Chồng bận xem bóng, bỏ mặc con cho vợ chăm
Thật là khốn khổ cho cuộc sống của tôi, các chị ạ. Hồi Đại học, tôi có nhiều anh theo đuổi lắm, thế mà chẳng hiểu sao tôi lại vớ ngay phải một anh chàng, vừa tỉnh lẻ lại vừa trẻ con, chẳng biết lo lắng thu vén cho gia đình.
Tôi là gái Hà Nội gốc, gia đình thuộc diện khá giả, lại xinh đẹp và giỏi giang. Sau mối tình đẹp với chàng người yêu bỗng nhiên sang Pháp định cư cùng gia đình, tôi lao vào cuộc tình say đắm với chồng tôi bây giờ – chàng trai quê Hải Dương, học trên tôi 3 khoá.
Ảnh minh họa
Yêu nhau nửa năm thì chúng tôi kết hôn dù bố mẹ tôi đã ngăn cản nhưng tôi vẫn quyết tâm lấy cho bằng được. Đến khi tôi có bầu và sinh con thì anh ngày càng bộc lộ rõ là con người trẻ con, không biết chăm sóc vợ con và cố gắng.
Vì chồng không có nhà nên sau khi cưới, chúng tôi phải về ở nhà bố mẹ đẻ của tôi. Quá ỷ lại vào bố mẹ vợ và nhà vợ, chồng tôi chẳng mảy may lo lắng điều gì. Đêm ngủ trong viện cùng vợ, chồng cũng trốn về xem would cup.
Đến khi 2 mẹ con về nhà rồi vẫn vậy. Đêm nào chồng cũng ra ngoài quán cà phê xem bóng đá, chẳng giúp đỡ được vợ con điều gì. Sáng ra thì anh ngủ mê mệt, mãi gần đến giờ đi làm mới chịu dậy.
Video đang HOT
Mãi đến 8h tối anh mới trở về nhà, ăn uống và tắm xong anh lại ra quán xem bóng, trước khi đi thì vào ngó con được dăm phút.
Dù lười và không biết cách chăm sóc vợ con nhưng anh ngày càng tỏ rõ là người không biết điều và ỷ lại hết vào nhà vợ. Anh đi làm văn phòng, lương tháng được hơn 4 triệu, anh bảo anh chi tiêu cho bản thân còn thiếu, huống hồ là đưa cho em. Thôi em xin ba mẹ đi, ba mẹ giàu có tiếc gì mấy đồng cho cháu đâu em.
Hồi cưới xong, anh còn đưa vợ mỗi tháng được 1,5 triệu, ngày ăn đủ 3 bữa ở nhà. Thu nhập khá hơn chồng và cũng vì tình yêu nên hồi đó tôi cũng chẳng bận tâm, giờ mới thấy chồng mình sao mà chán thế.
Các bạn tôi, chồng lo lắng từng tí một không thiếu thứ gì. Vợ đẻ, chồng thức đêm trông con cho vợ ngủ, giặt cho con nào tã nào áo quần….
Ba mẹ tôi thương con gái nên càng chê chồng tôi. Về kinh tế thì ba mẹ chẳng để hai mẹ con thiếu thốn thứ gì nhưng tôi lúc nào cũng thấy rất buồn khi nghĩ về chồng mình.
Sao số tôi lại khổ thế? Có cách nào để trị ông chồng trẻ con thế này không các chị?
Theo Vietnamnet
Mẹ của anh chê tôi gái tỉnh lẻ
Mẹ muốn anh quen người trong này và môn đăng hộ đối. Bác bị bệnh tim nên anh cũng không dám làm bác sốc, chỉ kêu tôi chờ đợi.
