Chọn người hoàn hảo để yêu
Thật ra, sự hoàn hảo giống như ánh sáng vậy không thể đem ra cầm nắm mà chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận nó. Chúng ta yêu thương không phải bởi tìm được người hoàn hảo, mà bởi học được cách nhìn người không hoàn hảo một cách hoàn hảo.
“Con người không ai là hoàn hảo. Không có gì bảo đảm rằng bạn sẽ tìm được một người theo đúng những gì bạn đã vẽ ra cho một nửa của mình. Nếu thật sự yêu thương và trân trọng ai đó, hãy làm cho họ hiểu và ở bên bạn. Dù có thành công hay thất bại, bạn cũng không có gì để hối tiếc vì đã không sống và yêu hết mình….”
La thư trong tuân: “Con người không ai là hoàn hảo. Không có gì bảo đảm rằng bạn sẽ tìm được một người theo đúng những gì bạn đã vẽ ra cho một nửa của mình. Nếu thật sự yêu thương và trân trọng ai đó, hãy làm cho họ hiểu và ở bên bạn. Dù có thành công hay thất bại, bạn cũng không có gì để hối tiếc vì đã không sống và yêu hết mình. Hãy cho những người yêu thương mình và chính mình một cơ hội. Đừng bỏ cuộc quá sớm khi mọi thứ vẫn còn có thể!”
Chơ môt bơ vai
Chấm dứt những ngày tự do bằng một căn nhà nhỏ giữa phố, một đứa trẻ bi bô, một mảnh vườn nhỏ phụ thêm thu nhập; cuối tuần ba người cùng về căn nhà gỗ chênh vênh giữa đồi để nàng chăm sóc, bù đắp cho người phụ nữ góa bụa đã vất vả nuôi chồng nàng, cha của con nàng ăn học nên người. Chính thức yêu chưa đầy ba tháng nhưng những lời hứa hẹn, những quan tâm ngọt ngào của người ấy và gia đình họ đã khiến nàng tưởng tưởng những cảnh như thế.
- Bây giờ gia đình anh lại phản đối kịch liệt, em nói anh phải làm sao đây? Hay là em đi lấy chồng đi.
- Uhm, em sẽ đi lấy chồng.
Nàng dứt khoát, mặt ráo hoảnh. Chẳng ai có thể biết rằng một năm sau đó nàng vẫn vật vờ vì những đêm mất ngủ, vì đau đớn, tủi hờn, cô độc.
Ngày người ta tổ chức đám cưới linh đình với một cô vợ nổi tiếng giàu có ai cũng nhìn nàng ái ngại. Thì đã sao. Chẳng phải nàng nên ăn mừng vì ông trời đã giúp nàng không phải sống với một người tàn nhẫn, ích kỉ, thực dụng không hề yêu mình hay sao? Chẳng phải nàng sẽ không phải uất ức đến nghẹt thở và biến thành đứa đanh đá vì những lần bị người ta nghi ngờ, cố ý chà đạp lên thứ mà nàng trân trọng nhất hay sao?
Nàng lại được quay về với những ngày tự do đọc truyện, xem phim, tự do ngồi một mình nhấm nháp cà phê ở một góc quán nào đó chẳng phải cũng thú vị sao? Nàng bỗng thấy yêu bản thân mình hơn bao giờ hết. Nàng làm những điều trước đây chưa bao giờ làm, nàng đi du lịch; thỉnh thoảng mặc váy thay cho những chiếc quần dài gò bó; nàng cắt tóc ngắn, nhuộm màu như mọi cô gái khác; nàng cười vui vẻ với những chàng trai có ý định tản tỉnh nhưng không đi quá xa; nàng cứ cười khi vui, khóc khi buồn, phản đối những điều không thích, chẳng thèm nhẫn nhịn, cả nể như mọi khi…có sao đâu, chỉ cần nàng vẫn là nàng “không lệch chuẩn”
Mẹ cứ bảo: “Con gái có thì, cứ lần lữa rồi có ngày vớ phải hũ dưa. Bố mẹ càng ngày càng già rồi, lo ấy chồng đi cho gia đình yên tâm”.
