô ấy lấy cơ sở nào để tự tin phát biểu như thế. Cá nhân tôi nghĩ nhiều chị em phụ nữ đang hiểu nhầm chúng tôi thì phải.
Chuyện đó xảy ra không chỉ một lần. Trong ngày sinh nhật tôi, cô ấy cũng nói "Đêm nay, em tặng anh món quà lớn nhất, đó chính là em". Mặc dù rất tôn trọng cô ấy, tôi vẫn không khỏi nghĩ liệu cô ấy đã từng bao giờ tặng quà như thế này cho những người yêu trước chưa. Bởi vì sự hào hứng của em trong việc "cho" người khác khiến tôi nghĩ với ai em cũng dễ dãi được như vậy. Cái sự thật hiển nhiên nhất là tôi muốn giữ gìn cho cô ấy thì cô ấy lại không hiểu.
Dù rất muốn nhưng tôi không thể nói nói thẳng với người yêu tôi là "tìn.h dụ.c không đổi được tình yêu và thay vì làm một cô gái quyến rũ, cô ấy nên học làm một người có khí chất, biết tôn trọng bản thân mình". Nếu cô ấy không tự yêu thương, nâng niu mình thì mong gì người khác cũng tôn trọng và nâng niu cô ấy!
Theo Eva
Mới cưới một năm mà tôi đã thấy chá.n chồn.g Bên ngoài ai cũng nghĩ tôi hạnh phúc lắm, nhưng kỳ thực tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống vợ chồng như thế này lắm rồi. Ảnh minh họa. Tôi năm nay 26 tuổ.i còn anh hơn tôi 9 tuổ.i. Chúng tôi gặp gỡ và quen nhau hơn 6 năm rồi mới kết hôn. Những ngày đầu tôi cảm thấy vô cùng hạnh...