Chọn trai quê làm “bến đỗ”, ai ngờ mất trắng số tiền từng “đào mỏ” được của người tình cũ
Nhìn anh ta hạnh phúc bên người mới, tôi cay đắng trăm bề. Tôi không ngờ có ngày cuộc đời mình lại rơi vào tình huống trớ trêu này.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi không vội về quê mà còn ở lại thành phố. Thú thật, cuộc sống chốn đô thành chưa bao giờ là mơ ước của tôi. Bố mẹ tôi ở quê, gia đình cũng không giàu có gì, lại chỉ có 2 chị em. Bố mẹ luôn mong tôi về gần nhà, lấy anh chồng cạnh đó, sớm tối quẩn quanh bên gia đình. Bản thân tôi cũng chỉ mong có vậy. Tuy nhiên, khi tốt nghiệp xong tôi chưa có công việc, tiền bạc cũng chẳng có gì nên tôi ở lại thành phố khoảng 3 năm.
Trời phú cho tôi một nhan sắc hơn người, đó cũng là lí do tôi gặp và yêu được một anh chàng thiếu gia con nhà giàu. Anh ta mê tôi lắm, cung phụng, chiều chuộng tôi hết mực. Trong lòng tôi cũng chỉ có đôi chút rung động mà thôi. Tôi trân trọng tình cảm mà anh dành cho tôi, nhưng về cảm xúc thì không đồng điệu nhiều. Hơn nữa, tôi đã từng về gia đình anh chơi và phải chịu sự ghẻ lạnh, khinh thường của mẹ anh. Điều đó làm tôi tức điên và biết là sẽ không thể nào có mối quan hệ lâu dài với anh được. Mẹ anh sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó. Bà ấy sẽ tìm mọi cách để phá. Mà tôi cũng không có ước muốn làm dâu nhà giàu như vậy.
Trời phú cho tôi một nhan sắc hơn người, đó cũng là lí do tôi gặp và yêu được một anh chàng thiếu gia con nhà giàu. Anh ta mê tôi lắm, cung phụng, chiều chuộng tôi hết mực. (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi không chia tay. Thời điểm đó tôi chỉ mong kiếm được một công việc tử tế, làm ra tiền, tích cóp lại rồi về quê. Tôi bắt đầu lên kế hoạch kĩ lưỡng cho cuộc đời mình. Anh ta quá giàu có nên chẳng tiếc tôi thứ gì. Chỉ cần tôi muốn là anh ta sẽ mua tặng. Cứ như vậy, khi thì là những món đồ vật chất, giá trị, khi thì là tiền mặt, tôi “moi” được, lẳng lặng cất đi làm vốn riêng cho mình. Tôi đóng vai cô người yêu ngoan ngoãn, nghe lời và hết mực chung thủy.
Cùng thời điểm đó, tôi gửi tiền về quê cho bố mẹ, nhờ bố mẹ tìm việc giúp. Ở nhà, bố mẹ chạy cho tôi vào một chân làm ở cơ quan nhà nước, cách nhà có vài cây số thôi. Sau khi đã có đủ vốn liếng, công việc ở nhà cũng đã xin xong, tôi kiếm cớ phải về quê vì bố mẹ bắt thế để chia tay người bạn trai nhà giàu đó. Anh đau khổ, tìm cách níu kéo nhưng tôi cự tuyệt. Tôi bảo gia đình anh không chấp nhận tôi, gia đình tôi cũng không cho lấy chồng xa, không thể nào đến với nhau được. Không còn cách nào khác, anh ta phải đồng ý buông tay.
Tôi trở về quê với khoản tiền kha khá tích cóp được. Tôi đi làm và có thu nhập tạm ổn hàng tháng. Nhìn cuộc sống sung túc như thế của tôi, bố mẹ cũng tạm hài lòng. Điều cần nhất bây giờ là tôi cũng đã 27 tuổi, sớm yên bề gia thất thì bố mẹ mới yên tâm.
Tôi nhận lời yêu một chàng trai cùng quê, có vẻ hiền lành, tử tế (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Từ trước đến nay tôi là một cô gái không mưu cầu nhiều, thế nên tôi nhanh chóng nhận lời mai mối của một người quen để gặp anh. Người đàn ông này hơn tôi 1 tuổi, cách nhà tôi khoảng 5km. Mọi thứ đều khá ổn khi công việc anh ta cũng tạm, ngoại hình khá, xứng đôi vừa lứa. Tôi thấy anh ta cũng có vẻ nhiệt tình, quan tâm và nghiêm túc với mối quan hệ này. Anh ta bảo thích tôi từ lâu rồi nhưng hồi đó tưởng tôi xác định trụ lại thành phố nên không dám đặt vấn đề với tôi. Tôi thì đi học xa nhà từ nhỏ nên cũng không biết họ nhiều lắm, nhưng về tôi thì hầu như ai cũng biết.
