Chọn chồng – ‘Sai một ly, đi một đời’
Tôi chỉ được đi bên anh như bù nhìn ra mắt họ hàng chồng. Gặp ai anh cũng phát hầu bao như Việt Kiều. Đến lúc về thì 2 vợ chồng đói nhăn răng chờ lương.
ảnh minh họa
Tôi vốn không định chia sẻ chuyện của mình lên đây vì thiết nghĩ nhiều người còn khổ hơn mình. Nhưng năm mới, tôi cũng muốn trút nỗi lòng của mình và mong sao những bạn gái sắp kết hôn hãy rút kinh nghiệm từ sai lầm của tôi.
Tôi là người con gái mệnh Khổ. Chỉ may mắn là tôi có mái nhà, có áo ấm, nệm êm từ cha mẹ đẻ của mình nuôi chứ bản thân tôi chưa thể tự lập giữa đất thành thị này. Tôi khổ vì nhan sắc trung bình, thu nhập tương đối, chưa có tài sản gì riêng (nhà hay đất đai).
Bao năm đi làm tôi cũng tích cóp được 3 cây vàng phòng lúc ốm đau, tính bộc trực lại hay nói nên dễ mất lòng. Nhưng thực tâm tôi không luôn hướng đến điều tốt, tôi còn hay làm từ thiện. So với các em, tôi thiệt thòi hơn.
Thuở niên thiếu khó khăn nhưng tôi vẫn rất hào phóng và hết lòng với các em. Tôi trông đến ngày lấy chồng sẽ được bù đắp những khiếm khuyết trong tình cảm gia đình. Tôi coi thường những người chọn chồng bằng tiêu chí “thu nhập, của cải” nên khi quen anh, tôi rất vô tư nghĩ: “Của là do người làm ra nên vợ chồng tay trắng cùng lập nghiệp thì mới lâu dài”.
Tôi không tập trung tìm hiểu anh quá nhiều về thu nhập, tài sản, điều gì đảm bảo cho kinh tế hôn nhân mà chỉ quan tâm tính cách, cách đối nhân xử thế. Mặt khác, tôi nghĩ nên để anh tự bộc bạch thì tốt hơn. Ngược lại, với anh, tôi nói hết mọi thứ của mình.
Thời gian quen đã lâu, tôi không hề biết anh thu nhập bao nhiêu, ngay cả nhà riêng của anh tôi cũng nằng nặc đòi diện kiến thì mới biết anh sống thế nào (Anh có nhà riêng ở thành phố, sống chung với người bạn trai). Nghề nghiệp thì cũng nghe anh kể rất mơ hồ về tên công việc, công ty còn chi tiết thì không bao giờ anh kể.
Lúc tôi hỏi han anh chuyện hộ khẩu, anh gạt phắt và gắt gỏng nên tôi hiểu ý, không chủ động hỏi. Tôi vẫn ngây thơ tin đến khi là vợ chồng thể nào anh chẳng đề cập.
Suốt thời gian quen nhau, tôi rất lãng mạn, tặng quà anh nhân dịp quan trọng như lễ Tết, sinh nhật nhưng anh chưa từng tặng tôi một món quà dù chỉ là móc treo điện thoại. Ngay cả 8/3, anh ôm 1 bó hoa đến dừng trước cổng nhà tôi, đi ngang qua tôi và đến trao tận tay… mẹ tôi làm tôi chưng hửng.
Tôi tự an ủi thôi thì Quốc tế phụ nữ, mình chưa phải là phụ nữ nên chắc anh tặng để lấy lòng mẹ vợ tương lai. Kể ra có yêu mình mới quan tâm tới gia đình mình.
Video đang HOT
Tệ hơn là mỗi khi đi chơi, tôi toàn lái xe ra chờ anh ở 1 địa điểm 2 đứa hẹn rồi cùng đi chơi. Anh chủ động trả t.iền cafe, vé xem phim, còn t.iền xăng, anh cứ ngập ngừng nên tôi trả. Thậm chí tám điện thoại, anh cũng không tốn vì đăng ký gói cước nói dưới 10 phút miễn phí.
