Chôn kỉ niệm vào tim
Bắt đầu từ hôm nay em sẽ không viết về anh nữa, em sẽ cố nhớ để rồi quên anh. Lòng em như rạn vỡ khi phải nói lên những suy nghĩ này, tim em rỉ máu khi phải quyết định thôi không nghĩ về anh.
Liệu em có thể làm được điều này không khi hình bóng của anh đã chiếm trọn trong trái tim bé nhỏ của em. Kể từ khi em gặp anh rồi yêu anh đến nay mỗi khi đi đến đâu làm bất cứ việc gì em cũng nghĩ đến anh. Nhưng những điều đó chỉ làm cho anh càng xa em hơn. Khi em nhớ anh khi em nghĩ về anh thì có lẽ anh đang vui vẻ cùng bạn bè đồng nghiệp hoặc là đang hạnh phúc bên ai đó. Em yêu anh, em thừa nhận rằng từ trước tới giờ em chưa yêu ai chưa nhớ ai nhiều đến thế. Em đã trải qua 2 mối tình nhưng những người đó không để lại cho em nhiều suy tư trăn trở và cả những nỗi nhớ nhung. Tuy anh với em chỉ vui vẻ bên nhau vẻn vẹn có 13 ngày nhưng trong em anh vẫn là người chiếm lĩnh trái tim tôi. Ở bên anh em có được cảm giác bình yên đến lạ, sự tin tưởng đến tuyệt đối nhưng giờ đây thì anh đã xa em nhà anh và nhà em chỉ cách nhau hơn chục km nhưng sao em có cảm giác nó xa vời vợi…Em tin rằng khi yêu một ai chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là mình cũng sẽ thấy hạnh phúc, là sống và chết cho người mình yêu.
Em không thể và không ai có thể giữ được một ai đó ở bên mình khi người đó thực sự không muốn. Và em không thể giữ anh ở bên em khi anh không muốn…Em sẽ sống vì yêu anh và chết vì yêu anh. Vĩnh biệt tình yêu duy nhất của đời em. Em sẽ chôn hình ảnh của anh cùng tình yêu em dành cho anh vào tận đáy con tim mình, nguyện cầu cho anh hạnh phúc và sẽ mãi nhớ về anh. “Anh Thầy” của em ơi em muốn hét lên cho cả thế giới này biết rằng em yêu anh nhiều lắm và những ngày bên anh là những ngày em hạnh phúc nhất. Em yêu anh và luôn luôn là như thế dù cho thế giới này không còn tồn tại dù cho e không còn hiện hữu và dù cho anh không còn nhớ, không còn yêu và không còn nghĩ về em đi nữa nhưng tình yêu em dành cho anh là trường tồn là vĩnh củu là mãi mãi…
Theo Ngoisao
Trái tim lạc lối
Anh! Em không biết là bắt đầu từ khi nào trong tim em có hình bóng của anh. Hình ảnh anh đã in sâu trong tâm trí em, len lỏi vào trong suy nghĩ, trong giấc mơ em....
Biết rằng không thể yêu anh, yêu anh là sai, là không đúng, là không phải em. Bởi vì nếu là em trước đây em sẽ không bào giờ làm sai điều gì, em sẽ không yêu anh, không cam chịu, không buồn tủi như thế này.
Ngay từ đầu lý trí em đã ngăn cản em yêu anh, ngăn cản em tin anh....Nhưng dường như trái tim em không nghe theo lý trí! Những ngày đầu bên anh, em quên đi những suy nghĩ ngăn cản em bên anh, em đã hạnh phúc bên anh, vui khi được anh quan tâm, yêu thương.... Nhưng rồi, khi em nhận ra mình thật sự yêu và cần anh thì cũng chính là khi em nhận ra anh không thật lòng với em. Anh không chỉ có mình em, em thật ngốc khi đã tin lời anh nói "anh thương em".
Từ đó em luôn tránh mặt anh, không muốn gặp anh nhiều, sợ rằng sẽ thương anh nhiều hơn và khi anh ra đi thì em sẽ không thể chịu đựng được. Em đi chơi nhiều hơn, em về muộn, em không nói chuyện với anh.Em sa ngã, em muốn tìm một ai đó có thể kéo em dậy, kéo em ra khỏi anh...nhưng không thể. Thực ra những lúc như thế em lại càng thấy nhớ anh nhiều hơn, đi đâu em cũng nhìn xem có bóng dáng anh ở đó không, nhất là đi đến những nơi anh và em đã từng đến. Đến khi đó em lại không chịu được nữa, anh biết không, em sợ mất anh kinh khủng, em khóc... Rồi em lại có suy nghĩ rằng mình không đến được với nhau, không thế yêu nhau thì em chỉ xin làm người tình của anh thôi cũng được, em chấp nhận. Anh cứ đi, anh cứ chơi, anh cứ gặp ai yêu ai anh muốn, chỉ xin một điều đừng quên em, đừng rời xa em....
Chưa bao giờ em thấy yếu đuối như thế, chưa bao giờ em mất tự tin đến thế. E là ai? Là một cô gái khá xinh và còn có rất nhiều người theo đuổi. Vậy mà, em lại yêu một người không thuộc về em, không thương em, lại hơn em 18 tuổi và......đã có vợ! Khi anh ra đi, anh không thể để em nhìn anh đi một cách vui vẻ, hình như anh muốn dày vò em....anh đã dẫn một người con gái khác đến. Em chỉ đứng sau nhìn theo bóng anh và cô gái đó, hai người lên xe ra sân bay.... em không đi tiễn anh. Anh đi rồi em cứ thẫn thờ nhìn theo, em giận mình tối hôm qua không ở nhà soạn đồ cùng anh mà lại đi chơi đến đêm muộn mới về. Chỉ là vì em sợ gặp anh, em không muốn chấp nhận sự thật là anh sẽ rời xa em. Em nhớ anh rất nhiều. Dù anh không yêu em, không thương em, em biết anh gạt em, em biết chứ...
.Nhiều khi thấy hận anh lắm, anh hết người để gạt rồi hay sao mà anh lại đi gạt em??? Anh biết mà..... Bây giờ đây ở một mình trong ngôi nhà đã từng có anh, có những kỷ niệm của hai đứa mình em thấy cô đơn và buồn lắm anh à, em nhớ anh nhiều lắm, em muốn khóc, khóc cho hết đi. Giá như nước mắt có thể rửa sạch những tổn thương mà anh đã dành cho em, giá như nước mắt có thể khiến cho em quên được anh.... Có một điều là bây giờ em phải cố gắng, cố gắng sống cho em, vì em để quên đi anh- người em không nên và không thể yêu!
Theo Ngoisao
Ký ức ngày xanh Dù xa anh đã 5 năm rồi nhưng trong lòng tôi vẫn không bao giờ xóa được hình bóng anh. Ngày ấy còn quá thơ dại nên tôi đâu biết cái cảm giác nhớ thương một người là thế nào để rồi khi xa anh tôi mới thấy con tim mình trống vắng đến khôn cùng. Chúng tôi học chung với nhau từ...