Chọn cưới tiểu thư danh giá vì tiền nhưng lại bỏ đi cặp bồ với gái quê chân chất và cái kết
Mọi chuyện bắt đầu lục đục từ khi Nhân sinh con đầu lòng và bố mẹ cô cắt dần nguồn viện trợ…
Ảnh minh hoạ
Hồi sinh viên, Toản từng cao giọng nói với bạn bè đang bận cắm mặt vào sách vở: “ Học hành chi cho nhiều! Rốt cuộc chỉ cần lấy một cô vợ là tiểu thư nhà giàu thì đời chắc chắn sẽ nở hoa thôi!”. Mọi người tưởng Toản đùa cho vui nhưng anh nghĩ thế thật. Vì đẹp trai, phong độ như Toản thì dễ được nhiều cô gái theo đuổi lắm. Rồi anh sẽ chọn một em nhà giàu, thế là xong!
Sau khi yêu đương chán chê qua chục mối tình thời đại học, Toản cuối cùng cũng “chốt” được cô vợ tương lai của mình. Đó là Nhân, vốn xuất thân đúng kiểu “nhà mặt phố, bố làm to” dù cũng chỉ ở thành phố khác ra Hà Nội nhập học. Nhưng có quan trọng gì đâu, khi mới 22 tuổi mà Nhân đã có nhà chung cư ở Hà Nội, xe thì thuộc lại xe ga đắt tiền nhất, áo quần khoác lên người cũng toàn hàng hiệu.
Nhân tiêu tiền của bố mẹ chẳng chút xót xa. Quen với Toản, Nhân cũng cứ giữ thói quen ấy, mỗi lần đi bar, đi ăn nhà hàng sang trọng, Nhân đều tranh trả tiền cho Toản. Những món quà Nhân tặng Toản cũng khiến anh cực kỳ tự hào khi khoe với bạn bè.
Mối quan hệ cứ thế đơm hoa kết trái. Toản và Nhân làm đám cưới với nhau rồi chuyển về nhà chung cư của Nhân ở. Nhưng những vấn đề phát sinh sau hôn nhân thì muôn hình vạn trạng, không hề đơn giản như hồi còn độc thân nữa.
Video đang HOT
Mọi chuyện bắt đầu từ lục đục khi Nhân sinh con đầu lòng và bố mẹ cô cắt dần nguồn viện trợ. Vì nghĩ con gái đi lấy chồng rồi, của hồi môn cũng nhiều và đã đến lúc phải tự lập nên ông bà không muốn hỗ trợ nữa. Vợ chồng Nhân – Toản buộc phải tự túc.
Toản là nhân viên bình thường, lương tháng độ chục triệu, muốn bao tiêu mọi chi phí sinh hoạt trong nhà cũng không đủ. Nhân thì lương cũng không được là bao, lại phải thuê giúp việc nên chi phí càng đội lên. Nhưng điều quan trọng nhất đó là Nhân không bỏ được tính tiêu hoang từ khi còn là con gái. Cô vẫn giữ quan niệm phải dùng đồ xịn, dịch vụ đắt đỏ cho cả nhà. Thế nên dần dà cứ thiếu trước hụt sau, tiền bạc lúc nào cũng là vấn đề nghiêm trọng.
Túng thiếu quá, Nhân bắt đầu quay sang chì chiết, oán trách Toản: “Anh có mỗi vác cái xác về ở cái nhà này mà cũng không lo được cho vợ con. Có ai sướng như anh không?” mỗi khi Toản đưa tiền không đủ chi tiêu.
Toản cảm thấy “nhục” dần qua mỗi lần cãi nhau với vợ. Anh cũng đi làm, kiếm tiền mà chẳng khác gì kẻ ăn bám, lúc nào cũng cảm giác mình đang ở nhờ. Bình thường êm đẹp thì không sao, chứ cứ hễ cãi nhau là Nhân lại đưa chuyện Toản đi ở nhà của vợ, làm anh phát điên lên được mà không biết làm thế nào.
