Chơi trò ‘yêu một ngày’ với đồng nghiệp
Dù có gia đình nhưng tôi không thể kiềm chế tình cảm dành cho anh. Chúng tôi đã thử yêu nhau trong một ngày.
23 t.uổi tôi đã kết hôn. Đó là cuộc hôn nhân mà tôi phải đấu tranh nội tâm biết bao để quyết định. Và cũng kể đó, tôi ý thức được vai trò, bổn phận, trách nhiệm của người phụ nữ có gia đình. Đến nay đã 6 năm, dù biết bao ong bướm bao quanh, người học cao, người địa vị xã hội tốt, thành đạt… nhưng tất cả đối với tôi đều vô nghĩa.
Nhưng đến một ngày anh ấy xuất hiện. Anh là người mới do tôi quản lý. Mẹ anh mất sớm, cha thì có gia đình mới, anh sống một mình. Làm việc với nhau một thời gian, chúng tôi ngày càng thân thiết. Có một ngày anh bảo anh thương tôi, anh hạnh phúc khi chở tôi ngồi ngoài sau lưng. Đó cũng là lúc tôi bắt đầu có cảm giác vượt qua giới hạn tình bạn. Nhưng vì đã có gia đình nên tôi luôn kiềm lòng. Dù rất vui nhưng tôi đã từ chối tình cảm đó. Anh nói rằng chuyện tiếp nhận hay không là của tôi, còn thương tôi là của anh. Tôi không thể cấm anh làm điều đó dù biết anh có thể sẽ đau khổ.
Một ngày đầu năm, chúng tôi cùng đồng nghiệp đi chúc Tết, khi chở tôi về, anh đã đề nghị với tôi: “”Hãy làm người yêu của anh chỉ một ngày thôi hay chỉ là buổi chiều hôm ấy thôi”. Tôi rất bất ngờ và không biết phải cư xử như thế nào vì tôi đang phải kìm nén tình cảm của mình một cách khó khăn. Anh cư xử với tôi khác lạ. Anh quan tâm, gần gũi hơn… và hình ảnh ấy in dấu trong tim tôi tự bao giờ. Tôi bắt đầu chờ đợi điện thoại, tin nhắn của anh. Những khi không liên lạc với nhau thì tôi lại nhớ.
Video đang HOT
Tôi đã muốn bỏ cuộc hôn nhân đang tẻ nhạt và có vấn đề của mình để chạy theo tiếng nói của trái tim. Tôi dằn vặt, đau đớn giữa tình và nghĩa. Làm theo ý chí hay theo con tim? Dường như anh cũng hiểu điều đó nên đã đưa ra quyết định chia tay sau một tháng nói lời đề nghị. Nhưng anh đâu biết rằng tôi đã thương anh. Lời chia tay của anh khiến tôi đau khổ biết bao.
Dần dần, tôi hiểu ra mình quá ích kỷ khi chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi. Rõ ràng chúng tôi sẽ chẳng có kết quả gì, níu kéo dài thì sẽ làm tổn thương gia đình và mọi người xung quanh. Nhưng quên anh đâu phải là điều dễ dàng. Có những lúc tôi tưởng như mình muốn nổ tung vì mỗi ngày chúng tôi đều làm việc chung với nhau. Khi anh cười, nói với người khác là lòng tôi nát vụn, tim như nghẹt thở. Cuối cùng tôi cũng nén hết xuống tận đáy tim.
Cho đến bây giờ, đã hơn một năm, tôi vẫn lặng lẽ quan sát anh. Tưởng rằng tôi đã quên, nhưng gần đây, tôi biết anh đang một mình đương đầu với bệnh tật. Anh không ăn, không nói, anh chán nản, buồn rầu. Thấy vậy làm lòng tôi lo lắng vô cùng và tôi cũng phát hiện thì ra mình chưa quên được một ngày yêu xưa. Tôi không biết nếu tôi quan tâm anh lúc này thì anh có chấp thuận không? Bên cạnh đó, tôi cũng sợ, sợ tôi một lần nữa không vượt qua cơn say nắng với anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Với em, yêu là chờ đợi
Vì chưa thực sự hiểu về nhau nên chúng ta buộc phải rời xa. Nhưng em vẫn sẽ chờ một ngày tình yêu đơm hoa kết trái.
