Chồng à, em không muốn làm một “bà tướng” trong nhà
Em chỉ muốn làm một người vợ nhỏ bé, yếu đuối, muốn anh ngồi vào vị trí trụ cột của gia đình.
Mỗi lần gặp bạn bè, chúng nó đều bảo em sướng, sống trong nhà như “nữ tướng”, muốn gì được nấy, chồng không một lời cấm cả. Mà em thừa nhận, em sướng thật… Nhưng đó là cảm giác của 5 năm trước, khi hai đứa mình đặt bút kí lên tờ giấy kết hôn để chính thức gọi nhau bằng vợ, bằng chồng. Còn giờ đây, là những nỗi tủi hờn nuốt vào trong mà em không biết phải bắt đầu từ đâu bởi lẽ nói ra họ bảo em “được voi đòi tiên”, chồng “chiều quá… hóa hư”.
Bạn bè ghen tị với em từ khi chúng ta còn đang yêu nhau. Anh là một người yêu lí tưởng, chiều chuộng em đủ đường. Em còn nhớ, khi chúng mình đăng kí kết hôn, hai nét bút được đặt xuống cũng là lúc anh nói thầm vào tai em: “Từ giờ, chuyện trong nhà anh cho em toàn quyền quyết định hết, anh không lanh chanh việc gì”. Lúc đó em sung sướng lắm, cười đắc thắng vì có cảm giác mình là người “hét ra lửa”.
Lấy nhau về, từ việc trang trí phòng, mua đồ đạc, đến ăn gì, làm gì mỗi ngày đều do em quyết hết. Em hào hứng lắm. Thi thoảng đi gặp lũ bạn, em vẫn thường vênh mặt lên nói rằng: “Ở nhà, tớ nói gì chồng nghe răm rắp. Anh ấy luôn cho tớ quyền quyết định mọi chuyện”. Ngay cả việc không muốn sinh con vội trong khi cả hai bên gia đình đều mong ngóng anh cũng chiều em. Em lấy làm hả hê lắm…
Em đã quá mệt mỏi khi trở thành trụ cột bất đắc dĩ trong nhà (Ảnh minh họa)
Nhưng em ngốc quá… Em đã tự tước đi quyền nhu mì của mình và sự bản lĩnh của anh. Em bắt đầu nhận thấy trật tự trong gia đình có sự trái quy luật khi mọi thứ đều do một mình em quyết định. Anh sống trong nhà như một người khách trọ. Tất cả mọi chuyện có việc gì đều ới một tiếng để “chủ nhà” phải giải quyết. Anh không cần phải suy nghĩ, cũng không muốn nghĩ mà đẩy hết nó sang cho em rồi cười nói: “Em cứ tính thế nào cho hợp lí thì tính nhé. Anh thế nào cũng được”.
Từ cảm giác vui sướng khi tự mình làm tất cả những gì mình thích, em bắt đầu cảm thấy choáng ngợp và mệt mỏi với hàng đống việc phải suy nghĩ, tính toán. Nhưng nỗi tủi hờn lớn nhất là lấy chồng mà như rước một người khách về ăn cùng, ngủ cùng mà không nhận được sự sẻ chia. Từ việc lớn đến việc nhỏ trong nhà anh không bao giờ cùng em suy nghĩ để đưa ra quyết định đúng đắn nhất. Anh chỉ đi làm, “nộp” tiền đầy đủ. Người ta bảo em sướng vì lấy được chồng hiền khô, trao toàn quyền cho mình quyết định. Nhưng đâu có ai biết được rằng, em đã khóc thầm khi em bỗng dưng tự ngồi vào cái ghế không phù hợp với mình trong gia đình.