ảnh minh họa
Chưa lúc nào tôi cảm thấy bế tắc và mất phương hướng như lúc này. Hiện tại, dù công việc rất nhiều nhưng tôi thực sự không có tâm trí để làm gì nữa. Tôi dẹp bỏ tất cả công việc để viết nên những dòng tâm sự này, hy vọng sẽ nhận được những lời khuyên từ quý độc giả Báo, để tôi biết tôi nên quyết định như thế nào.
Tôi năm nay 27 tuổi, cái tuổi không còn trẻ cho một đời con gái. Tôi quê ở một tỉnh miền núi phía Bắc nhưng đã học và làm ở Sài Gòn được gần 10 năm. Cuộc đời tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn, mất mát lớn lao nhưng tôi đều vượt qua được. Bố mẹ tôi mất sớm, khi tôi còn đang học cấp 2, tôi sống với bà nội và các anh chị. Nhà tôi nghèo nhưng tôi rất thích học, tôi ước trở thành cô giáo. Học xong lớp 12, tôi cũng đi thi đại học như bạn bè nhưng thi là để cho biết thôi vì nếu đỗ cũng không ai nuôi tôi đi học được.
Rồi tôi vào Sài Gòn vì tôi nghe nói ở đây có điều kiện để vừa làm, vừa học và tôi cũng có một vài người bà con trong này. Thời gian đầu, tôi phải đi làm công nhân để lấy tiền trang trải cuộc sống và đăng ký đi học Anh văn, vi tính. Sau đó, tôi xin được làm nhân viên văn phòng, lương rất thấp nhưng cũng đủ cho tôi học. Tôi học trung cấp và liên thông đại học, vừa làm vừa cố gắng học. Bây giờ, tôi đã có tấm bằng đại học trong tay, có công việc tốt trong một công ty nước ngoài, mơ ước của tôi đã thành sự thật. Quãng thời gian qua thực sự là rất khó khăn nhưng tôi đã luôn cố gắng. Tôi luôn nghĩ là bố mẹ phù hộ tôi nên tôi mới vượt qua được mọi thứ như thế.
Tuy nhiên, chuyện tình cảm của tôi thì không như tôi mong muốn. Tôi quen bạn trai tôi bây giờ khi tôi đang học năm cuối trung cấp. Thực ra, tôi rất khó trong chuyện yêu đương. Không phải do tôi kén chọn mà vì hoàn cảnh của tôi đặc biệt, tôi sợ người khác không hiểu và không thông cảm được. Nhưng anh là một người đặc biệt. Anh nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của tôi và tôi yêu anh lúc nào không biết. Anh nói anh thích giọng nói nhẹ nhàng, vẻ ngoài hiền dịu và có chút quê mùa của tôi.
Khi anh biết được hoàn cảnh thật của tôi, anh càng thương tôi hơn. Anh là dân gốc ở trong này nhưng rất hiền, không ăn chơi và cũng tự vừa học vừa làm như tôi, dù gia đình anh thừa sức lo cho anh. Anh nói anh lớn rồi không muốn để bố mẹ phải lo nữa, tôi thấy anh là người rất có hiếu. Nhưng cũng chính vì điều này mà tôi đang cảm thấy hạnh phúc của mình thật mong manh.
Anh là con thứ trong gia đình có 3 anh em, bố mẹ anh là công chức nhà nước đã về hưu. Ngay từ ban đầu, khi biết anh quen tôi, mẹ anh đã không đồng ý chỉ vì tôi là một người tỉnh lẻ ở xa. Tôi buồn vì bác chưa gặp tôi bao giờ mà đã cấm cản (tôi biết điều này qua bạn bè). Tôi nói điều này với bạn trai tôi, anh bảo tôi cho anh thời gian thuyết phục dần dần vì mẹ anh cũng bị bệnh tim nên anh không dám làm gì khiến mẹ anh sốc.
