Chơi vơi giữa Sài Gòn
Sài Gòn mùa này mưa lớn lắm mẹ à? Nhìn những hạt mưa rơi ngoài kia mà lòng con đau nhói. Những kí ức ngày xưa lại ùa về trong con, bất giác khóe mắt con đã cay cay, chiều mưa con nhớ mẹ rất nhiều.
Quê mình mùa này chắc cũng mưa nhiều lắm phải không mẹ? Con làm sao quên được những nỗi nhọc nhằn của gia đình mình mỗi lúc mùa mưa về. Mẹ còn nhớ không, ngày con còn bé, con rất thích mưa. Mỗi lúc trời mà vừa âm u là con rất vui vì thế nào chút nữa mình cũng được tắm mưa thỏa thích. Con ngây thơ nào đâu biết mỗi lúc mưa về là mẹ phải khổ như thế nào khi mẹ phải đi lấy từng cái thau để hứng nước mưa nhỏ giọt trên mái nhà xuống, mái tôn nhà mình đã cũ kỹ, rách nát ấy vậy mà suốt bao nhiêu năm nhà mình vẫn không có tiền để mua tôn mới. Căn bếp nhỏ nhà mình nước dội ào ào xuống ướt hết thế là mẹ phải đem vô trong nhà nấu. Mẹ nhóm lửa vất vả lắm mới có được bữa cơm cho gia đình.
Rồi cơn bão năm 2006 ập đến, nhà mình lụp xụp quá, mẹ sợ nên phải bế con qua bên nhà thờ trú bão, thế mà con lại cảm thấy rất vui vì bão sẽ được nghỉ học. Niềm vui của con lại là nỗi lo lắng hằn sâu trong mắt mẹ.
Mẹ lo bão sập nhà rồi lấy gì mà tránh nắng tránh mưa, rồi đến vườn kêu sau nhà mẹ cất công chăm sóc bao lâu nay sẽ bị gió quật ngã hết lấy tiền ở đâu mà sinh sống. Rồi bão cũng đi qua, may mắn thay là nhà tôi không bị sập mà chỉ bị bay tôn hết nửa mái nhà. Thế là nhà mình phải sinh hoạt dưới những mảnh tôn còn sót lại. Mỗi lúc đêm về là con lại xà vào lòng mẹ, được ngắm sao trên trời con rất thích, con còn mong nhà mình đừng lợp tôn lại để được nhìn ngắm bầu trời đêm. Những lúc mưa về, mưa tạt khiến con và mẹ ướt hết người, bất giác, con thấy nước mắt mẹ rơi. Chắc có lẽ mẹ thấy buồn vì không lo cho con được một chỗ ở tốt. May mắn nhà mình được chính quyền địa phương hỗ trợ nên cũng được lợp tôn mới, mẹ rất vui vì từ nay con và mẹ không phải lạnh cóng vì bị ướt mưa nữa rồi.
Có lẽ những nỗi niềm của mẹ mà một đứa bé ngay thơ như con không thể nào hiểu hết được. Ba mất sớm, mẹ một mình nuôi con vất vả đến ngày con khôn lớn. Suốt mười tám năm, con chưa một ngày nào rời xa vòng tay mẹ. Con thích nhất cái cảm giác đêm xuống, được nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn và được nằm bên mẹ ôm mẹ vào lòng. Lúc đó mẹ âu yếm con, thủ thỉ bên con nhưng những ngày con còn bé.Mẹ còn nhớ không câu nói mà mẹ hay nói với con nhiều nhất “Đi học nhớ đem theo áo mưa nha con”, con nào đâu quan tâm đến lời mẹ nói vì nghĩ trời nắng thế này sao mưa được. Nhưng lời mẹ dặn chưa bao giờ là thừa cả, hôm đó trời mưa rất to mà con không đem theo áo mưa, mẹ lặn lội từ nhà đi bộ đem áo mưa xuống trường cho con.Thật sự lúc đó con đã khóc mẹ à, nhưng có lẽ giọt nước mắt đã hoàn tan theo giọt mưa nên mẹ không nhìn thấy.
Con còn nhớ như in năm đó lụt lớn lắm, mẹ tranh thủ ra ngoài đồng bắt vài con tôm, con tép để cho con ăn. Nhìn hình ảnh mẹ từ xa với chiếc áo mưa rách tả tơi, đội nón lá trên đầu, tay chân lấm lem, cả người ướt sũng trên tay xách giỏ cá về khoe với con mà tim con quặn thắt, con chỉ ước mình lớn thật nhanh để đi làm giúp mẹ, con sẽ không để mẹ phải đi làm vất vả như thế này. Suốt cuộc đời mẹ phải ôm những nỗi lo toan cơm, áo, gạo tiền. Mẹ nguyện hy sinh tất cả để con có được một cuộc sống ấm no, đầy đủ.