Nàng cười bảo: “Vậy nếu con lấy phải người không tốt, con không hạnh phúc mẹ có yên tâm không?”
Một anh chàng từng trải, thích chinh phục; một anh chàng bồng bột; một anh chàng tốt bụng nhưng bảo thủ, tự mãn; một anh chàng biết làm nàng vui nhưng lững lờ không rõ ràng; và có cả một chàng trai nhăm nhăm muốn lấy nàng chỉ vì “Anh tin em sẽ là người vợ tốt vì em luôn biết nhẫn nhịn, cư xử đúng mực”. Đã có lúc nàng mất phương hướng, muốn làm vừa lòng mọi người nhưng tại sao nàng phải tự ép mình cố gắng “nhắm mắt” lấy chồng cho có, trong khi không tìm được cảm giác thật sự bình yên, ấp áp, vững tin nhỉ?
Tại sao ai cũng đem mô hình hai người kết hôn đúng pháp luật, sinh con đẻ cái và lao đầu vào kiếm tiền, xã giao tạo quan hệ xã hội làm thước đo sự thành công, hạnh phúc của con người nhỉ?
Cậu em trai bảo: “Chị là người không biết chủ động giành lấy thứ mình cần tìm”.
Nàng có thể kiên nhẫn đợi vài giờ chỉ để nói chuyện với một người nếu cần, có thể nghe những chuyện bịa đặt về mình mà không phản ứng, có thể để người khác đổ oan trong cuộc họp mà không làm ầm ĩ lên nhưng sẽ không bao giờ tìm cách lấy lòng một chàng trai. Cái gì không phải của mình sẽ không bao giờ là của mình, tại sao lại phải cố giành lấy nhỉ.
Sau những ngày giông bão, nàng hiểu mình chẳng bao giờ cần một anh chàng hoàn hảo bởi chính nàng cũng đâu hoàn hảo. Thế nhưng nàng thật sự cần một người có bờ vai vững chãi để dựa; một tâm hồn nhạy cảm, ấm áp đủ để bên nàng, cảm nhận được nàng – một cô gái mạnh mẽ, gai góc đó nhưng mong manh,dịu dàng; nông nổi đó nhưng có lúc sâu sắc, lắng đọng; trẻ con đó nhưng nghĩ rất xa; ương ngạnh, hiếu thắng đó nhưng đôi khi ngoan ngoãn vô điều kiện; ích kỉ đó nhưng biết sẵn sàng hi sinh cho người mình yêu thương. Trong khi chờ đợi người ấy xuất hiện, tại sao nàng không tận hưởng những ngày độc thân vui vẻ cơ chứ.
Hàng ngày bố mẹ luôn gọi điện hỏi thăm; khi buồn vui nàng có thể tâm sự cùng em trai và dù không thích giao du nhiều nhưng có một vài người bạn có thể lắng nghe tâm sự mọi lúc mọi nơi. Vẫn còn yếu đuối lắm sau những tổn thương nặng nề nhưng nàng không cần yêu vội vàng chỉ để có người đón đưa, có một bàn tay để nắm trong những ngày se lạnh và có người để nghe đủ thứ chuyện trong cuộc sống cho dù người ta chẳng hiểu mấy.
Chiều cuối tuần, nàng vẫn sẽ tìm một góc trên cao của quán cà phê quen mà ngắm phố phường, nhìn người qua lại và đọc truyện đến mỏi mắt mới về. Nàng vẫn sẽ chạy xe lòng vòng khắp các ngả đường thị xã đón những cơn gió mát lành khi mặt trời sắp lặn. Có sao đâu.
Nàng độc thân nhưng yêu thương luôn đủ đầy. Nàng độc thân là vì đợi chờ một nửa thực sự đấy thôi.
Chon ngươi hoan hao đê yêu
Tôi không hiểu sao cậu cứ khăng khăng bảo tôi rằng nếu đã yêu thì phải chọn một người hoàn hảo để yêu, nên cho dù cái tuổi nó đuổi xuân đi cậu lựa chọn cuộc sống độc thân chứ không chấp nhận người mình yêu không hoàn hảo.
