Chồng à! Giận thì giận mà thương thì vẫn thương
Nhưng đàn ông ngây thơ như đ.ứa t.rẻ lâu năm, liệu đến khi nào mới hiểu hết được cái nỗi giận thương trong lòng của một người đàn bà? Hay là đợi đến khi bạc tóc bạc râu mới lại thở dài mà bảo: Ở bên bà tôi mãi chả lớn khôn.
Hôm rồi ngồi nói chuyện với một bác cũng có t.uổi rồi. Bác bảo: Kì lạ thật, khi thấy mình ngày càng già, tóc ngày càng bạc, trải nghiệm cuộc đời ngày càng nhiều mà lại không thấy mình thông minh hơn, tài giỏi hơn, phán đoán chính xác hơn, thậm chí cũng chả quả quyết được hơn bà vợ ở nhà. Mà chỉ ngày càng thấy mình như đ.ứa t.rẻ thơ khờ khạo, vợ nuôi mãi, chăm mãi mà ngày càng nhỏ đi. Hóa ra, mình là đ.ứa t.rẻ lâu năm sống bên một người đàn bà bao dung. Vì càng già thì càng khó chiều, càng già càng khó đoán ý và càng già lại càng cấm của lạ lùng, làm nũng lạ lùng, hờn dỗi cũng lạ lùng làm sao…
Trẻ con sinh ra bú mẹ, uống sữa, ăn bột, ăn cháo, rồi ăn cơm, ăn đủ mọi thứ trên đời… Rồi sau đó, lại quay vòng về cái quy luật cũ, ăn đủ mọi thứ trên đời, rồi chỉ dám ăn cơm, không ăn được cơm thì rồi chỉ ăn được cháo, ăn nước cháo, có người gần đất xa trời cũng chỉ túc tắc uống được vài ngụm sữa. Ấy, thế đấy, mấy thằng đàn ông cũng chẳng thể nào thoát được cái vòng tròn ấy. Uống sữa từ mẹ, ăn cháo từ mẹ rồi cuối cùng là vợ đút cháo, cho uống sữa…
Người đàn bà là người cho ta cuộc sống, đưa ta vào đời, nuôi ta lớn, và cũng là người tiễn ta đi. Cho nên cái giận, cái thương kia cũng là chuyện quy luật rồi. Có thương thì mới giận, có giận thì mới thương, càng thương thì càng giận nhiều, giận nhiều rồi thì lại muốn dù đắp nên thương hơn… Cái giống đàn bà là thế. Cho nên chuyện vợ chồng, chính là cái chuyện giận thương luân chuyển mà thôi.
Trong cái giận mà cái thương vẫn đong đầy. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng như bát đĩa dễ xô dễ vỡ. Cho nên dù có xô nhau nhưng nhất định đừng để vỡ. Người ta vá áo vá quần chứ làm sao vá bát sành, đĩa sứ? Cho nên có giận mới cần có thương. Trong cái giận mà cái thương vẫn đong đầy.
Hai vợ chồng cãi nhau, chồng ôm chăn ra ngoài nằm trên ghế ngủ, bị muỗi đốt khắp người. Vợ giận đấy, nhưng vẫn lặng lẽ bê cho cái quạt để ở bên. Đắp giúp cái chăn mỏng để muỗi khỏi đốt. Giận không muốn nấu cơm cho ăn. Nhưng thấy ăn mì tôm hay vật vờ cơm hàng cháo chợ một vài bữa, là vợ lại lặng lẽ đi chợ nấu cơm cho ăn dù chẳng ai nhìn mặt nhau. Có khi giận nhau, chồng giận quá mất khôn tát vợ một cái.
Video đang HOT
Thế nhưng nếu mẹ có biết chuyện thì lại nói đỡ: Cũng một phần tại con! Khi sinh con, không có người đỡ đần, nhiều khi giận lên vợ mắng chồng không được tích sự gì, không biết chăm vợ. Thế nhưng nếu đêm đêm con quấy khóc, nhìn chồng đi làm cả ngày mệt mỏi, vợ lại lặng lẽ bế con đi ra nhà ngoài, đợi con ngủ lại mới vào phòng. Lặng lẽ ngắm hai con người một bé một lớn nằm cạnh nhau, vẫn thấy lòng rưng rưng là thế.
Vợ ghét nhất là chuyện chồng hút thuốc uống rượu, bảo rằng nếu anh ốm vì rượu, say vì rượu, c.hết vì hút thuốc nhất định không thương. Nếu chồng xác định c.hết vì hai thứ đó thì vợ sẽ mua cho mà dùng cho c.hết nhanh lên. Nhưng mà phải dùng cật lực vào cho đã. Thế mà hôm chồng về quê lên bị ngã xe ngoài quốc lộ, vợ nước mắt ngắn nước mắt dài vào viện, sờ sờ mó mó xem chồng có sao? Miệng trách: Anh đi đường lại tớn cái mắt lên chứ gì? Em dặn đi cẩn thận rồi cơ mà? Chồng cười: Chẳng phải em mong anh c.hết nhanh sao? Vợ cắn môi, mắt đỏ hoe: Nhưng mà không phải là vì tai nạn, vì ngắm gái? Rồi lại tất bật cơm nước chăm chồng từng tí một.