Có điều với những mối quan hệ khác thì anh rất khéo cư xử và được lòng, quà cáp rất đúng lúc. Những điều tôi phải tự huyễn hoặc mình để duy trì mối quan hệ này chỉ là anh ít nói nên ít tâm sự, chỉ khi là vợ chồng có lẽ anh sẽ nói những gì cần nói. Hay anh đơn giản, không thích thể hiện tình cảm bằng vật chất.
Họ hàng nhà anh là người Bắc và họ rất ghét người miền Nam. Trước mặt tôi, họ sẵn sàng bình luận con gái miền Nam “thực dụng, lạnh lùng” nên rất hãi. Nhưng tôi chưa bao giờ phê phán người Bắc càng không phản ứng thái quá với những lời nhận xét của họ.
Chuyện hôn sự đến cũng vội vàng. Anh bảo họ hàng anh ở xa, chỉ vào được tháng đó, không vào sau đó được (dù chỉ 1 tháng nếu chọn ngày đẹp) nên phải cưới gấp. Anh bảo anh hứa với mẹ hoài, anh khổ tâm lắm.
Tôi vì thương anh và nghĩ cho gia đình chồng nên thuyết phục ba mẹ. Vì quá gấp, t.iền dành dụm của ba mẹ tôi vừa lo ma chay cho chú cuối năm, vừa sắm Tết nên không còn t.iền cho tôi làm của hồi môn (anh cũng hiểu điều này). Cũng thuận tình con trẻ thương nhau thật lòng nên ba mẹ tôi vay ngân hàng cho chúng tôi 30 triệu đặt cọc nhà hàng. T.iền cưới 2 bên gia đình cũng cho chúng tôi để làm vốn làm ăn. Còn lại các khoản lo cưới thì nhà ai nấy tự túc.
Sau tiệc cưới, t.iền mừng của 2 nhà tập trung chi trả cho tiệc cưới, còn lại thì anh lẳng lặng đếm mà không rủ tôi cùng đếm. Sau đó anh cầm toàn bộ t.iền để đãi họ hàng nhà anh ăn ở trong thành phố và đi du lịch xa. Tất nhiên sau đó chúng tôi cạn túi.
Ngày thứ 2 sau đám cưới, bạn thân của anh (hình như sau khi trao đổi với anh mới tự tin) mắng tôi trước mặt họ nhà chồng: “Cô về nhà này chỉ đi bằng 2 bàn tay trắng về thôi” (Anh bạn này có cho chồng tôi mượn t.iền làm đám cưới). Lúc đó, tôi vẫn là cô bé ngây thơ lắm nên không hiểu hết sự thâm thúy trong câu c.hửi này.
Phải 2 năm sau tôi mới hiểu vấn đề: Họ hi vọng gom được số hồi môn đáng kể nhưng tôi thật thà nói tôi không có xu nào cả. Thật ra vì tôi chưa hoàn toàn tin anh, nên t.iền tiết kiệm duy nhất của tôi phải đợi đến khi tôi hiểu hết về anh thì tôi sẻ chia sẻ.
Anh thì còn nhà cửa, còn lương cao (Lương của anh khoảng 20tr/tháng), còn đất đai, tiết kiệm nhưng tôi thân gái non nớt, mới đi làm vài năm thì làm sao có của riêng. Huống chi anh không tự nguyện chia sẻ điều gì với tôi thì làm sao tôi đủ niềm tin trút hết cơm áo gạo t.iền của mình?
Trong khi tôi lấy chồng thì hồn nhiên nghĩ vợ chồng góp gạo thổi cơm chung, nhưng anh thì nghĩ ăn bao nhiêu góp bấy nhiêu. Thế nên ngay cả t.iền ga, anh cũng để tôi trả. Còn lúc nào cãi nhau, anh góp cơm với bạn thân nhờ bạn nấu.