Toản bất lực khi không có tiền để góp vào mua căn nhà to hơn. Nhìn lại vợ thì anh thấy vừa điêu ngoa, đanh đá lại thích xỉa xói. Với cả đẻ con xong thì Nhân đã tăng hẳn 8kg, bụng một lớp mỡ lúc nào cũng dập dềnh sau chiếc áo, trời nóng nhìn phát ngốt lên được. Rồi Nhân chăm con thì vụng, con cứ ốm suốt mà hễ cứ ốm là cô lại trút hết lên đầu chồng…
Sống cùng Nhân 3 năm, Toản luôn bí bách mỗi khi về nhà. Toản lúc này mới trách mình tại sao ngày xưa lại mơ lấy gái nhà giàu để rồi bây giờ phải nai lưng cáng đáng mọi việc mà vẫn mang tiếng ăn bám.
Trong lúc Toản đang cực kỳ chông chênh và mất phương hướng như thế, thì anh gặp được Hiền – một cô sinh viên làm thêm trong quán café mà anh thường đến vào mỗi buổi trưa. Nói chuyện một hai lần rồi thành quen, Toản nói dối Hiền rằng anh chưa có vợ con. Còn Hiền thì kể nhiều về xuất thân từ một miền quê chân chất, gia đình không có điều kiện nên cô phải đi làm thêm phụ đóng tiền học.
Không biết làm sao, dần dần Toản cứ có cảm giác thật nhẹ nhàng, êm ái mỗi khi được nói chuyện và chạy xe đưa Hiền đi chơi – khác hẳn với sự tù bức, ngột ngạt mỗi lần về nhà.
Rồi Toản yêu Hiền say đắm thật sự, như thể anh chưa bao giờ biết yêu. Toản cũng dễ dàng chiếm đoạt Hiền. Nhìn giọt máu trắng trên ga trải giường nhà nghỉ, Toản mỉm cười sung sướng.
Nhưng chẳng bao lâu sau thì Nhân phát hiện ra mối quan hệ này, gọi người đến đánh ghen, bắt quả tang ngay tại trận. Toản trần truồng, xấu hổ ôm lấy Hiền vì sợ những hình ảnh lọt vào chiếc máy điện thoại đang chĩa vào mình.
Hiền đớn đau biết sự thật, bỏ chạy, cắt đứt hoàn toàn khỏi Toản. Còn Nhân thì không thể chấp nhận được, gọi cả bố mẹ hai bên lên làm chứng để được ly hôn. Cuối cùng, Toản cũng ký vào đơn.
Vậy là, giấc mơ đổi đời nhờ vợ tan vỡ, Toản loay hoay đi tìm cô nhân tình bé nhỏ nhưng cũng không được, muốn gặp lại con cũng bị vợ cũ cấm đoán. Toản đành thuê phòng trọ ở tạm một mình. Trắng tay. Những hình ảnh đánh ghen bị phát tán lên mạng, nhục nhã vô cùng. Mọi thứ với Toản lúc này chẳng khác gì kẻ vừa mới bước từ trong ngục tù ra, đã hiểu hơn về cuộc đời và phải làm lại mọi thứ với một quá khứ thật đen tối.
Theo Afamily
Tôi chẳng biết làm sao để vừa lòng chồng
Con trai tôi đang gửi nhà ngoại mà chồng không hỏi thăm một cuộc, cũng chẳng được lời cảm ơn ông bà.
Ảnh minh hoạ
Tôi lấy chồng được 3 năm và có con trai 2 tuổi. Chúng tôi yêu rồi cưới nhưng không được ai ủng hộ. Hồi đó tôi 27 tuổi, chỉ nghĩ được rằng cứ lấy chồng chứ không nghĩ gì sâu xa hơn. Gia đình không đồng ý vì lo ngại cho cuộc sống tương lai của tôi, lúc đó anh chưa có công việc ổn định, không tu chí, gia cảnh lại nghèo. Cha chồng mất sớm, mẹ nuôi 2 anh em ăn học. Chồng tôi đi học đại học lại phá, tới giờ vẫn chưa lấy được bằng, nợ nần nhiều. Chính vì thế cha mẹ đã không quý chồng tôi ngay từ đầu.