Năm 2011 là lúc tôi quen anh cũng được gần 2 năm, vậy mà, anh chưa 1 lần dám dẫn tôi về thăm nhà anh. Khi đó, tôi đã quyết định chia tay vì tôi không biết anh có thể thuyết phục gia đình chấp nhận tôi hay không nữa. Anh không cho tôi có được cảm giác yên tâm về chuyện này. Tôi buồn lắm vì thực lòng tôi yêu anh rất nhiều. Tôi tìm mọi cách để quên anh, trong đó bao gồm cả việc nhận lời yêu người khác để vùi lấp. Nhưng chúng tôi cũng chỉ chia tay nhau được khoảng 2 tháng, rồi anh làm mọi cách để liên lạc với tôi, dù tôi đã chuyển chỗ ở và thay số điện thoại.
Anh đến trường tìm tôi, rồi gặp những người bạn của tôi, nhờ họ tác động. Ai cũng nói anh là người tốt. Bạn bè bảo tôi sẽ không bao giờ gặp được người khác yêu tôi nhiều như anh. Họ khuyên tôi nên quay lại rồi hai đứa tìm cách thuyết phục gia đình. Cuối cùng, anh cũng tìm được nơi ở của tôi. Nhìn anh hốc hác, tôi thấy đau lòng lắm. Tôi biết anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Anh nói tôi hãy cho anh thời gian, đợi 2 năm nữa, khi cả anh và tôi học xong đại học, anh sẽ dễ dàng thuyết phục gia đình. Tôi khóc, tôi đồng ý vì tôi còn rất yêu anh.
Bây giờ, chúng tôi đã học xong đại học (anh còn nợ một môn nên tháng 8 mới lấy được bằng) nhưng tôi vẫn cảm thấy anh đang trốn tránh, không muốn đối diện với chuyện này. Khi tôi thẳng thắn nói chuyện thì anh luôn nói "Anh mệt lắm", "Anh cũng không biết nữa". Tôi hỏi vậy rút cuộc là chuyện của mình sẽ đi đến đâu? Anh im lặng... Anh thương bố mẹ, anh không muốn nói đến chuyện này vì sợ bố mẹ anh buồn, còn tôi thì sao? Tôi đã quen anh được gần 4 năm và anh còn muốn tôi chờ anh đến bao giờ nữa?
Tôi buồn và tủi thân lắm. Năm ngoái, anh cũng đưa tôi về nhà 2 lần. Hai bác không phản đối ra mặt nhưng tôi biết gia đình anh muốn anh quen người ở trong này và môn đăng hộ đối. Nhưng xét cho cùng, tôi cũng đâu có thua kém ai. Mọi người đều nhận xét tôi hiền, dễ thương nhưng cũng rất độc lập và mạnh mẽ. Tôi luôn được bạn bè và đồng nghiệp quý mến, sếp coi trọng, đánh giá tốt. Tôi cũng có một công việc ổn định với mức lương mà bạn bè tôi phải mong muốn. Tôi chỉ thiếu một điều vì tôi là người tỉnh lẻ mà thôi.
Tôi rất nghiêm túc trong tình yêu, luôn một lòng chung thủy với anh và tôi biết anh cũng vậy nhưng bây giờ, tôi cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa khi không biết phía trước sẽ như thế nào. Tôi cũng không còn nhỏ nữa, các anh chị tôi luôn lo lắng cho tôi về chuyện này. Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên, liệu tôi có thể có tương lai gì với anh không? Tôi hy vọng sẽ nhận được nhiều lời khuyên bổ ích. Tôi xin chân thành cám ơn!
Theo Ngoisao
"Combo" Săn boss & nâng cấp Anh Linh trong Thần Khúc Bạn đang muốn "lên đời" một chú Anh Linh từ sức mạnh bình thường lên thành phi thường trong Thần Khúc? Cùng tham gia "combo" hoạt động vượt ải khiêu chiến lấy nguyên liệu và nâng cấp Anh Linh. Trang chủ Fanpage Diễn đàn Đánh boss, vượt ải cùng Thiên Khung Có thể xem Thiên Khung là một map khiêu chiến vượt ải...