Video đang HOT
Giờ đây đứa con bé bỏng ngày nào của mẹ đã lớn khôn trưởng thành, phải vào Sài Gòn học để lại mẹ nơi quê nhà. Chiều nay, con bước chầm chậm trên phố, khu phố sao yên tĩnh đến lại lùng, chắc mọi người đã về nhà trú mưa hết hồi, con lê từng bước chân mệt mỏi dưới cơn mưa, con thật sự rất mệt, con nhớ nhà, nhớ quê, nhớ mẹ da diết mẹ ơi, con thấy mình bơ vơ, lạc lõng trên mảnh đất Sài Gòn xô bồ tấp nập này. Hình ảnh về căn nhà dột mưa, về những ngày lam lũ của mẹ dưới mưa cứ hiện về trong con. Giờ này chắc mẹ cũng đang nhớ con gái của mẹ lắm. Con sẽ cố gắng để học thật giỏi để nhanh về với mẹ, con thèm tô bún riêu cua đồng của mẹ lắm mẹ ơi.
Đêm nghe tiếng mưa mà lòng con quặn thắt
Con nhớ mẹ nhiều lắm mẹ yêu ơi
Sài Gòn này con đứng giữa chơi vơi
Không biết đâu là bến bờ hạnh phúc
Chỉ có mẹ đến bên con đúng lúc
Để vỗ về và che chở cho con
Công ơn mẹ như biển trời bát ngát
Suốt đời này con sẽ mãi không quên.
Nguyễn Thị Bích Liên
Theo blogradio.vn
Mùi Tết của tuổi thơ
Tết! Không chỉ là một phong tục xa xưa trong truyền thống dân tộc, cũng không đơn thuần là một kỳ nghỉ dài như bao dịp lễ khác trong năm theo suy nghĩ của nhiều người trẻ hiện đại.
Tết đối với bao người con đất Việt là cả một bầu trời hoài niệm, để rồi mỗi dịp xuân sang, Tết đến biết bao ký ức lại ùa về mang theo những mùi hương thân thuộc, xa xôi nhưng chẳng chút nhạt nhòa.
Chắc hẳn, ở thế hệ chúng tôi đứa trẻ nào cũng chung tâm trạng ấy, cũng đếm ngược từng ngày để mong đến Tết rồi lại lo lắng khi mở mắt ra đã là mồng hai, mồng ba... vì sợ... hết Tết mất rồi!
Ảnh: IT.
Tôi vẫn nhớ như mới hôm qua đây thôi, trước Tết cả tháng trời trong lòng đã bồn chồn háo hức, chờ mong mẹ mua cho tấm áo mới để mặc Tết. Mà nếu mẹ có mua cho từ trước cả mấy ngày thì cũng nhất định để dành đến đúng sáng mồng một mới diện để khoe với chúng bạn. Có chăng thi thoảng chỉ dám lấy ra thử một chút, hít hà mùi thơm của áo mới rồi lại cất vào. Ngày ấy, chỉ có đầu năm học mới và Tết thì họa may mới được mua áo mới nên niềm hạnh phúc ấy đến giờ tôi chưa bao giờ quên được.
Còn cái khoản bánh chưng. Cuộc sống đủ đầy nơi đô thị ngày nay nhiều khi nhìn món bánh đó người ta không còn cảm xúc gì đặc biệt, nhưng với tôi ngày ấy nó giống như một món ăn hảo hạng. Từ khi mẹ mua ống giang về để ông nội chẻ lạt giang buộc bánh và mẹ chuẩn bị luộc lá, ngâm gạo nếp rồi đãi đậu, bóc hành, ướp thịt làm nhân bánh là anh em chúng tôi đã rạo rực lắm rồi. Buổi tối, khi cả nhà quây quần gói bánh là mấy đứa xoắn xuýt đòi gói cho được mỗi đứa một tấm bánh chưng "cóc" của riêng mình, không quên buộc thêm sợi dây lạt dài để tòng teng xách đi khoe khắp xóm.
Ngày ấy, bánh chưng không chỉ để ăn trong dịp Tết. Bố mẹ tôi thường nấu nồi bánh chưng to bự để ra giêng anh em chúng tôi có bữa sáng thịnh soạn trước khi đến trường và bố mẹ ăn để đi làm đồng, ấy chính là món bánh chưng rán béo ngậy và giòn rụm. Vậy nên, với tôi, khi nào nhà hết bánh chưng khi đó mới là hết Tết. Món ăn ấy ăn sâu trong tiềm thức tôi đến nỗi bây giờ dẫu chẳng thiếu thốn như xưa nhưng mỗi dịp Tết đến, ngửi mùi bánh chưng cảm giác thân quen, rạo rực vẫn vẹn nguyên như thủa nào.