Hai ba tuổi, lần đầu tiên tôi quen cậu là khi hai chúng ta cùng làm chung ở bộ phận PR. Trong công việc, ai cũng yêu mến sự chỉnh chu, nghiêm túc, nhiệt tình của cậu, còn tôi cũng thầm ngưỡng mộ sự duyên dáng, thông minh khi cậu luôn là người có những đề xuất ý tưởng sáng tạo. Một năm trôi qua thật nhanh, tôi bắt đầu hẹn hò và hiểu được vì sao con người ví tình yêu như hương vị của sô-cô-la. Trong khi, cậu có cả một danh sách dài những người ngưỡng mộ và muốn theo đuổi cậu làm cho tôi cũng thấy tò mò khi không biết người nào sẽ chinh phục được trái tim cô bạn nhỏ. Rồi một hôm trong lúc ngồi cùng nhau tôi đã kể cho cậu nghe về một câu chuyện tôi đã đọc được ở trên mạng: một cô gái đã có mơ ước như thế nào về người đàn ông lý tưởng!
“Người yêu của tớ phải giống như hoàng tử trong truyện ấy”
“Vì hoàng tử vừa là người thông minh, đẹp trai, trí dũng song toàn lại một lòng một dạ yêu công chúa”
Rồi tôi hỏi cậu rằng “Có phải là cô gái đó đang mơ mộng rồi không?”. Ờ thì là con gái, đôi khi có đọc truyện hay ngồi xem phim cũng thỉnh thoảng thốt lên một câu” Giá như người yêu của mình cũng được như anh ấy”, anh ấy- có thể là một người hát hay, một họa sĩ tài ba, một cầu thủ nổi tiếng hay một doanh nhân thành đạt… nói chung đó là sự ngưỡng mộ về một người lý tưởng. Nhưng rồi cậu lại bảo với tôi rằng chính cậu cũng giống như người con gái đó vì sợ yêu lầm người không hoàn hảo cho nên cậu không dám đón nhận tình yêu, những thử thách và đóng chặt cánh cửa trái tim mình.
Và đúng là cánh cửa trái tim cậu đã đóng chặt cho đến một ngày tôi thấy cậu vui vẻ nhận lời đi hẹn hò, nghe nói anh ấy đang làm việc ở ngân hàng do một chị cùng phòng làm việc đã giới thiệu.Trước khi đi cậu còn cuống quýt hỏi tôi rằng nên mặc chiếc váy màu gì? Dùng màu son nào sẽ thích hợp? Vì đây là lần đầu tiên gặp mặt nên cậu không muốn để lại ấn tượng xấu.
Nhưng sau lần hẹn hò đó, tôi cậu chỉ thở dài nói “Anh ấy cái gì cũng tốt: là một người chu đáo, ân cần, biết quan tâm, nói chuyện hay và có hiểu biết chỉ có điều… ngoại hình lại xấu!” Và thế là cậu đánh trượt anh ấy vì trong mắt cậu ngoại hình chính là tiêu chuẩn đầu tiên của một người đàn ông như cậu nói “perfect”.
Ba năm sau, tôi mời cậu làm phù dâu trong đám cưới của mình. Ngày đó, tôi thật hạnh phúc khi được nắm tay người mình yêu thương bước sang một con đường mới. Còn cậu thật xinh đẹp trong chiếc váy hồng phù dâu với đôi mắt tròn có màu đá cẩm thạch sáng long lanh, bạn bè ai bảo cậu mau mau lấy chồng đi thôi vì nếu cậu mặc váy cưới cô dâu chắc chắn trông cậu sẽ giống một thiên thần. Và tôi biết trong lòng cậu cũng mong chờ điều đó, chỉ có điều người cậu đang đợi chờ để cùng mình sánh bước trên con đường hạnh phúc phải là một người đàn ông hoàn hảo.
