Chọn trưởng thành hay thơ bé?
Trưởng thành đối với xã hội là lớn, nhưng đối với gia đình dủ bạn có to xác, không lồ như thế nào, bạn vẫn mãi là một đứa trẻ mà thôi. Có sao đâu khi bạn muốn khóc òa lên khi quá sức chịu đựng?
Cứ khóc trong lồng ngực của gia đình, bạn sẽ tìm được hơi ấm và sức mạnh tiếp đến bạn. Khóc xong rồi mình lại đứng dậy tiếp tục trưởng thành thôi. Hành trình trưởng thành vẫn còn dài, bạn vẫn tiếp tục phải đi. Tôi từng nghe đâu đó rằng “Tốc độ của bạn nhất định phải vượt qua tốc độ già đi của ba mẹ”, đúng nhỉ?
Lúc còn bé, tôi luôn ước ao được trở thành người lớn, người trưởng thành để tôi có thể làm được mọi điều mình mong muốn mà không sợ bị ba mẹ la rầy. Đến khi bây giờ đây, tôi của trưởng thành lại muốn trở về ngày thơ bé, trở về một tôi hồn nhiên, vô tư, chẳng lo điều gì hay chẳng suy nghĩ gì về xã hội ngoài kia. Lúc này tôi mới hiểu ra câu nói: “Qua rồi mới biết trân trọng những khoảng thời gian quý giá”.
Nếu hỏi tôi, giữa trưởng thành và thơ bé tôi sẽ chọn cái nào? Tôi sẽ chọn trưởng thành. Dù muốn quay về thời bé thơ nhưng tôi vẫn chọn trưởng thành. Vì chỉ có trưởng thành, tôi mới có thể gánh vác được nỗi lo toan thay ba mẹ mình, chỉ có trưởng thành tôi mới hiểu được ba mẹ tôi đã vất vả như thế nào. Ba mẹ tôi, họ đã vất vả rất nhiều rồi, giờ đến tôi trưởng thành gánh vác thay họ.
Để trưởng thành, chúng ta đã đánh đổi rất nhiều. Ta đánh đổi chia ly để trưởng thành, tạm biệt những ngày tháng học trò hồn nhiên, vui tươi để bước vào ngưỡng cổng trưởng thành với biết bao lo toan, bộn bề. Ta đánh đổi nụ cười hồn nhiên, đánh đổi sự vô tư để rồi bước ra xã hội mà đeo lên mình một chiếc mặt nạ.
Trưởng thành, nó đáng giá như vậy sao? Tôi phải đánh đổi nhiều thứ như vậy sao? Cuối cùng tôi nhận được gì khi trưởng thành? Tôi không biết nữa, bạn ạ. Tôi chỉ biết nếu tôi cứ mãi nằm lì hưởng thụ trong vòng tay ấm áp của gia đình, tôi sẽ mãi là tôi của ngày bé chỉ khác là đang trú ẩn trong thân xác to lớn của người trưởng thành mà thôi. Cứ như thế ngày qua ngày đến rồi năm trôi đi, ba mẹ tôi họ sẽ lại vất vả, còn tôi lại cứ thản nhiên. Vì thế, tôi buộc mình phải trưởng thành vì thời gian của ba mẹ tôi.
Chúng ta thật ra chẳng ai thích hương vị của trưởng thành cả, chúng ta đều thích những ngày trở lại bé thơ, được vui đùa hồn nhiên bên đám bạn nơi góc sân nhà, mỗi ngày đều được ăn cơm nhà mẹ nấu, được ông bà lén cho vài nghìn đồng để mua đồ ăn vặt, chẳng phải lo nghĩ điều gì hết. Trẻ con là điều mà người trưởng thành khao khát trở về. Đôi khi nhìn nụ cười hồn nhiên của chúng, tôi lại nhìn thấy bản thân mình của những năm thơ bé, nụ cười của tôi cũng đã từng hồn nhiên như thế này.
Hoài niệm một tí giữa dòng đời xô bồ, tôi nở nụ cười rồi tiếp tục hành trình trưởng thành của mình. Nếu tôi cứ mong bé như thế, liệu gánh nặng xã hội ngoài kia ai sẽ là người gánh cho ba mẹ? Không ai cả, chỉ có mình tôi. Bé xíu làm sao gánh nổi, vì thế tôi buộc mình trưởng thành.
