Chồng à! Có lẽ việc em làm đúng đắn nhất trong đời là lấy anh
Ngày chị mất, tiếng anh khóc kêu xé cả phòng bệnh yên tĩnh, nhưng chị chỉ mỉm cười và nói: “Chồng à! Có lẽ việc em làm đúng đắn nhất trên đời là lấy anh. Anh đừng buồn, hãy nuôi dạy con cho tốt. Ngày hết tang em, anh hãy tìm cho mình một người vợ để có bầu bạn lúc tuổi già vì con cái rồi cũng đi lấy chồng. Em yêu anh nhiều lắm”.
Ảnh minh họa
Ngày anh và chị lấy nhau, bố mẹ chị lo cho con gái vì nhà anh nghèo rớt mồng tơi. Nhưng may mắn anh có học thức và giàu ý chí, trước khi yêu chị gia đình anh giàu có nhất vùng nhưng sau đó bị phá sản nên có gì là cầm cố hết.
Anh quyết tâm làm giàu để lấy lại những gì mà gia đình từng có. Anh yêu chị, chị và anh là mối tình đầu của nhau, họ yêu nhau 9 năm rồi mới làm đám cưới. Ngày yêu anh, nhiều khi anh đuổi chị đi vì chán đời vì cảnh gia đình làm anh nản nhưng chị cứ bền bỉ bên anh như cái bóng, nhiều khi nghĩ vậy anh lại thương.
Ngày cưới nhau, vợ chồng khó khăn cái nồi nấu cơm cũng chẳng có nổi cái vung để đậy cho tử tế. Anh làm xây dựng nên hay đi xa, để chị với bụng bầu ở nhà tự xoay xở, thương chị nhưng anh vẫn phải đi.
Ngày chị sinh, anh về vội mừng mừng tủi tủi nói với vợ: “Anh lên chức rồi vợ à”. Chị hạnh phúc bật khóc, niềm vui được nhân đôi. Anh chuyển về Hà nội làm việc và lên chức Phó giám đốc khi tuổi đời 30. Chị tự hào về anh lắm.
Anh giỏi giang công tư phân minh lại rất có uy tín, mọi người phải kính nể. Chị là nhân viên ngân hàng lại rất giỏi tiếng Trung nên được sếp trọng dụng. Họ góp tiền mua được nhà cửa cho con cái đi học tử tế.
Anh yêu chị và cũng khá lãng mạn, ngày sinh nhật hay ngày lễ của phụ nữ, anh đều làm thơ tặng chị.
Dù là Phó giám đốc anh đủ sức mua cho chị nhiều thứ nhưng anh vẫn tỉ mỉ làm những cái thiệp tặng chị. Chị hạnh phúc khi giờ đây cuộc sống đủ đầy, con ngoan và có người chồng yêu thương hết mực. Đời phụ nữ mong chỉ có vậy, họ đâu mơ ước gì cao sang chỉ cần chồng yêu thương, con cái khôn lớn là đủ.
Bên anh có không thiếu cô gái trẻ đẹp vây quanh nhưng có lẽ anh là người bản lĩnh nên chẳng sa vào cạm bẫy. Anh vẫn tiếp khách hàng đêm nhưng đêm nào anh cũng về nhà ngủ với chị chứ không qua đêm ở ngoài.
Rồi cuộc đời éo le khi chị mang căn bệnh ung thư quái ác, anh đưa chị chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn không có hi vọng. Ngày chị mất, tiếng anh khóc kêu xé cả phòng bệnh yên tĩnh, nhưng chị chỉ mỉm cười và nói: “Chồng à! Có lẽ việc em làm đúng đắn nhất trên đời là lấy anh. Anh đừng buồn, hãy nuôi dạy con cho tốt. Ngày hết tang em, anh hãy tìm cho mình một người vợ để có bầu bạn lúc tuổi già vì con cái rồi cũng đi lấy chồng. Em yêu anh nhiều lắm”.
Video đang HOT
Nhìn cảnh đó ai cũng bật khóc, chị ra đi trong một chiều cuối thu, nhưng môi chị vẫn nở nụ cười. Và ở trong căn nhà đó, có người đàn ông đang lật dở từng trang nhật ký mà vợ anh viết. Anh bật khóc với những dòng chữ yêu thương chị dành cho anh: “Có lẽ với anh, em mãi mãi là người vợ tuyệt vời nhất”.