Vợ bảo: Nếu anh mà chơi điện tử nữa thì có bữa em ve cái điện thoại vào tường cho anh hết chơi? Hoặc anh chọn đi, chơi điện tử hoặc em? Thế mà khi chồng chơi điện tử, nằm chổng mông vào vợ. Chơi rồi ngủ khi nào cũng không biết, vợ lại lặng lẽ dậy bỏ màn, tắt điện thoại để vào một góc lặng lẽ để chồng khỏi tỉnh giấc.
Vợ hét lên: Anh về nhà quần áo sạch với bẩn là không để ra cẩn thận thì anh tự đi mà giặt, tự đi mà dọn và nếu mặc quần áo bẩn từ hôm trước em cũng mặc xác. Thế nhưng hôm nào vợ cũng đi hít hít ngửi ngửi xem quần nào thơm, áo nào hôi, cúi mặt dòm gậm giường, chổng mông dòm ngầm ghế xem có cái tất bẩn nào không? Rồi lặng lẽ thu dọn đi giặt cho sạch, treo vào móc cẩn thận để chồng mặc đi làm. Thôi thì xấu chàng thì hổ ai?…
Ở bên bà tôi mãi chả lớn khôn!? (Ảnh minh họa)
Vợ bảo: Em nói cho anh biết, từ nay người em thương nhất là em, người em yêu nhất là em, em phải chăm sóc em cẩn thận. Vì em mà làm sao, chắc gì anh đã chăm em, chắc gì anh không đá em ra đường? Thế nhưng trong bữa cơm thường hay xuất hiện hỏi mấy câu hỏi và câu trả lời kiểu như: Ơ, em không ăn được canh cua cơ mà? Nhưng mà anh thích! Ô, em bảo em không ăn tôm cơ mà? Nhưng mà anh bảo anh thích! Em bảo em không thích ăn đồ ngọt cơ mà? Nhưng mà con thích!
Em bảo em không thích đi chơi chỗ ồn ào cơ mà? Nhưng mà con thích! Hay có đôi hoặc rất nhiều lần gặp những chuyện quen quen như: Ôi cái váy này đẹp quá, kiểu cũng đẹp, dáng cũng đẹp, màu sắc cũng đẹp… vân vê mãi… Rồi nhớ ra, hè rồi, chồng, con thích ăn sinh tố, mà máy xay thì hỏng rồi thôi, thì mua cái máy xay sinh tố trước đã…
Đấy, phụ nữ vẫn yêu mình trước hết, thương mình trước hết theo kiểu khẩu hiệu thế thôi. Phụ nữ hay nói một đằng làm một nẻo mà!
Nhưng đàn ông ngây thơ như đ.ứa t.rẻ lâu năm, liệu đến khi nào mới hiểu hết được cái nỗi giận thương trong lòng của một người đàn bà? Hay là đợi đến khi bạc tóc bạc râu mới lại thở dài mà bảo: Ở bên bà tôi mãi chả lớn khôn!
Theo Guu
Nguyện thay chồng mang tiếng vô sinh, tôi bế tắc khi bị ruồng bỏ chỉ vì tội không biết đẻ
Thương chồng, tôi không do dự tự nhận mình bị vô sinh dù trong lòng biết rõ sự thật hơn ai hết. Thế nhưng, thay vì được cảm thông, tôi lại bị bỏ rơi chỉ vì lí do không thể xót xa hơn: là phụ nữ mà không biết đẻ.
Ảnh minh họa
Chồng tôi là công nhân, công việc không những vất vả mà còn vô cùng nguy hiểm. Vì gia đình, dù nhiều lúc dãi nắng dầm mưa, mệt mỏi nặng nhọc, chồng tôi vẫn cười vui vẻ: "Anh phải kiếm thật nhiều t.iền để chuẩn bị cho đứa con tương lai của vợ chồng mình".
Tôi biết chồng rất quý trẻ con, nên anh đặc biệt mong ngóng tôi có thể sinh cho anh một cậu con trai càng sớm càng tốt. Có đôi lần, tôi phát hiện cơ thể mình có nhiều dấu hiệu mang thai, chồng tôi chưa rõ sự tình đã hào hứng đi sắm đồ chơi, quần áo trẻ con các loại. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, kết quả đều khiến cả hai thất vọng. Hơn ai hết, chồng tôi là người bị hụt hẫng nhất. Tôi hiểu tấm lòng muốn có con của anh, nhưng tiếc thay, chúng tôi vẫn chưa có duyên để trở thành những ông bố, bà mẹ.
