Chồng ‘ăn chả’ để trả thù lỗi lầm trong quá khứ của vợ
Cô đã hiểu cảm giác của tôi thế nào khi cô ôm thằng khác rồi chứ? Tôi không muốn nói chuyện cô đã ngủ với tình cũ nhưng thực sự tôi không thể làm khác.
ảnh minh họa
Tôi và chồng hiện tại lấy nhau đã được gần hai năm. Chúng tôi học cùng chung một lớp thời đại học. Trước khi kết hôn với chồng, tôi có yêu một người khác. Người đàn ông này chồng tôi cũng biết vì trước đây ba chúng tôi học chung trường. Thời gian đầu sau khi ra trường, vì nhiều mâu thuẫn, cũng như không còn thấy sự cảm thông, chia sẻ nên hai đứa quyết đinh chia tay. Mãi hơn một năm sau, em mới nhận lời yêu và cưới chồng hiện tại.
Dù hai đứa bằng tuổi nhưng lúc nào chồng tôi cũng là người trưởng thành và chín chắn hơn. Tính tôi hay hờn dỗi, nhưng anh luôn biết cách dỗ dành, nhường nhịn tôi. Điều nữa mà tôi cảm phục anh hơn cả là dù biết tôi đã trao thân cho bạn trai cũ nhưng anh không hề quan tâm tới điều này. “Với anh những sai lầm trong quá khứ không nói lên phẩm chất, đạo đức của người con gái. Tất cả chỉ là chuyện đã qua”, anh nói vậy với tôi. Khi nghe anh nói vậy, tôi hoàn toàn tin tưởng và thực sự yêu thương anh rất nhiều.
Video đang HOT
Một năm đầu kết hôn, cuộc sống vợ chồng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc. Anh chiều chuộng, yêu thương tôi hết mực. Tôi đã rất hạnh phúc và luôn nghĩ rằng số mình thật may mắn khi lấy được một người chồng như vậy. Và rồi tôi càng vui hơn khi biết mình có thai. 6 tháng mang bầu, tôi được chồng nâng niu, quan tâm hết mực. Nhưng cuộc đời không ai biết được chữ ngờ.
Trong một lần tôi tới ngân hàng giao dịch cho công ty, khi ra về bất ngờ tôi gặp một người đàn ông rất giống chồng mình đang chở một cô gái. Nghi ngờ, tôi đuổi theo và thấy họ rẽ vào một nhà nghỉ. Lòng bất an, tôi chờ họ lên rồi chạy vào hỏi lễ tân về thông tin khách hàng, nhưng đã bị họ từ chối. Không làm khác được, tôi đành dựng xe và ngồi uống nước ở quán gần đó. Khoảng ba tiếng sau, tôi sững người khi thấy đúng chồng mình khoác vai cô gái trẻ và cười nói rất vui vẻ. Sau mấy giây lấy lại tinh thần, tôi đi đến gần hai người. Nhìn thấy tôi, mặt chồng như biến sắc, anh ấp úng nói: “ Sao… sao em lại ở đây?”, còn cô gái kia thì ngạc nhiên, quay sang hỏi anh: “Chị ấy là thế nào với anh vậy?”. Quá bất ngờ, anh đứng bần thần mất vài giây rồi quay sang nói với cô gái kia: “Em về nhà đợi anh”. Lúc đó, tôi rất sốc với thái độ đó của anh.
Khi về nhà, tôi uất ức gặng hỏi anh rằng sao lại đối xử như vậy với vợ. Còn anh lạnh lùng hỏi lại: “Tôi làm vậy để xem cô thấy cảm giác người mình yêu ôm ấp người khác thế nào?”. Tôi chết lặng trước câu hỏi đó. Đây là lần đầu tiên anh xưng cô-tôi và nói giọng như vậy với vợ. Anh tiếp lời: “Giờ cô đã hiểu cảm giác tôi thế nào khi tưởng tượng ra cô ôm ấp thằng khác rồi chứ? Tôi không muốn tính toán chuyện cô đã ngủ với tình cũ nhưng thực sự tôi không thể làm khác. Hãy ly dị đi”.
Tôi đã khóc dòng dã khi nghe những lời đó từ anh, vì đâu mà anh đã thay đổi như vậy? Anh thực sự muốn trừng phạt tôi và chấp nhặt chuyện ngày trước như vậy sao? Sao anh không nói tất cả những điều này với tôi trước khi kết hôn, để đến giờ tôi đang mang bầu mà lại nỡ đối xử với tôi như vậy. Tôi thực sự suy kiệt sau sự việc đó. Tôi phải làm sao để thoát khỏi cú sốc tinh thần này?
Theo VNE
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...