Trưởng thành đối với xã hội là lớn, nhưng đối với gia đình dủ bạn có to xác, không lồ như thế nào, bạn vẫn mãi là một đứa trẻ mà thôi. Có sao đâu khi bạn muốn khóc òa lên khi quá sức chịu đựng? Cứ khóc trong lồng ngực của gia đình, bạn sẽ tìm được hơi ấm và sức mạnh tiếp đến bạn. Khóc xong rồi mình lại đứng dậy tiếp tục trưởng thành thôi. Hành trình trưởng thành vẫn còn dài, bạn vẫn tiếp tục phải đi. Tôi từng nghe đâu đó rằng “Tốc độ của bạn nhất định phải vượt qua tốc độ già đi của ba mẹ”, đúng nhỉ?
Nửa cuộc đời họ dành cho bạn, bạn còn định để họ hy sinh nửa cuộc đời còn lại cho bạn tiếp sao?
Nửa cuộc đời còn lại của ba mẹ hết thẩy đều phụ thuộc vào bạn.
Cố lên nhé! Ba mẹ đang chờ bạn.
Theo blogradio.vn
Chúng ta vốn là định sẵn phải mắc nợ nhau một đời
Lương duyên của mỗi người thật lạ kỳ, có những người đến với nhau như một tình cờ cũng lại có những người đến với nhau như một định mệnh. Có những người những tưởng sinh ra là để dành cho nhau rồi lại lạc nhau đến muôn đời lại cũng có những người cứ tưởng lạc nhau muôn đời lại trở về bên nhau.
Video đang HOT
The November đón chào Nhiên bằng cơn mưa cuối hạ, đủ để xua tan đi cái nóng còn vương vất mà cũng đủ để cô khẽ khoác thêm một chiếc áo mỏng lên mình. Như chính tên gọi của mình, The November có mười một phòng được gọi tên theo các tháng trong năm. Một vòng xoay chưa trọn vẹn, một khoảng trống cho mỗi chúng ta dừng lại và ngả mình trên chiếc ghế dài tắm nắng, và chậm lại một phút thôi để lắng nghe hơi thở, nhịp tim của chính mình. Nhiên đã tưởng lời giới thiệu đấy như viết cho riêng mình vậy.
Cô cũng đã từng ước mơ có một nơi đi về mang tên The September, cũng có người đã từng nói chỉ cần cô thích như thế nào thì người đó sẽ đặt từng viên gạch theo "sự chỉ đạo" của cô. Trong những tháng năm vội vã đó, có lúc cô đã giấu chặt, có khi cô đã giả vờ quên thì ở một nơi khác đã có người âm thầm hoàn thiện giấc mơ đó.
- Chị có muốn dùng thêm một chút trà không?
Cô bé mang cho Nhiên một tách trà thơm với một chút điểm tâm, hơi nóng từ tách trà phảng phất vấn vương lên gương mặt đang ửng hồng của cô. Sự tò mò về tên gọi của nơi này lại một lần nữa trỗi dậy trong cô. Dẫu sao thì, sự tình cờ vốn là không nhiều nhưng cũng không phải không có.
- Nghĩ cũng thần kỳ lắm chị ạ. Bọn em gặp nhau vào tháng 11 năm ngoái, thế là cứ tự nhiên đến với nhau. Khi đó bọn em cũng chông chênh dữ lắm, thế rồi đùng một cái hai đứa dắt nhau đi mua đất, dựng homestay, vừa hay khi thiết kế lên thì vừa đủ 11 phòng. Thế là The November ra đời. À, em bé của chúng em cũng dự sinh tháng 11 này chị ạ.
Niềm vui hạnh phúc lấp lánh không giấu nổi trên gương mặt của người mẹ trẻ. Lương duyên của mỗi người thật lạ kỳ, có những người đến với nhau như một tình cờ cũng lại có những người đến với nhau như một định mệnh. Có những người những tưởng sinh ra là để dành cho nhau rồi lại lạc nhau đến muôn đời lại cũng có những người cứ tưởng lạc nhau muôn đời lại trở về bên nhau.
- Chị muốn đổi sang phòng September được không em?
- Em có thể hỏi được là tại sao không ạ?
- Không có gì đặc biệt, chỉ là nó là tháng sinh của chị thôi.
Thực ra là cô nói chưa hết, đúng là tháng sinh của cô nhưng có người từng hứa với cô sau này sẽ biến nó thành một thế giới của riêng cô không thuộc về bất kỳ người nào khác. Dù bây giờ chẳng thể được nhưng ít nhất một lần cô được bước chân vào nơi ấy.
- Phòng đó được đặt dài hạn rồi chị ạ. Tuy chỉ thỉnh thoảng khách mới ghé lại nhưng vẫn không trả phòng, lâu lâu chúng em coi nhau như người nhà luôn.