Nói đến Tết là nói đến tục mừng tuổi đầu năm. Ngày nay, dẫu có nhiều quan điểm phê phán việc người ta lợi dụng để làm mất đi ý nghĩa tốt đẹp của phong tục này thì với tôi nó vẫn là nhưng kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ. Chẳng thể phủ nhận rằng tất cả lũ trẻ chúng tôi đều mong đến Tết để được mừng tuổi. Ngày đó, tôi chỉ nhận được hai trăm rồi nằm trăm đồng, sang hơn là một, hai nghìn đồng và thường là tiền mới keng. Ôi! Cái mùi tiền mới nó còn hấp dẫn hơn mọi thứ mùi Tết khác nữa! Tôi luôn vuốt thật phẳng phiêu từng đồng tiền đó và cất giữ như kho báu của riêng mình, rồi cả bọn so bì với nhau về số tiền mỗi đứa nhận được. Nhà nào có bà con ở xa về mà lại giàu có và hào phóng nữa thì thường bọn trẻ con sẽ mong như mong gặp ông Bụt vậy. Nghe có vẻ thực dụng quá, nhưng với trẻ con ở chốn quê nghèo ngày ấy chẳng bao giờ bố mẹ có để cho chúng tôi tiền tiêu vặt. Chỉ có Tết là dịp duy nhất chúng tôi có "cơ may" kiếm được chút đỉnh! Nhưng số tiền ấy chẳng ở trong túi tôi được lâu, tôi nhớ mẹ thường nói: "Cho mẹ vay" hoặc "đưa mẹ giữ hộ cho kẻo mất" nhưng rồi tất cả đều mất hút cho đến tận bây giờ!
Còn bao mùi vị khác nữa của ngày Tết mà dẫu thời gian có trôi qua, Tết ngày nay có "nhạt" hơn xưa thì trong ký ức tôi nó vẫn luôn đậm đà như vậy. Nhưng niềm háo hức mong chờ ấy hình như chỉ là đối với lũ trẻ con chúng tôi thôi, còn với người lớn, Tết có lẽ còn là một gánh nặng. Tôi nhớ nhà Ông nội có câu đối do Ông tôi lúc sinh thời tự tay chép: "Tối ba mươi công nợ tít mù..." Ngày đó tôi thấy thật lạ, bố mẹ dường như chẳng hề mong Tết đến. Sau này lớn thêm chút nữa tôi mới hiểu, ở quê bao khoản phân gio, cày bừa rồi bao chi tiêu khác...phần nhiều đều phải thiếu nợ, mà công nợ thì thường dồn đến cuối năm là phải thanh toán, chắc vì vậy nên dân gian mới gọi tháng chạp là tháng củ mật, chỉnh là bởi sức ép nợ nần khiến nhiều kẻ phải cùng đường mà làm liều.
Tôi nhớ có cả lần, 28 Tết người ta còn đến đòi nợ, khất nhiều lần quá mẹ ngại nên dặn tôi bảo là mẹ vắng nhà! Điều đó ám ảnh tôi mãi đến sau này, khi ra trường đi làm được đồng nào tôi cố gắng gửi về quê cho bố mẹ rồi lúc nào gọi điện về cũng hỏi: Nhà mình giờ hết nợ chưa mẹ? Nhà tôi, bố mẹ cũng chịu thương chịu khó lắm nhưng ba anh em tôi đều đang tuổi ăn tuổi lớn, rồi học hành trường lớp... vả lại hình như cái thời đó nhà ai cũng khó khăn như thế. Để có được nồi bánh chưng, thịt đông, bánh kẹo và tấm áo mới cho chung tôi là cả bao nỗi nhọc nhằn. Bởi vậy, với tôi mùi Tết còn là mùi của sự thiếu thốn, lo âu và bao vất vả hằn trên vai bố mẹ.
Chẳng ai lại mong cuộc sống cứ mãi khó khăn, thiếu thốn. Chẳng ai muốn chỉ đến Tết mới được ăn bánh chưng hay được mẹ mua cho tấm áo mới nhưng đúng là trong cái hoàn cảnh khó khăn ấy người ta sẽ trân quý biết bao nhưng giá trị mà cuộc sống hôm nay, không ít người cảm thấy thật tầm thường. Bởi vậy, đã có bao lần tôi ao ước được quay về cái Tết thủa xưa ấy để hít hà trọn vẹn cái mùi của ngày Tết, mùi của nồng ấm, thương yêu. Cái mùi mà Tết nay tôi không còn được ngửi thấy một cách trọn vẹn nữa.
HẠ THƯƠNG
Theo thegioitiepthi.vn
Gần Tết, tôi lại chênh vênh với những nỗi sợ vô hình 25 tuổi là cái tuổi đã hết thời mơ mộng nhưng cũng chưa phải độ tuổi trưởng thành thực sự, mọi thứ đang dần hoàn thiện. Tôi bắt đầu bơi giữa dòng đời hối hả đầy bon chen, cám dỗ, cùng bao bất ổn trong khi nghĩ về tương lai. Tôi có một công việc nhưng không ổn định. Tôi được coi là...