Anh bảo tự hào về tôi lắm khi tôi còn trẻ, cuộc sống gia đình trước đây khó khăn mà có được mọi thứ như ngày hôm nay là giỏi lắm. Tôi chỉ cười. Chúng tôi yêu nhau khoảng 7 tháng thì hai bên gia đình giục cưới. Lúc này tôi nghĩ cũng hợp lí rồi. Bạn bè tôi ai cũng có gia đình cả rồi, tôi cũng đang ở tuổi đẹp để kết hôn.
Tuy nhiên, lúc này anh ta bàn với tôi đang dồn vốn làm một vụ lớn, lãi rất nhiều, sau vụ này anh ta mới cưới xin được. Thấy bạn trai khốn đốn vay chạy khắp nơi, nghe anh kể về phi vụ kinh doanh tôi cũng thấy tin tưởng, vậy là tôi quyết định rút sổ tiết kiệm ở ngân hàng để đưa cho chồng sắp cưới làm ăn. Tôi bảo anh cứ lo liệu mọi thứ xong xuôi rồi hai đứa làm đám cưới.
Khoảng 2 tháng trôi qua, tôi cứ mong ngóng phi vụ đó của anh, thế rồi anh ta tìm tôi, khóc như mưa nói rằng đã thất bại, lỗ chỏng vó, giờ anh ta chẳng những nợ tôi mà còn gánh một khoản nợ lớn nữa, chưa biết khi nào mới trả xong. Anh xin tôi cưới, để rồi hai vợ chồng bảo ban nhau làm ăn còn trả nợ. Nhưng tôi thì hãi… Tôi sợ cái cuộc sống như thế. Tôi hận lắm. Bao nhiêu năm tích cóp của tôi, còn chưa kịp hưởng chẳng lẽ giờ lại lấy chồng rồi gánh nợ?
Tôi bị anh ta lừa và mất nguyên số tiền bao năm dành dụm được (Ảnh minh họa)
Tôi quyết định chia tay. Anh ta cũng hứa với tôi khi nào có tiền sẽ trả dần tôi đủ số vốn mà tôi giúp. Tôi cũng chỉ còn biết hi vọng chứ giờ không làm gì hơn được nữa.
Đau đớn hơn nữa, chỉ 2 tháng sau anh ta cưới vợ. Giờ họ xúng xính bên nhau. Anh ta bảo là người con gái này tốt, không chê anh ta nghèo túng mà vẫn đồng ý cưới. Tôi hỏi thì biết họ vốn yêu nhau trước đó khá lâu rồi. Hóa ra, trong câu chuyện này, tôi là con ngốc bị lừa gạt. Nhưng tôi cũng chỉ biết im lặng vì tôi hiểu, cuộc đời này thực ra công bằng, tôi đã có những toan tính cho mình thì cũng có ngày lại rơi vào cái bẫy do người khác đặt ra.
Theo Eva
Đàn ông xem bố mẹ vợ là người dưng, lấy tư cách gì bắt vợ đội bố mẹ mình lên đầu?
Phụ nữ thời xưa ngoài công dung ngôn hạnh phải tuân theo tam tòng, tứ đức. Tam tòng ấy là Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử (Khi còn ở nhà thì phải nghe theo bố, lấy chồng nghe theo chồng, chồng mất thì nghe theo con).
Nhưng đã xa lắm cái thời phong kiến nặng nề việc trọng nam khinh nữ, tư tưởng ấy đã quá cổ hủ và vô lý khi áp dụng cho thời đại bình đẳng ngày nay.
Tuy vậy, trớ trêu thay, gia đình hiện đại muốn phụ nữ cũng ra ngoài kiếm tiền như đàn ông nhưng ngược lại vẫn mang nguyên tư tưởng "con gái lấy chồng phải theo nhà chồng, gánh cả giang san nhà chồng".
Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi?
Tại sao xã hội không ngừng phát triển, tư duy con người lại vẫn dậm chân tại chỗ? Hay chính là sự ích kỷ của con người đã khiến phụ nữ mãi mãi mang thân phận "con gái lấy chồng như bát nước đổ đi"?
Ảnh minh họa
Nghĩ lại mà xem, có người đàn ông nào cưới vợ về mà chưa từng dặn dò vợ " Mẹ anh phải rất vất vả để anh có được như ngày hôm nay, em phải đối xử tốt với Mẹ anh nhé". Nhưng có ai đã nghĩ được điều ngược lại, thủ thỉ với mẹ một câu vì vợ thế này chưa: "Mẹ à ! Vợ con phải rời xa Ba Mẹ cô ấy, một mình đến gia đình mình. Mẹ hãy đối xử tốt với vợ con nhé"?