Theo blogtamsu
Đồ quê mùa, cô làm tôi xấu mặt! Chia tay đi!
Anh đứng chết lặng ở sảnh khách sạn, nhìn theo Lâm Anh đi lên chiếc xe sang trọng ấy. Trong chiếc xe, anh thấy cô đang cười, một nụ cười lạnh lùng băng giá làm tê cứng trái tim anh.
ảnh minh họa
Nắng trường qua khung cửa sổ, đùa giỡn với hàng mi dài đáng yêu của Lâm Anh, gọi cô thức dậy đến lớp học. Sinh viên năm 4 khoa thiết kế nội thất nhưng Lâm Anh vẫn chưa có lấy 1 mảnh tình vắt ngang vai. Ngoại hình của cô không đến nỗi quá xấu nhưng sự thật là cũng chẳng ưa nhìn. Trong từ điển sống của cô hình như không xuất hiện 2 từ "hàng hiệu", "thời trang".
Trong khi xung quanh cô, những cô gái - những cô sinh viên cùng trường thì thời trang hàng hiệu, son phấn đủ loại, riêng cô chọn cho mình phong cách chân phương giản dị nhất. Mọi người gọi Lâm Anh là "quê mùa"!
Thế rồi thần Cupid cũng để ý tới cô, gửi tới cô 1 chàng trai. Chàng tên Hà, lịch lãm và sành điệu, là trưởng phòng 1 công ty thiết kế nội thất. Họ biết nhau khi cùng vào 1 quán café và cùng gọi chung đen đá không đường. Chính ly "đen đá không đường" ấy đã khiến anh chú ý tới cô, khiến hồn anh bị hút vào đôi mắt nâu sâu thẳm ấy. Anh mến cô, muốn xin số làm quen.
Trải qua 3 tháng tìm hiểu cùng "đen đá không đường", họ quyết định hẹn hò. Không hiểu vị thần tình ái kia có gì nhầm lẫn không khi ghép cô và anh là một. Cô chân phương, giản dị hết mức. Anh lịch lãm, phong cách, sành điệu. Với anh thì Lâm Anh chẳng có gì đáng chê trách, ngoại trừ cách ăn mặc giản dị quá mức và còn ko bao giờ đụng tới mỹ phẩm. Nhưng anh bất chấp tất cả bởi anh yêu cô, yêu sự giản dị của cô, đơn giản chỉ có thế.
Anh thích đưa cô đi chơi, nhưng mỗi khi đưa cô đi cùng đến đâu đó, bị bạn bè nói cô xấu, cô không biết ăn mặc thời trang thì anh cảm thấy xấu hổ vô cùng. Anh cố khuyên giải cô và mua tặng cô đồ hiệu, rồi mỹ phẩm. Nhưng Lâm Anh chỉ nhận chứ không dùng đến nó.
- Em không thích đồ anh mua sao?
- Em không có ý đó.
- Vậy tại sao em không dùng tới chúng?
- Chỉ là vì chúng không hợp với em thôi.
- Em có biết là mặc những bộ váy hàng hiệu này vào em sẽ xinh đẹp và quyến rũ lắm không?
- Em chỉ thích sơ mi với jeans thôi, anh hiểu mà.
Biết bao nhiêu lần như thế, anh không khỏi thấy bực bội. Sĩ diện đàn ông nổi lên, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ và bực mình khi thấy người yêu mình bị chê là quê mùa, lạc hậu.
- Em không thể nể anh một chút mà ăn mặc thời trang hơn một chút được sao?
- Suốt thời gian qua anh vẫn không hiểu con người em sao? Anh bảo anh yêu sự giản dị của em, sao giờ lại đòi hỏi em phải thời thượng, phải sành điệu?
- Tôi thật không chịu nổi cô. Tôi thật sai lầm khi yêu cô. Cô làm tôi xấu mặt. Chia tay đi!