Cuộc sống sau lấy nhau không màu hồng như tôi vẫn nghĩ, tôi có bầu luôn, lại nghén, chồng không có công việc, cuộc sống khó khăn rơi vào bế tắc, bao nhiêu vàng bán trả nợ cho chồng. Anh gia trưởng, lúc nào cũng bảo lấy chồng rồi là phải nhất nhất lo cho bên chồng, bảo tôi lo được cho nhà anh tốt thì anh mới lo lại cho nhà vợ. Rồi vì cơm áo gạo tiền làm cuộc sống càng trở nên ngột ngạt. Chồng biết tôi có người yêu cũ, cấm không được liên lạc gì, tôi cũng nghe theo.
Sinh nhật tôi, tình cũ nhắn tin chúc mừng, tôi nhắn tin cảm ơn lại. Chồng biết và đã dằn vặt tôi, bảo tôi không tôn trọng anh, mất hết niềm tin ở tôi rồi. Anh còn gọi điện về cho cha tôi mách. Tôi đã xin lỗi nhưng chồng bảo nếu sau này anh đi làm xa không biết tôi còn làm chuyện gì nữa. Rồi mâu thuẫn giữa anh và cha mẹ tôi làm tôi suy nghĩ nhiều hơn. Sinh được một tháng cha mẹ tôi sang chơi (nhà tôi cách nhà chồng 30km), ở lại ăn cơm. Cha cứ rượu vào là nói hơi nhiều nên hôm đó mấy bác hàng xóm sang dùng bữa cha kể chuyện thương con gái. Chồng tôi nghe thế nghĩ ông nói đểu anh, anh gọi tôi ra ngoài rồi nói nhắc ba đừng kể chuyện nữa, không đừng trách anh.
Tôi thấy cha nói chuyện bình thường nên không làm theo ý anh. Anh tức mình vào bảo bố tôi đừng nói nữa, bố tôi bực nên chửi lại anh. Từ đó tình cảm tôi dành cho chồng nhạt dần vì đối với tôi không ai có thể thay thế được cha mẹ, cha mẹ có sai nhưng vẫn phải tôn trọng. Rồi tôi cũng bị chồng dằn vặt vì chuyện này.
Con trai tôi đang gửi nhà ngoại mà chồng không hỏi thăm một cuộc, cũng chẳng được lời cảm ơn ông bà. Anh bảo ông bà không tôn trọng anh thì anh không gọi điện. Tôi khổ cũng được nhưng chỉ cần chồng khiến ba mẹ vui thì tôi sẽ chịu đựng hết. Vậy mà chồng lại bảo tôi phải như thế nào thì anh mới làm vậy chứ. Tôi phải sống sao để vừa lòng chồng? Thỉnh thoảng anh vẫn nhắc lại chuyện cũ, bảo đã hết tin tưởng và tôn trọng tôi, giờ anh chỉ đang tồn tại với tôi chứ không phải sống, anh bảo tôi không xứng đáng làm vợ anh. Giờ tôi đã viết đơn nhưng nghĩ tới tương lai của con mà chẳng biết phải làm như thế nào. Ở nhà ngoại con vẫn thường xuyên gọi tên bố.
Theo VNE
Chồng cặp bồ nhưng vợ lại là người bị đánh ghen Trong khi chồng ra ngoài "ăn vụng" thì chị lại phải chịu hậu quả do anh mang lại... Đồng hồ điểm 11h30, mấy chị em lại lục tục kéo nhau xuống căn tin của công ty ăn trưa. Trong bữa ăn, chị vừa đưa muỗng cơm vào miệng vừa cười không ngớt vì câu chuyện của mấy chị đồng nghiệp. Người thì than...