Tiện nghi trong nhà anh không buồn mua và cũng không cho tôi mua vì tốn kém, vì nhà bạn anh có hết rồi (ti vi, tủ lạnh, karaoke, máy giặt). Tất nhiên chỉ có 2 anh xài với nhau còn tôi sống như ở thôn quê chưa được cấp điện.
Suốt 1 năm ở nhà anh, tôi luôn trong cảnh thiếu t.iền vì nhà xa chỗ làm, t.iền xăng dầu đội lên trông thấy. Rồi mọi thứ phải tự túc không được sự đồng thuận của chồng, cũng chẳng còn như thời độc thân được bố mẹ bao ăn, tôi vừa lo bữa hàng ngày, vừa dành dụm khi cưới hỏi nhà chồng phải đi lại để trả lễ.
Tết đầu tiên, tôi đưa anh 10 triệu lo Tết vì chưa biết đi họ hàng thế nào. Phải công nhận anh rất “khéo” chi t.iền. Với họ hàng bên nhà tôi thì anh đơn giản, nhưng bên nhà nội anh thì anh chu đáo hơn. Gặp ai anh cũng phát hầu bao như Việt Kiều.
Anh cũng không buồn thảo luận với tôi t.iền vé máy bay, t.iền mừng t.uổi ai như thế nào, t.iền quà cho người thân, hàng xóm ra sao. Tết, tôi chỉ được đi bên anh như bù nhìn ra mắt họ hàng chồng. Đến lúc về thì 2 vợ chồng đói nhăn răng chờ lương. Trong khi ở nhà thì anh “Đong hạt muối, đếm hạt gạo”. Còn ra ngoài thì anh hào phóng, lấy t.iền vợ làm “từ thiện” để “mua mặt”.
Thiết nghĩ vợ chồng mới cưới, từ từ sẽ thỏa thuận được cách thu chi nên tôi kiên nhẫn đến khi có bầu. Suốt thời gian mang thai, tôi cũng bị nghén ghê gớm, động thai liên miên. Anh “gửi” tôi cho nhà ngoại lo từ A-Z vì nhà xa, tôi đi làm bất tiện. Lâu lâu anh ghé thăm mua vài kg tôm, cua, mực bồi dưỡng… như thăm bạn.
T.iền mua đầm bầu, t.iền ăn hàng ngày bồi dưỡng cho con trong bụng, t.iền khám thai, t.iền cấp cứu động thai, t.iền mua đồ cho bé đều do 1 mình tôi lo. Anh chưa từng chủ động gửi t.iền cho tôi dù tôi đ.ánh tiếng nhiều lần: nhỏ nhẹ, hờn dỗi hay rủ anh đi chung anh đều thoái thác trả lời, bảo tôi chưa cần nhiều t.iền đến vậy, rằng anh không để mình tôi nuôi con đâu.
Thậm chí đến lúc sinh, t.iền viện phí cũng tôi lo. Anh chỉ túc trực chăm sóc tôi và con trong bệnh viện. Gia đình chồng thì chưa từng gọi điện hỏi han tôi mà chỉ gọi cho anh chuyển lời (hay anh gọi hỏi thăm thì họ tiện hỏi tôi). Họ còn trách tôi sao lâu không điện thoai ra trong khi bác sĩ dặn tôi phải tĩnh dưỡng.
Sau ở cữ, vợ chồng tôi như giọt nước tràn ly. Một lần trực tiếp hỏi về kinh tế gia đình 2 đứa tính thu xếp sao thì anh đã phát khùng lên. Nhưng tôi vẫn phải hỏi vì tôi đợi đã 3 năm rồi anh cũng không tự nguyện nói. Bây giờ thêm 1 sinh linh phải lo, tôi không kham nổi, nhưng tôi cũng không thể chờ anh “phát chẩn” khi tôi hết t.iền mà con khát sữa, tôi cũng phải dành dụm lo lúc ốm đau.