Tất nhiên, lấy chồng, bố mẹ chồng cũng thành bố mẹ mình, chuyện phụng dưỡng cha mẹ là điều nên làm, tất yếu phải làm. Nhưng khoan, chẳng lẽ chồng lấy vợ, bố mẹ của vợ không phải cũng là bố mẹ của chồng sao?
Cớ gì đàn ông các anh lại gia trưởng, ích kỷ bắt vợ phải coi bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ, nhưng chính mình lại coi bố mẹ vợ là người dưng, coi người sinh ra vợ mình chẳng là cái gì hết.
Cớ gì các anh bắt vợ hầu hạ người nhà mình, dù có ấm ức, thiệt thòi cũng phải nín nhịn, không được kêu ca, không được than vãn. Ngược lại tự cho mình cái quyền không tôn trọng nhà vợ, cấm đoán, gay gắt phản đối vợ về ngoại, cả việc vợ mua đồ hay gửi cho bố mẹ vợ ít tiền tiêu vặt?
Họ là những người sinh thành, nuôi nấng, chăm bẵm để vợ anh có ngày hôm nay đấy. Anh xem bố mẹ anh là vàng thì cô ấy cũng xem bố mẹ mình là châu báu, kim cương, anh lấy tư cách gì mà không cho cô ấy được báo hiếu, được thăm nom họ?
Phụ nữ luôn nhìn cách chồng đối xử với gia đình vợ mà đối xử tương tự với gia đình chồng y như thế. Nên trước khi trách vợ không được lòng nhà chồng thì các anh chồng nên xem lại cách cư xử của mình với nhà vợ.
Các anh cũng đừng đòi hỏi vợ mình phải có hiếu với nhà chồng trong khi cái anh đối xử với nhà vợ không bằng người dưng. Chồng ăn ở với nhà vợ ra sao thì vợ đối xử với nhà chồng như vậy thôi. Đừng trách vợ bất hiếu, không coi trọng nhà chồng khi chính các anh không hề coi bố mẹ vợ là bố mẹ, ích kỷ chỉ biết nghĩ cho gia đình nhà mình thôi.
Muốn vợ tốt với bố mẹ mình, hãy đối với vợ tốt gấp đôi
Đàn ông ạ, vợ là vì anh mới bằng lòng rời xa bố mẹ, rời xa căn nhà thân yêu, một thân một mình đến nơi hoàn toàn xa lạ để chăm sóc, thấu hiểu, phụng dưỡng và chiều lòng mẹ chồng, người nhà chồng.
Ảnh minh họa
Các anh đừng miễn cưỡng vợ bằng những câu như "Mẹ nuôi anh cũng vất vả lắm. Em phải thương mẹ anh!" hay "Em là con dâu nên phải có trách nhiệm chăm sóc mẹ, làm cho mẹ vui lòng chứ"... Làm vậy chẳng khiến cô ấy thương mẹ anh thêm phần nào. Ngược lại, mỗi lời ấy chỉ càng khiến vợ bất bình, muốn chống đối và đẩy cô ấy đến thế bị cô lập trong chính ngôi nhà mình đang ở mà thôi.
Nếu thật sự thương cô ấy, thật sự muốn cô ấy xem gia đình chồng như chính gia đình mình mà đối đãi, mà cư xử, thì trước tiên, hãy biết tôn trọng cô ấy, biết cư xử đúng mực, bình đẳng giữa hai bên gia đình.
Phụ nữ sống với mẹ chồng thế nào phụ thuộc phần nhiều vào cách đối xử của chồng với họ. Vậy nên các ông chồng hãy nhớ, muốn vợ hết lòng phụng dưỡng bố mẹ chồng thì các anh cũng phải tôn trọng, hiếu thảo với bố mẹ vợ. Phụ nữ họ nhìn cách chồng đối xử với gia đình mình mà đối xử tương tự với gia đình chồng y như thế đấy? Đừng sống kiểu bên trọng bên khinh để rồi phải gạt nước mắt hối hận.
Theo Trí Thức Trẻ
Chuyện 'yêu một người, cưới một người' chẳng lạ nhưng sao vẫn đau lòng đến vậy Ngày lên xe hoa về nhà chồng, Huyên say một trận tưng bừng. Nhưng thật trớ trêu, cô không say vì vui, mà bởi quá buồn. ảnh minh họa Huyên là người sống nặng lòng, nên khi yêu, cô ấy cũng yêu hết mình và chung thủy. Đó là một anh chàng bộ đội cùng quê. Chàng trai đó hiền lành, tốt tính,...