Anh và em quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Ngay từ lần đầu gặp mặt, chúng mình đã có cảm tình và như tìm thấy nửa kia mà bấy lâu chờ đợi. Cả hai đến với nhau với tình yêu mãnh liệt. Anh tận dụng từng khoảng thời gian có thể để ở bên quan tâm, chăm sóc em. Anh giới thiệu em với bạn bè, người thân và lên kế hoạch cho tương lai của chúng mình. Khoảng thời gian đó, em thật sự hạnh phúc và tin rằng anh chính là người đàn ông của đời em. Và em tin lúc đó anh cũng cùng suy nghĩ với em, đúng không?
Em nhớ ai đó từng nói: "Điều gì dễ có được thì cũng dễ mất đi". Giờ đây nó đã trở thành sự thật trong tình yêu của anh và em. Công việc, cuộc sống khiến chúng ta ngày càng xa nhau. Mỗi người mải theo đuổi những suy nghĩ riêng, sống vì cái tôi của bản thân nhiều quá mà quên mất có một người cũng đang cần quan tâm, chia sẻ.
Giờ đây, khi đã thật sự không thuộc về nhau, em mới có thời gian để suy ngẫm về tất cả những gì anh nói. Em biết tất cả những điều nào là "Yêu anh em sẽ khổ", "Anh không có gì hết, anh sắp trở thành người thất nghiệp, em sẽ xấu hổ khi ai đó hỏi người yêu làm gì", "Em còn trẻ, khôn khéo, xinh đẹp có nhiều người theo đuổi em có nhiều sự lựa chọn..." Tất cả chỉ là ngụy biện mà thôi. Điều quan trọng nhất mà cả anh và em đều nhận ra là mình không hợp nhau.
Em nhớ có lần em đã nói với anh điều này nhưng anh bảo mọi thứ đều có thể dung hòa được, chỉ cần mình thật lòng và cố gắng thì tất cả đều có thể vượt qua. Nhưng sao giờ anh lại quên đi điều anh đã nói? Tại sao anh lại buông tay? Yêu anh, em chấp nhận tất cả, kể cả những khuyết điểm của anh, kể cả khi anh trắng tay nhưng tại sao anh lại đẩy em ra xa anh? Có phải vì anh đã không còn yêu em?
Giờ đây, em vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của anh. Em muốn níu kéo. Em muốn cho tình yêu của chúng mình một cơ hội, cho bản thân thêm thời gian để suy ngẫm để hiểu về nhau nhưng em không thể làm thế có lẽ vì sĩ diện của một người con gái, vì thái độ lạnh nhạt của anh. Em chấp nhận buông tay trả anh về với thế giới của anh, nơi mà anh cảm thấy thoải mái khi không có sự xuất hiện của em.
Em muốn chờ đợi anh và chờ đợi cơ hội cho tình yêu của chúng mình. Em không quan tâm thời gian đó dài như thế nào. Bởi chỉ cần chúng ta có thể thấu hiểu nhau thì bao nhiêu năm cũng được. Nhưng có lúc lòng quyết tâm của em lại bị ảnh hưởng bởi những suy nghĩ xung quanh rằng con gái có thì. Chẳng nhẽ bây giờ người ta không thể chờ đợi nhau như cái thời của cha mẹ mình hay sao nhỉ? Dù vậy, với em, được chờ đợi anh đã là một hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chỉ mình em thôi, được không anh? Nếu em sống một trăm năm, thì anh sẽ sống thêm một ngày nữa, vì anh không muốn em phải sống một ngày mà thiếu anh". Em không cần anh phải trao cho em chìa khóa để em mở cửa một ngôi nhà. Em không cần anh phải trao cho em một chiếc nhẫn để đo lòng chung thủy. Khi anh dừng lại...