Anh lạnh lùng bước đi, bỏ mặc cô ở lại với đôi mắt nâu long lanh ngấn nước. Họ chia tay. Ai cũng nghĩ đó là điều tất yếu. Lâm Anh vẫn là cô, với phong cách giản dị đó đi học, chẳng để ý đến những lời nói xung quanh. Còn Hà, anh bận rộn với công việc, dù vẫn nhớ đến Lâm Anh. Có chút gì đó hơi luyến tiếc, nhưng nhanh chóng lướt qua đầu anh và biến mất. Hôm nay là tiệc mừng sinh nhật công ty, tất cả nhân viên ai cũng phải có mặt. Công ty anh đang làm việc là một công ty con của một tập đoàn lớn, nên trong buổi lễ hôm nay sẽ có Chủ tịch tập đoàn tới dự. Ai cũng tất tả lo chuẩn bị cho chu đáo.
Đứng ở sảnh khách sạn để tiếp đón khách, anh thấy một chiếc ô tô sang trọng đi tới. Xe dừng lại, không hiểu sao anh thấy hồi hộp kì lạ. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông đã lớn tuổi và một cô gái trẻ. Mọi người đều cúi chào kính cẩn. Đó chính là Chủ tịch. Và anh đã không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy cô gái trẻ trong bộ váy dạ hội lộng lẫy, sang trọng và quý phái kia, chính là cô - Lâm Anh - người mà anh đã cảm thấy xấu hổ khi đi cùng. Nhìn thấy anh, cô mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng đến đáng sợ. "Chắc cô ta cặp bồ với ông già đó, có thể là thư kí" - anh nghĩ vậy để đứng vững được trước nụ cười lạnh lùng của cô.
Buổi tiệc bắt đầu. Mọi người ngồi vào bàn. Ngồi cạnh anh là cậu đồng nghiệp trẻ kém anh 2 tuổi.
- Kia là cô thư kí của Chủ tịch à Huy ?
- Cô nào hả anh?
- Cô gái đi cùng Chủ tịch ấy, mặc chiếc váy màu trắng kia kìa.
Đột nhiên Huy cười, nhưng cậu không dám cười to.
- Anh thật sự không biết cô ấy là ai à?
- Là ai? - Anh hồi hộp.
- Cô ấy là con gái của Chủ tịch đấy, một tiểu thư xinh đẹp, và rất thông minh. Cô ấy ít xuất hiện lắm nên anh không biết là phải.
Đôi đũa trên tay anh rơi xuống. Anh không tin vào tai mình nữa. Cô gái mà chính anh đã nói yêu, và cũng chính anh đã nói cô làm anh mất mặt với bạn bè vì cô ăn mặc " giản dị" quá, quê mùa quá lại là con gái của vị chủ tịch quyền lực và giàu có. Vậy thì tất cả những thứ được cho là hàng hiệu đắt tiền chẳng phải nằm trong tầm tài chính của cô hay sao? Suốt cả buổi anh chỉ suy nghĩ về cô.
Buổi tiệc kết thúc. Anh đuổi theo cô, kéo tay cô lại.
- Tại sao em...
- Chúng ta quen biết nhau chưa anh? - cô lạnh lùng đáp trả
- Anh... Anh sai rồi. Xin em...
- Muộn quá rồi, bố tôi đang đợi, xin phép anh.
Lâm Anh mỉm cười, lạnh lùng sắc nhọn.
Anh đứng chết lặng ở sảnh khách sạn, nhìn theo Lâm Anh đi lên chiếc xe sang trọng ấy. Trong chiếc xe, anh thấy cô đang cười, một nụ cười lạnh lùng băng giá làm tê cứng trái tim anh.
Cuộc sống này đều có nhân - quả cả. Nên hãy yêu hết mình, yêu thật lòng, rồi sẽ được đền đáp. Đừng vì nhiều thứ phù phiếm mà từ bỏ nhau...
Theo VNE
Hận người yêu tôi làm "phi công trẻ" cho sếp nữ Hình ảnh em cười mãn nguyện trong lễ rước dâu sang trọng, rầm rộ lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi muốn có thật nhiều tiền để cho em phải sáng mắt ra. Vậy là tôi gật đầu đồng ý chấp nhận làm "phi công trẻ" cho sếp nữ từ hôm ấy. Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi chợt giật mình khi thấy...