Tôi đã lỡ 1 lần đò và lỡ cả cuộc đời vì chọn chồng lầm. Chỉ vì nhìn lầm người, chính xác là đã nhìn gần ra con người đó nhưng tình yêu mù quáng khiến tôi bị che lấp (Ảnh minh họa)
Điều gì đến phải đến, chúng tôi ly hôn. Con tôi nuôi và anh không đồng ý chu cấp vì lý do “Anh mất quyền lợi nuôi con, không có lý do gì mà anh phải đưa t.iền cung phụng cho em nuôi mà được ở bên con”. Tòa án phán anh phải chu cấp 3 triệu/tháng mà tháng nào tôi cũng phải điện thoại réo, anh mới đưa.
Tôi đã lỡ 1 lần đò và lỡ cả cuộc đời vì chọn chồng lầm. Chỉ vì nhìn lầm người, chính xác là đã nhìn gần ra con người đó nhưng tình yêu mù quáng khiến tôi bị che lấp.
Tôi hi vọng các chị em độc thân hãy tỉnh táo khi chọn lựa tấm chồng cho mình. Tôi thấy mình đã may mắn hơn nhiều người vì đã dũng cảm từ bỏ những gì biết chắc không thể thay đổi để tránh lãng phí thêm vài năm nữa bị tổn hao tâm trí, sức lực, t.iền bạc và cả tương lai của con.
Theo VNE
Em phải làm sao khi nhớ anh?
Sau một buổi tối đi chơi cùng bạn bè và em trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi vô cùng. Em nhớ anh!
Thời gian gần đây trời cứ mưa suốt, buổi sáng ngủ dậy chỉ nghe tiếng mưa vậy mà hôm nay em nghe tiếng cuộc sống ngoài kia náo nhiệt lắm, trời xanh và nắng nhẹ nhưng lòng em rượi buồn. Đã lâu rồi em không có một ngày vui, đêm qua đi chơi với bạn bè em đã tưởng mình vui lắm, nhẹ nhàng lắm... em uống một chút, nhưng không, thứ nước uống đó trong tiếng nhạc ồn ào chỉ chỉ như một liều thuốc gây ảo giác, khiến em nhớ anh hơn, và làm chính bản thân mình tổn thương thêm anh ạ.
Đã lâu rồi em không biết chia sẻ chuyện của mình cùng ai, từ ngày anh đi, những người bạn thân của em đã không còn muốn nghe em nhắc về anh nữa. Em chịu đựng một mình tất cả, lúc nhớ anh em viết vào điện thoại, vào máy tính, vào sổ tay... tất cả mọi thứ trong cuộc sống của em vẫn còn vương vấn hình ảnh của anh nhiều lắm. 2 năm qua cứ đều đặn như vậy, để em có thể vượt qua nỗi nhớ anh hàng ngày...
Em đã cố quên anh bằng tất cả sự cố gắng của mình, từ việc lao vào công việc từ sáng tới tối, thậm chí chuyển công ty và sau đó là chuyển tới một thành phố khác để bắt đầu công việc lại từ đầu. Nhưng em thất bại với chính mình anh ạ, nên em không cố nữa, cứ để nó mặc nhiên như vậy thôi.
Em nhớ rõ lắm, ngày chúng mình còn yêu nhau, đi đâu anh cũng dẫn em theo cùng, anh luôn tự hào khi ai đó hỏi về em và luôn nhắc đến em trong niềm hạnh phúc. Anh có nhớ ngày em mua cho anh cái áo mới không? Anh mặc ra sân bay và bạn anh chọc em rằng cẩn thận mất anh đó, hôm nay anh mặc đồ đẹp ai cũng nhìn cả. Rồi cũng ngày hôm đó anh đứng đó kể với đồng nghiệp về dự định đám cưới của chúng mình, anh nhắn tin cho em là anh hạnh phúc lắm khi nói về điều đó.