Một cơn gió nhẹ trượt qua tim. Cuộc đời thật lắm thứ trêu đùa lòng người, phải khó khăn lắm cô mới có dũng khí để gặp mặt thì lại chẳng thể nào chạm tay tới.
- Tối nay, bọn em sẽ làm BBQ ngoài bờ biển chị tham gia cùng cho vui, chị nhé.
Cơn gió chiều buông hoàng hôn thấm đẫm mặt biển, đã lâu lắm rồi cô mới có thời gian ngắm nhìn dòng thời gian chậm rãi trôi về phía chân trời nồng nàn mà cũng quá đỗi dịu dàng. Nhiên tự hỏi, liệu nó có hối tiếc về ngày nắng sắp tàn không? Hay nó đang háo hức được buông rèm. Nhưng dù câu trả lời như thế nào thì Nhiên cũng phải thừa nhận là nó rất đẹp, ước gì thời gian có thể ngưng đọng lúc này, dù chỉ là thêm một chút, một chút thôi cũng được.
Nhưng mà con người có thể tự ngưng đọng dòng chảy của chính mình chứ vạn vật tạo hóa thì vẫn luôn âm thầm dịch chuyển, dù con người chúng ta có muốn hay không. Dù có cỗ máy quay ngược thời gian của Doremon thì chẳng phải cuối cùng chúng ta cũng sẽ đều phải trở lại thực tại. Thời gian không thể ngưng đọng giúp cô thời khắc bình mình, thời gian không thể ngưng đọng giúp cô khoảnh khắc hoàng hôn, lại càng chẳng thể giúp cô ngưng đọng bước chân khoảnh khắc cô và anh quay lưng lại với nhau. Chẳng thể nào.
Khi ánh trăng đã treo lên trên mặt biển thì bữa tiệc cũng được bắt đầu. Những con người trẻ tuổi này chưa từng biết nhau trong đời nhưng lại chẳng có chút dè chừng gì nhau. Tuổi trẻ nồng nhiệt vẫn là điều tuyệt vời nhất. Cô cũng từng có một thanh xuân nồng nhiệt như thế, cô cũng từng có một thanh xuân say đắm như thế.
- Tôi có thể gia nhập cùng mọi người được không?
Cô đã từng nghĩ ra hàng trăm viễn cảnh ngày gặp lại anh. Dẫu sao trái đất này tròn đến vậy làm sao nói quay lưng là không thể gặp lại, làm sao nói không gặp là có thể không gặp chứ. Cô đã luôn tìm cách trì hoãn để gặp lại anh. Từ chối tất cả những buổi họp lớp, từ chối gặp gỡ những bạn bè cũ, từ chối cách để biết được những thông tin của anh. Nhưng Nhiên biết sẽ có ngày anh và cô sẽ gặp lại nhau. Cô đã thoáng nghĩ đến anh khi thấy cái tên The November, vào lúc cô đã nghĩ không phải là anh thì anh lại xuất hiện. Anh đứng đó chân thực mà như có như không, anh đứng đó gần cô đến vậy nhưng ánh mắt anh lại lướt qua cô rất nhẹ mà không dừng lại như cô. Cô băn khoăn liệu anh có giống như mình đang loay hoay chọn lựa sẽ coi như lần đầu gặp hay là với tư cách một người quen cũ.
- Xin chào, nhìn cô rất giống với một người bạn cũ của tôi.
- Hình như gương mặt tôi rất phổ thông?
- Tôi tên là An.
- Tôi là Nhiên.
Cô nghe trong tim mình cả một sự trống vắng, anh ở đó nhưng hình như không còn là người mà cô từng quen biết nữa, gần đến thế mà xa đến nhường nào.
- Chị Nhiên, mối tình đầu của chị là lúc chị bao nhiêu tuổi ạ?
Khi chiếc chai của trò chơi nói thật quay đầu về hướng cô, anh nhìn cô chăm chú.
- Mối tình đầu. Vậy thì còn phải xem xem định nghĩa mối tình đầu của mọi người như thế nào đã mới được. Là lần đầu tiên biết thích một người, hay là lần đầu tiên biết nắm tay một người.
- Anh An, hiện tại anh có người yêu chưa?
- Tôi có.
Cô nghe rõ sự thất vọng của những cô gái trẻ ngồi cạnh và có lẽ cũng là của cô nữa thì phải. Cũng phải thôi, anh đẹp trai như vậy, hình như có vẻ cũng rất thành công nữa thì dẫu có muốn độc thân cũng chẳng có cơ hội. Cô đột nhiên mỉm cười cho ý nghĩ của bản thân mình, rằng việc đó còn có liên quan gì tới cô chứ.
- Đêm nay trăng đẹp quá, cô đi dạo với tôi một đoạn đi.