Những câu việc đơn thuần, em có thể gồng mình lên lo liệu cho trọn vẹn. Từ việc mua nhà mới, vay thêm tiền, đổi xe… em đều tự quyết. Em sợ, em run vì em cũng lo mình sai lầm. Còn anh, lúc này anh cũng nhởn nhơ, vì thế mà mọi người khen anh trẻ lâu, còn em, sống trong sung sướng mà ngày một già đi trông thấy dù chưa có con cái. Nhưng điều em sợ nhất là anh luôn đùn đẩy những việc mà lẽ ra anh phải đứng mũi chịu xào trong dòng họ sang cho em. Chính vì điều này mà em bị cả gia đình anh không ưa. Bố mẹ xa cách em vì cho rằng “Vợ nó là bà tướng trong cái nhà đó, việc gì cũng thay chồng tự quyết”. Bố mẹ nào đâu có hiểu, em cũng chỉ muốn là một người đàn bà nhỏ bé trong vòng tay chồng, được xuýt xoa khen ngợi trước mỗi chuyện khó khăn mà chồng giải quyết yên ổn.
Chồng à, em sai rồi. Em sai khi đã từng nghĩ cuộc sống thật thích thú khi mình được chồng giao cho quyền tự quyết tất cả. Giờ đây, em chỉ muốn làm một người vợ nhỏ bé, yếu đuối, muốn anh ngồi vào vị trí trụ cột của gia đình, muốn anh đôi lúc gia trưởng, dữ dằn nhưng hành động kiên quyết và dứt khoát. Em không muốn là người gồng mình lên giải quyết mọi chuyện trong khi anh ngồi nghe một bản nhạc sến sẩm và nhâm nhi vài hạc lạc.
Video đang HOT
Nếu ngày mai, khi em hỏi lại anh câu nói: “Chúng mình sinh con anh nhé” mà anh còn trả lời “Tùy em”, thì em không dám chắc, mình sẽ gọi nhau bằng vợ, bằng chồng đến bao giờ!
Theo VNE
Chỉ giật chồng thôi, làm gì dữ vậy!
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cám ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy?
Cuối cùng thì cái gì phải đến đã đến. Tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi anh. (ảnh minh họa)
Khi gặp Tuấn lần đâu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì cái gì phải đến đã đến. Tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi anh. Tuy không nói ra nhưng trong lòng tôi rất mãn nguyện. Phải nói rằng, tôi chưa bao giờ thất bại trong những "ca" như thế này. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?"- có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Trời ơi, tại sao lại cám ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy? Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. (ảnh minh họa)
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn. Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Chắc là chẳng có mấy người.
Sau cuộc nói chuyện với vợ Tuấn, tôi bức bối quá nên nói với chị sếp: "Theo chị thì em có nên tiếp tục chiếm giữ người đàn ông đó không?". Chị sếp mở to mắt nhìn tôi: "Em vừa nói cái gì?". "Ý em là em có nên xúi Tuấn ly dị để cưới em hay không? Em đã nói chuyện với vợ anh ấy...".
Rồi tôi kể cho chị sếp nghe câu chuyện mà tôi đã giấu chị hơn 1 năm qua. Nghe xong, chị nhìn tôi lom lom: "Cô thật quá đáng. Sướng ích gì mà giật chồng người ta như vậy? Gia đình người ta đang êm ấm, cô lại muốn phá tan là sao? Chị ấy hiền lành, chớ không thì cô ăn axit rồi. Không thấy báo đăng nhan nhản hằng ngày à? Dừng lại đi".
Cứ tưởng kể ra để được chị chia sẻ cho nhẹ lòng, nào ngờ chị nói như tạt nước sôi vô mặt. Bực quá, tôi sẵng giọng: "Giật chồng chớ có phải giết người đâu mà làm dữ vậy?". Nói rồi tôi bỏ ra khỏi phòng chị sếp với tâm trạng chới với, hoang mang, không định hướng.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?"- giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi? Bất giác, tôi lặp lại những lời đã nói với chị sếp: "Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em".
Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Bố mẹ cấm yêu vì bạn trai tóc xoăn tự nhiên Tóc bạn trai tôi không xoăn ngoại cỡ như Goo Jun Pyo trong Boys Over Flower mà chỉ ngắn ngắn quăn quăn, nhưng cũng đủ để bố mẹ tôi phản đối quyết liệt. ảnh minh họa Đọc bài viết "Mẹ suýt xỉu vì bạn gái khác xa trên Facebook", tôi lại càng thấm thía hoàn cảnh của mình. Cũng như mẹ của cậu...