Những ngày anh đến công ty em làm việc, phải nhìn trước ngó sau chờ mọi người không để ý anh mới vội vàng nói nhớ em, và hai đứa mình cười thật hạnh phúc, thậm chí làm việc với nhau mà chỉ lén nhìn vì bạn bè em mà thấy là xúm vào chọc em không chống đỡ nổi. Rồi những khi anh đi làm về tiện ghé đón em, hai đứa ngồi sau xe anh cứ lén cầm tay em còn em thì rút lại vì sợ anh tài xế nhìn thấy, vậy là anh giả bộ giận hờn mà trong lòng hai đứa thì ngập tràn hạnh phúc.
2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác (Ảnh minh họa)
Rồi hai đứa mình lên kế hoạch cho đám cưới, mọi thứ cũng đâu vào đó rồi anh nhỉ, khi chúng mình chắc chắn sẽ thành vợ chồng rồi thì những chuyện không đâu lại xảy ra, và chúng mình xa nhau thật. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết những đau khổ trong em cả. Em đã vượt qua 2 năm không có anh như thế, cho đến tận bây giờ, chưa ngày nào em thôi nghĩ về anh.
Anh bảo anh hài lòng về con người em nên em không cần thay đổi gì cả, chỉ cần cố gắng học nấu ăn, chỉ cần em nấu thì có dở mấy anh cũng ăn được. Rồi lần đầu tiên em nấu cho anh ăn, em chiên trứng và nấu món canh gì đó, anh bảo em làm như vậy là tốt lắm rồi chứ cứ tưởng em không biết làm gì cả. Em nghĩ lại những chuyện đó và bật cười một mình, em thật sự rất nhớ anh.
Em tự tin rằng mình có thể mang lại cho anh hạnh phúc, và anh cũng đã rất hài lòng về tình yêu của em đúng không anh? Nhưng em đã không có may mắn để được ở bên anh. Anh là sự ao ước của nhiều người nhưng anh chỉ biết đến em, chưa bao giờ em phải lo lắng về tình yêu của anh cả. Em cũng vậy, yêu anh tuyệt đối. Vậy mà một sự hiểu lầm đáng tiếc đã xảy ra kéo theo tất cả những sự việc khác, anh quyết định xa em, xa em mãi vì anh bảo anh cần một người vợ tạo cho anh sự tin tưởng để anh yên tâm làm việc, anh đã mất niềm tin ở em rồi. Anh hận em, vì anh đã yêu em đến vậy mà tại sao em...
Em đau lòng biết mấy, oan ức biết mấy biết không anh? Em yêu anh còn hơn yêu chính mình, luôn chỉ biết yêu anh và nghĩ về anh nhưng chúng mình xa nhau vì một tin nhắn. Nếu tình yêu của anh không đủ lớn để tìm hiểu kĩ vấn đề thì em phải chấp nhận để anh đi, nhưng việc khiến em đau khổ vô hạn là em chỉ biết yêu anh mà cả gia đình anh, bạn bè anh đều không còn coi em ra gì cả. Tại sao bỗng dưng em biến thành con người tồi tệ như thế hả anh?
Em không trách gì anh cả, chỉ thấy mình không có được may mắn để cùng anh đi đến cuối con đường, và một sự không may mắn nữa là 2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác. Giờ em sống ở thành phố này một mình, không có gia đình và không có cả anh. Em biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ đến đây, vậy mà em vẫn không thôi tìm kiếm bóng hình anh trên phố. Em phải làm sao bây giờ...
Theo VNE
Thư gửi ba mẹ chồng Con đã làm tất cả vì anh, con chỉ đổi lấy sự thực phũ phàng của ngày hôm nay sao? Kính gửi "Ba Mẹ" của con! Con xin phép hai bác cho con gọi hai bác là ba mẹ, mong ba mẹ đừng buồn con vì sự bất ngờ này. Chắc ba mẹ không biết con là ai? Là người như thế nào?...