‘Chồng à! Em không phải trụ cột gia đình’
Suốt những năm sau đó, trong cuộc hành trình của em, luôn có anh bên cạnh. Anh ít nói, lành tính và luôn im lặng.
“Chồng giận thì vợ bớt lời, cơm sôi nhỏ lửa biết đời nào khê” – đôi khi em ước gì vợ chồng mình cứ lớn tiếng, để em có cơ hội “bớt lời” và cảm nhận được ngọn lửa ấm áp vẫn nhen lên trong gia đình mình. 4 năm rồi, chính sự im lặng của anh làm em khao khát một điều không giống ai – những cuộc “chiến tranh” giữa chúng ta.
Em đi qua nhiều mối tình. Anh theo đuổi em hơn 5 năm thầm lặng. Thời trung học, những rung động đầu đời với cậu bạn cùng lớp rồi đến khi em vào đại học, trước những săn đón của các cậu bạn cùng khóa, em cũng cà cỡn, chẳng từ chối ai và cũng không đến với ai. Anh biết, nhưng im lặng và âm thầm quan tâm như một người anh, một người yêu không chính thức. Bạn bè hỏi, em bảo “anh hàng xóm”, chưa bao giờ nhận anh là bạn trai. Đó là khi em vào năm 3 đại học, em bận bịu với bài vở, bạn bè, gần như quên hẳn anh. Anh giận, không liên lạc, em mới thấy mình như mất một báu vật. Em quáng quàng tìm kiếm và chấp nhận làm “người yêu chính thức của anh”.
Suốt những năm sau đó, trong cuộc hành trình của em, luôn có anh bên cạnh. Anh ít nói, lành tính và luôn im lặng. Trong những cuộc chơi với bạn bè em, anh cứ thế tháp tùng bên cạnh, không ý kiến, không phàn nàn. Em nghĩ, tính anh hiền lành hiếm thấy, em càng “có phước” hơn người. Cưới nhau, chúng ta có một gia đình nhỏ tương đối ổn định, đủ để hãnh diện với bạn bè. Em nghĩ, hạnh phúc thật giản đơn, sẽ chẳng có sóng gió nào khi anh thì quá cục mịch, ít nói, còn em thì trầm tĩnh và không thích tranh cãi…
Nhưng em nhầm. Chính sự lặng im, kiệm lời bất chấp tình huống của anh đã biến thành “liều thuốc độc” ngấm vào lòng em, làm em trở thành con người cộc cằn, thường xuyên tuôn những lời độc địa chỉ muốn để anh lên tiếng phản bác. Anh không thay đổi. Anh giao hết mọi quyết định vào tay em chỉ với câu nói “em muốn sao thì làm vậy!”. Mẹ bệnh, em là người quyết định nằm bệnh viện nào; Tivi trong nhà hỏng, em là người quyết định mua nhãn hiệu nào; Mở tài khoản ngân hàng, cũng em là người quyết định chọn ngân hàng nào, gởi bao lâu; Tệ hơn, chuyện mua bảo hiểm, chọn trường cho con cũng chính em là người đắn đo, suy nghĩ một mình. Đứng trước những vấn đề đó, nếu được hỏi, anh cứ “bản cũ soạn lại”, không ý kiến, rồi im lặng lên nhà ngồi xem thời sự.
Video đang HOT
Em buồn bực, tập tành nhậu nhẹt với bạn bè, về nhà say mèm, lợi dụng cơ hội chì chiết, trách móc anh đủ đường. (ảnh minh họa)
Em tự hỏi, anh vô tâm, xem là chuyện nhỏ nên hời hợt để em lo, hay anh không xem trọng gia đình mình, hoặc giả anh là người đơn giản và dễ tính, nên thế nào cũng được? Anh quan tâm đến vấn đề xã hội, quốc gia ở tận đâu đâu. Anh kể với em rành mạch rằng có bao nhiêu bé chết vì vắcxin, những nước nào đang đói khổ vì chiến tranh, nhưng tuyệt nhiên chưa nghe anh dặn dò theo dõi con kỹ khi đi tiêm ngừa… Sao thế anh ơi?
Bốn năm rồi, trước sự im lặng của anh, em “bất đắc dĩ” trở thành trụ cột gia đình và là một “người hùng” gánh vác mọi thứ. Anh đều đặn mang hết lương tháng về nhà, rồi hài lòng để em đưa lại vài triệu chi tiêu hàng tháng. Có khi trong ví hết sạch tiền tiêu, anh cũng im lặng, không hề hỏi em để em đưa tiền. Em tự thấy thương anh thì nhét tiền vào ví anh, không thì anh cứ thế mà chịu. Sao thế anh ơi?
Em buồn bực, tập tành nhậu nhẹt với bạn bè, về nhà say mèm, lợi dụng cơ hội chì chiết, trách móc anh đủ đường. Anh cũng lặng im không nói, không giải thích, lẳng lặng dìu em lên giường ngủ. Anh không biết, em thèm biết bao nhiêu được anh cằn nhằn, được cãi vã rồi giận hờn nhau để có cơ hội làm lành và thấy cuộc hôn nhân của chúng mình còn nhiều thiếu sót mà phấn đấu, lấp đầy những khoảng trống. Thà như thế em sẽ vui vẻ chấp nhận hơn là củi lửa lạnh tanh, ngôi nhà chẳng có tiếng nói, âm thanh gia đình ngoài những suy nghĩ tiêu cực và sự thổn thức trong lòng em.