Sau 2 năm chờ đợi, hi vọng rồi lại thất vọng, chồng tôi quyết định đi khám xem liệu hai vợ chồng có vấn đề gì không. Ngày nhận kết quả vô tình lại trùng ngày chồng tôi phải lo đám tang của người họ hàng ở dưới quê nên chỉ có mình tôi có mặt. Tôi nhìn tờ giấy trên tay: chồng tôi bị vô sinh. Trong tôi thoáng qua suy nghĩ, chồng tôi liệu sẽ suy sụp đến thế nào nếu như biết mọi vấn đề đều xuất phát từ mình. Nỗ lực suốt thời gian qua chỉ vì muốn trở thành một người cha tốt, tôi không thể khiến chồng mình phải chịu thêm sự sụp đổ nào nữa.
Tôi nhấc máy gọi chồng, giọng nói nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi vì kết quả nói rằng tôi bị vô sinh. Tôi đã quyết định giấu kín và nói dối chồng về chuyện này. Chồng tôi im lặng hồi lâu, không hề to tiếng mà nhẹ nhàng khuyên bảo: "Vô sinh đâu phải căn bệnh nguy hiểm gì, y học ngày nay hiện đại lắm, nếu có t.iền thì bệnh gì cũng chữa được. Chỉ cần anh nỗ lực k.iếm t.iền hơn nữa, chuyện con cái của vợ chồng mình sẽ chẳng còn gì đáng ngại, chỉ là muộn hơn một chút so với người khác mà thôi".
Tôi vừa cảm động, vừa lo lắng vì nghe thấy tiếng chồng vô tình thở dài. Tôi biết những ngày tháng tiếp theo sẽ không dễ dàng, nhưng quan trọng nhất, tôi vẫn được chồng yêu thương, chăm sóc. So với công việc vất vả của chồng, cái tiếng vô sinh mà tôi tự gánh chí ít cũng đủ khiến một người phụ nữ chỉ biết ở nhà như tôi có thể giúp chồng san sẻ phiền muộn. Chồng sợ tôi để tâm, suy nghĩ nhiều về kết quả xét nghiệm nên chưa cần xem đã thẳng tay xé nát rồi ném vào thùng rác. Được chồng yêu thương như vậy, tôi có mơ cũng không dám nghĩ rằng có một ngày, chồng lại sẵn sàng ruồng bỏ tôi chỉ vì lí do "là phụ nữ mà không biết đẻ".
Ảnh minh họa.
Một thời gian sau khi hết lòng động viên tôi vượt qua cú sốc đau đớn bị vô sinh, chồng tôi bắt đầu trở nên cộc cằn. Anh dễ nổi nóng, thỉnh thoảng còn động tay động chân với vợ. Mâu thuẫn chồng mâu thuẫn, quan hệ giữa hai vợ chồng tôi mỗi lúc một tồi tệ hơn. Lí do vẫn là bởi tôi bị vô sinh, không thể đẻ cho anh một cậu con trai như ý, dù rằng t.iền bạc đã đổ không ít cho việc chữa trị.
Dần dà, tôi bị chồng nói bóng nói gió rằng vô phúc khi lấy phải người vợ vô dụng, chỉ biết ở nhà đợi chồng nuôi mà đến đẻ cũng không xong. Đến cuối cùng, chồng tôi cương quyết chìa ra tờ đơn li hôn. Anh muốn tìm một người phụ nữ khác có thể đem đến hạnh phúc trọn vẹn cho mình.
Thế nhưng, dù anh có lấy ai khác đi chăng nữa thì sự thật anh bị vô sinh cũng không thể thay đổi. Tôi biết chồng không hẳn muốn li hôn, anh làm vậy vì muốn có người phụ nữ khác sinh con cho mình. Nếu đến lúc đó, anh mới biết sự thật là do thì liệu sẽ còn sụp đổ đến mức nào nữa. Nếu bây giờ tôi đem sự thật nói hết ra, chỉ càng khiến quan hệ của chúng tôi trở nên tồi tệ hơn, thậm chí anh sẽ hận tôi vì đã nói dối suốt thời gian qua. Nhưng nếu không nói, mọi tội lỗi, sai trái và cái mác "không biết đẻ" sẽ tiếp tục bị đem ra để dằn vặt, đay nghiến tôi. Tôi nên làm gì để cứu vãn cuộc hôn nhân của mình đây? Nên nói hay tiếp tục lựa chọn giả dối, chấp nhận bị ruồng bỏ vì một lỗi lầm vốn dĩ đã không thuộc về mình?
Theo Afamily
Người tình kiếp trước Cô chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong đêm thanh tịnh, quấn quýt dưới ánh đèn đường rồi tan biến... Tiểu Ngải đi làm ca đêm, hôm nào cũng đến tận 11 giờ khuya mới đi bộ từ quán ăn về nhà trọ. Bỗng một hôm cô thấy bụng đói cồn cào, mặc dù vừa mới ăn ca tối lúc...