Thật ra, sự hoàn hảo giống như ánh sáng vậy không thể đem ra cầm nắm mà chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận nó. Ngay cả trong những câu chuyện cổ tích không phải lúc nào các hoàng tử cũng là những chàng trai hoàn hảo. Chắc cậu còn nhớ câu chuyện của một hoàng tử bị phù phép thành quái vật chỉ vì sự kiêu ngạo vẻ đẹp của bản thân và coi khinh tất cả những kẻ khác, cuối cùng nhờ có tình yêu chân thành của Belle mới giúp hoàng tử quay trở về hình dáng con người. Và nếu là một hoàng tử hoàn hảo thì hoàng tử trong truyện Nàng tiên cá đã không làm cho trái tim của nàng tiên cá nhỏ phải tan vỡ khi lấy nàng công chúa nước láng giềng làm vợ.
Có thể tình yêu được ví giống như rất nhiều thứ còn tôi thấy nó giống với chiếc kim đồng hồ nhất: vì có lúc chiếc kim đó chạm vào những giây, những phút hạnh phúc, có khoảnh khắc nó lại chạm vào giây phút giận hờn, trách móc hay có giây phút lại là nhớ nhung, đợi chờ cho nên không phải lúc nào tình yêu và người mình yêu cũng hoàn hảo. Cũng có những người vì luôn luôn đòi hỏi một nửa kia của mình phải là sự hoàn chỉnh đến từng milimet mà quên mất rằng thời gian mới chính chiếc chìa khóa giúp con người hoàn thiện mình hơn. Vậy tại sao chúng ta lại phải đi tìm kiếm hoặc chờ đợi người hoàn hảo sẽ xuất hiện mà bỏ lỡ tình yêu, trái tim của những người thực sự muốn dành trao cho mình.
Theo blogradio.vn
Có những đạo lý tưởng chừng đơn giản mà mãi khi lớn rồi chúng ta mới hiểu
Tuổi còn nhỏ nghĩ mọi thứ rất đơn giản, không cầu kỳ, bởi lúc này mọi thứ bản năng đều thôi thúc chúng ta. Thế nhưng khi trưởng thành, chúng ta phải đối diện với rất nhiều thứ, mọi việc bỗng trở nên mơ hồ và khó hiểu hơn bao giờ hết.
Bạn chỉ cần nỗ lực hết sức còn lại là theo ý trời
Trước đây chúng ta từng nghĩ rằng mình cứ chờ đợi may mắn, chắc chắn sẽ có một ngày nó mỉm cười với mình, thế nhưng khi lớn rồi ta mới hiểu rằng nếu chưa cố gắng thì cũng đừng mơ đến may mắn đến với mình.
Sứ mệnh của bạn trong cuộc đời này chính là sống với đam mê, ước mơ, cố gắng hết sức có thể, không phụ thuộc vào người khác, cũng chẳng bao giờ ỷ lại ai đó phải chăm sóc và làm thay mình. Việc của bạn là nỗ lực không ngừng nghỉ, không cho phép bản thân chùn bước còn lại phụ thuộc vào may mắn. Chính vì vậy đừng bao giờ tự oán than trời đất để làm gì, không biết thành công đến mức nào, làm bằng chính khả năng của mình, bạn đã có quyền tự hào vào bản thân rồi.
Có những người có thể ở trong tim bạn nhưng không thể ở trong cuộc sống của bạn
Khi mới lớn, chúng ta cho rằng cứ yêu đi, chắc chắn có một ngày nào đó sẽ đến với nhau. Thế nhưng khi đã trưởng thành nếm trải đủ mọi thứ trong tình yêu, chúng ta chợt nhận ra rằng gặp nhau là duyên, đến với nhau là phận, có những người chỉ nên ở trong tim chúng ta như một ký ức thật đẹp mà thôi, còn không thể cùng chúng ta đồng hành đến cuối con đường.
Bởi có lẽ họ chỉ phù hợp ở một quãng nào đó trong cuộc đời chúng ta còn không thể là người kề vai sát cánh bên cạnh ta. Chính vì vậy đừng bao giờ trách móc nếu một ngày nào đó không có được người yêu thương, cũng đừng oán trách làm gì, hãy để họ lướt qua cuộc đời chúng ta nhẹ nhàng như vậy mà thôi.