Câu nói “im lặng là vàng” giờ đây trở thành hố sâu ngăn cách vợ chồng mình. Đôi khi em nghĩ, anh có phải đang ở trọ trong ngôi nhà này, anh đã lạc nơi nào rồi, làm sao đưa anh về đây?
Theo VNE
Vợ hút thuốc như điên, chồng mất mặt
Vợ à, khi anh nói ra những lời này, anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Cái chuyện phụ nữ hút thuốc anh vốn thấy nó chỉ hợp với mấy cô gái &'dân chơi', mấy bà trung niên ngồi uống nước chè.
Chứ không thể hợp với một người vợ làm công chức như em. Anh đã nín nhịn, đã cố gắng góp ý nhẹ nhàng và bỏ qua cho em nhiều lần khi em hứa sẽ bỏ thuốc. Nhưng rồi, em vẫn chứng nào tật ấy, khiến anh cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Ngày yêu nhau, em vốn là một người con gái ngoan hiền nhu mì, thế nên, khi cưới em về, bao nhiêu thói xấu của em bộc lộ, anh mới thực sự hốt hoảng. Anh không hiểu em đã làm gì mà thay đổi như thế, em đã tiếp xúc với ai, chơi với những kiểu người nào để bây giờ, ngay trước mặt anh, em rút điếu thuốc ra hút một cách tự nhiên.
Sinh con xong, em hoàn toàn thay đổi. Em trở thành một con người khác ngay từ khi em rút điếu thuốc ra. Anh ngạc nhiên đến mức kinh ngạc, hỏi em: "Em làm gì vậy, đùa anh à?". Em cười bảo: "Mấy chị bạn chỉ cho em cách hút thuốc, vì em thử vài lần nên thấy thích, giờ muốn hút, thấy hay hay". Em không thèm hỏi ý kiến anh, cũng không cần bận tâm xem cảm nghĩ của anh thế nào, em cứ hút như không có anh ở trước mặt vậy.
Anh bảo, trẻ con không ngửi được mùi thuốc thì tối này, trước khi đi ngủ, em ở trong phòng khách hoặc ra lan can hút một điếu, giống như &'con nghiện' vậy. Em bảo, phụ nữ hút thuốc cũng sành điệu, cơ quan em người ta hút hết, có gì mà kinh ngạc. Cái này không thể đua đòi, em hiểu chứ? Vì bản thân anh cũng không muốn hút.
Anh bảo, trẻ con không ngửi được mùi thuốc thì tối này, trước khi đi ngủ, em ở trong phòng khách hoặc ra lan can hút một điếu, giống như &'con nghiện' vậy. (ảnh minh họa)
Em cãi lý, đàn ông hút được, đàn bà cớ sao không? Em không thể so sánh bình đẳng nam nữ ở chuyện này, vì có nhiều thứ đàn ông có thể làm nhưng phụ nữ thì không bao giờ.
Hôm nay, đến chỗ mấy người bạn của anh, anh đã dặn đi dặn lại là em không được hút, vậy mà, đến đó, em rút thuốc ra hút rồi thở khói phì phèo khiến anh kinh ngạc. Ai cũng nhìn anh, có lẽ họ nghĩ, vợ anh là loại thế nào mà làm công chức lại đỏng đảnh, lại ăn chơi, lại phóng khoáng như vậy. Trông em không giống một nhân viên công chức, nhìn em giống dân chợ búa thì đúng hơn.
Anh góp ý với em, nói nhẹ thì em không nghe, nói nặng thì em bù lu, bù loa lên, bảo anh khó tính, anh tính toán với vợ. Anh nào chấp nhận được cảnh tượng ấy. Em không giữ ý, nhìn đàn bà hút thuốc ghê lắm em à. Không biết người khác nghĩ sao chứ với anh, đó là một sự xấu hổ. Anh cảm thấy ngại với bạn bè, người thân.
Nhất là hôm về nhà chồng, bảo em không hút, vậy mà có một chị hàng xóm sang chơi hút thuốc, em chìa tay ra xin vội một điếu, ra ngoài hít nhanh. Bố anh chẳng may nhìn thấy, bố vào nói với cả nhà, anh ngại chín mặt, em biết không. Vợ anh giờ trở thành dân chơi, là người hư hỏng đấy.
Bạn bè anh tới nhà ăn uống, em nấu ăn, ngồi vào mâm, ăn xong em ra phòng khách hút thuốc, ai nhìn thấy cũng hoảng. Anh choáng thật sự. Em bảo anh thích nghi dần, rồi sẽ quen nhưng anh thấy, mình không thể chấp nhận chuyện này. Giờ nhìn cái điệu bộ hút thuốc của em, thấy em giống người ở đâu đâu, không giống là người vợ của anh. Với anh, chuyện đó là nỗi xấu hổ. Vậy nên, anh cảnh cáo em lần này, hãy dừng việc này lại. Nếu không, anh sẽ không bao giờ tha thứ, hoặc là anh không chấp nhận em, hoặc là chúng ta sống ly thân cho tới khi nào em từ bỏ được việc hút thuốc thì thôi. Đừng nghĩ anh cố chấp, nhỏ nhen, vì em đã làm vợ anh, nên cái việc mà khiến anh xấu hổ như thế, mong em đừng làm nữa. Vậy nhé, vợ của anh!
Theo VNE