Là một lời đề nghị mà cũng chẳng phải là lời đề nghị, chàng thiếu niên rụt rè năm nào đã chẳng còn nữa. Khi chưa kịp suy nghĩ thì Nhiên đã thấy mình lặng lẽ cùng anh chân trần trên dải cát mịn êm. Chân anh rất dài, trước đây mỗi lần như vậy cô lại phải vừa đi vừa chạy mới theo kịp. Nhưng lúc này anh đi rất chậm, chắc năm tháng cũng đã cho anh biết nên lịch sự với những cô gái chân ngắn, duy chỉ có thói quen đi bên phải của anh thì không thay đổi.
- Có vẻ hơi khiếm nhã, nhưng tôi có chút tò mò không biết định nghĩa của cô về mối tình đầu là như thế nào không?
- À, không có gì, chỉ là một câu nói đùa thôi, anh đừng để ý.
- Cô ấy của tôi là một người rất hay cười, cũng hay nhõng nhẽo, bạn bè tôi cứ bảo cô ấy rất phiền phức nhưng tôi lại rất thích sự phiền phức đó. Chân cô ấy ngắn hơn tôi nên mỗi lần chúng tôi đi bộ cùng nhau tôi cứ phải đi một đoạn dừng một đoạn để cờ cô ấy. Thế nhưng, trong một đoạn nào đó, tôi đã đi nhanh quá, còn cô ấy có lẽ đã đi quá chậm nên lạc mất nhau.
Con sóng biển vỗ về âm thanh ấm áp như có như không của anh, chúng cuộn vào nhau nhảy nhót trong tim cô, xáo trộn sự bình yên mà cô đang cố gắng áp chế.
- Anh có còn yêu cô ấy không?
- Tôi vẫn luôn yêu.
- Sao anh không đi tìm?
- Tôi đợi.
Anh ngả lưng trên dải cát trắng, gối đầu lên cánh tay ngắm nhìn những vì sao nhấp nháy, sự tĩnh lặng bóp nghẹt lên tim cô. Cô chạy trốn anh và anh chờ cô, mỗi người đều tự cho rằng đối phương sẽ quay đầu. Hóa ra cô vẫn là cô bé năm đó và anh vẫn là cậu bé năm xưa, cứ tưởng thời gian đã làm cho hai người trưởng thành hơn nhưng vẫn hóa ra đó chỉ là cái vỏ bọc của hai đứa trẻ.
- Nghe nói cô thích căn phòng september, tôi có thể đổi cho cô.
Ánh đèn xa xa của những chiếc thuyền đánh cá lấp lánh cứ nhảy nhót trên mặt biển. Trái tim Nhiên lại bình yên đến lạ.
- Tôi có thể ôm cô một chút được không? Cô đừng hiểu nhầm, người ấy của tôi bây giờ chắc cũng gần gần như cô. Tôi chỉ là muốn biết vòng tay tôi có vừa với cô ấy nữa hay không mà thôi?
Mùi hổ phách nam tính của anh dịu nhẹ lan trong gió khe khẽ đập lên tim cô
- Tôi thực sự rất nhớ cô ấy, tôi muốn nói với cô ấy là tôi xin lỗi vì đã để cô ấy chờ quá lâu. Tôi muốn nói với cô ấy là thôi chúng mình đừng giận dỗi nhau nữa được không em. Tôi sẽ dùng phần đời còn lại của mình để trả nợ cho cô ấy và cô ấy sẽ dùng kiếp sau để trả nợ cho chúng tôi.
Cô nói xem, cô ấy có tha thứ cho tôi không?
Cô có tha thứ cho anh.
Cô có tha thứ cho chính cô không.
Quá khứ của cô nhất đinh phải cùng anh đối mặt, thanh xuân của cô và anh chẳng thể trốn nhau cả đời, thanh xuân của cô và anh phải cùng là cả hai quyết định, không thể là riêng cô và cũng chẳng phải riêng anh. Khoảng trống trong cô là dành cho riêng anh, sự chênh vênh trong cô là của riêng anh.
Cô và anh vốn là định sẵn phải mắc nợ nhau một đời.
Theo blogradio.vn
Cuộc đời phải có trải qua mất mát mới thấu hiểu hai tiếng an yên Cuộc đời phải có trải qua mất mát mới thấu hiểu hai tiếng an yên chẳng hề dễ dàng. Nhưng chính bởi không dễ dàng nên ta mới sống trọn vẹn những ngày tháng về Cuộc đời phải có trải qua mất mát mới thấu hiểu hai tiếng an yên chẳng hề dễ dàng. Nhưng chính bởi không dễ dàng nên ta mới...