Khi bạn đã có được người mình yêu thương thật lòng, bạn không còn muốn ngưỡng mộ ai nữa
Trước khi tìm được tri âm, tri kỷ của đời mình, chúng ta coi trọng mọi mối quan hệ, để ý tất cả mọi người, đôi khi là đang đi cùng người này lại mơ tưởng đến người khác. Thế nhưng đó là bởi chúng ta chưa thực sự yêu thương họ bằng cả tâm gan.
Nếu có duyên gặp một ai đó thực sự, chúng ta sẽ không còn tâm trí để nghĩ đến ai đó nữa, không những thế còn toàn tâm toàn ý nghĩ về họ, coi họ là lẽ sống trong cuộc đời mình.
Chính vì vậy đừng tự trách bản thân sao mãi chưa gặp được ai, duyên sẽ đến một ngày không xa, lúc đó ta mới biết được đâu là tình yêu đích thực của đời mình.
Nếu bạn sợ thất bại thì cả đời này sẽ không biết mùi chiến thắng
E dè trước những khó khăn của cuộc đời, không dám mạnh dạn dấn thân vào theo đuổi đam mê... đó là những biểu hiện thường gặp của tuổi trẻ. Họ không dám hy sinh thời gian của bản thân vào những ước mơ, cho rằng như vậy quá mạo hiểm.
Thực tế là nếu cứ e sợ thì mãi mãi chẳng bao giờ bạn thành công, đó là quy luật của cuộc sống. Chiến thắng chỉ đến với những người dám làm, dám thử thách, dám khẳng định mình.
Mỗi nơi ta chưa đi qua đều là nơi xa, mỗi người ta không có được đều rất khó quên
Ngồi một chỗ nhìn về một nơi nào đó thì đó mãi là nơi xa không thuộc tầm với, nhưng nếu dám bước chân đi ra khỏi thế giới của mình, trải nghiệm với những điều chưa bao giờ làm thì bạn mới biết là cuộc sống này vốn nhỏ bé thôi, nó không rộng lớn như bạn vẫn tưởng. Cũng như tình cảm của con người vậy, thứ mà ta chinh phục được thì mãi mãi ám ảnh chúng ta, khi có được rồi lại cảm thấy dễ dàng lãng quên. Đó là lý do trái tim của chúng ta mãi mãi cô đơn.
Hồi bé vẫn tưởng đổ máu là to tát, lớn lên mới hiểu rơi nước mắt tổn thương còn đau lòng hơn
Hồi còn thơ bé, chỉ cần một chút đau đớn về thể xác thôi ta coi đó là "trời sập", ta nũng nịnh trong vòng tay của bố mẹ, đòi hỏi được bù đắp.
Thế nhưng khi trưởng thành, khi phải rơi nước mắt vì những người yêu thương, ta mới hiểu được rằng nỗi đau tinh thần mới đáng sợ và day dứt. Nếu không mạnh mẽ ta sẽ dễ dàng bị chính những khó khăn của cuộc sống này quật ngã.
Thứ mình thích thì đừng hỏi người khác có được không. Thứ đã đánh mất thì đừng bao giờ nói về việc mình đã thích nó thế nào
Có những thứ phải khi đánh mất rồi ta mới biết được ý nghĩa của nó như thế nào, nhưng khi còn bên cạnh ta lại cảm thấy nó như thế nào. Mà nếu đã có được rồi, đã yêu thương rồi thì chẳng phải sống theo sự điều khiển của người khác, ai nói gì là chuyện của họ, họ không phải là người có ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Nếu bạn sống theo sự yêu ghét của người khác, bạn sẽ mãi đánh mất mình.
Theo guu.vn
Chồng cưới tôi vì không thể lấy được ai khác Tôi chủ động nói lời yêu, anh bảo cũng có tình cảm với tôi nhưng không dám nói, rồi chúng tôi cưới nhau. Tôi và chồng đều 33 tuổi, có công việc và thu nhập ổn định, con trai được 2 tuổi. Trước khi cưới, cả hai là bạn tốt của nhau. Chồng tôi bị rối loạn cảm xúc lưỡng cực, điều này...