Chơi bời thôi, không lấy đâu
Tình yêu là một sợi dây mà hai người đều phải giữ, đừng nên buông lỏng quá, hay đừng nên kéo căng quá… Vì một người kéo sẽ không đủ, và một người buông quá mạnh thì người kia sẽ đau…
Tiếng Khải cười ha hả trong phòng cùng những người bạn. Cuộc vui của họ mỗi lúc một thêm sung với rượu và tiếng nhạc. Thùy bước ra khỏi toilet, cô cảm thấy mệt và muốn thoát khỏi chỗ này. Cô muốn có một không gian yên tĩnh, nơi chỉ có cô và Khải. Ở đây, Thùy có cảm giác mình không thuộc về nơi này. Nhưng cô biết, cô sẽ chỉ có thể thoát khỏi quán bar này khi Khải đã say mèm.
Ảnh minh họa
Thấy Trang quay lại bàn nhậu, bạn bè của Khải cười lên sung sướng và đắc thắng. Họ nhìn nhau đầy bí ẩn, một số khác thì nhìn xoáy vào thân hình nóng bỏng của cô. Bất ngờ, một tên đứng dậy, phát nhẹ vào mông Trang trong khi cô đang đứng hướng mắt về phía Khải. Thấy vậy, Trang nổi giận, cô tát vào mặt người bạn đó. Cô mong đợi một cú đấm trời giáng từ Khải vào mặt của kẻ bỉ ổi ấy. Nhưng anh ta cười khoái trá rồi đứng dậy, ôm lấy eo Trang và nói: “Thôi mà em, làm gì nóng vậy. Bạn anh cả mà”.
Trang cầm chén rượu hất mạnh vào mặt Khải rồi bước ra khỏi quán. Cô không khóc! Sau lưng cô, tiếng chửi bới lầm xầm còn Khải thì đứng ngây ra nhìn.
Khải ngạc nhiên là đúng. Bởi vì anh luôn nghĩ Trang chỉ là một cô gái làng chơi. Một cô gái mà người ta dùng tiền là có thể mua vui được. Vậy mà ngày hôm nay, Trang đã dám giáng một đòn thật đau vào mặt Khải chỉ vì giữ chút sĩ diện của một cô gái làm nghề bán thân nuôi miệng. Khải đưa tay vuốt những giọt rượu trên mặt xuống một cách đầy cay đắng.
Khải và Trang quen nhau ở một quán karaoke. Đó là nơi Trang làm việc nên tất nhiên hai người sẽ chỉ có thể gặp nhau ở đó. Trang đẹp hơn những cô gái khác nên thường được đám khách có tiền chọn, trong đó có Khải. Sau một vài lần giao tiếp xã giao, Trang chính thức nhận lời “đi đêm” với Khải.
Khải là một công tử giàu có nên anh không thiếu tiền. Khải lấy làm lạ khi mỗi lần cùng nhau đi qua đêm, không bao giờ Trang nhận tiền từ anh. Có lần Khải thắc mắc, Trang phả khói thuốc vào mặt anh rồi cười: “Vì anh số may mắn, toàn đến vào hôm hàng khuyến mãi nên không mất tiền. Em làm ăn chuyên nghiệp nên luôn giữ đúng lời hứa. Hôm nào khuyến mãi sẽ không thu tiền”. Khải đã từng cười ha hả vào mặt cô “bán hàng tử tế” là Trang.
Quen nhau 2 tháng, Trang chính thức nghỉ làm ở quán karaoke đó. Trang chuyển nhà trọ tới một nơi rẻ tiền hơn. Cô đầu tư tiền đi học nghề nấu bếp với ý định xin vào một trường trung cấp để làm cấp dưỡng. Khải hơi bất ngờ vì quyết định đó của Trang. So với cái nghề mà cô từng làm, rõ ràng, cuộc sống hiện tại chật vật hơn bội phần. Khải hỏi, Trang nói thành thật: “Cũng đã đến lúc tìm một phương lấy chồng rồi anh ạ”.
Video đang HOT
Trang chưa bao giờ được Khải tỏ tình nhưng cô luôn coi mình như một người bạn gái hờ của anh. Bất cứ khi nào Khải gọi, đi đâu xa đến mấy, dù là vào buổi đêm, khi bận đi làm… Trang đều có mặt. Khải thích sự tận tụy đó của Trang dù cho anh rất bực mình khi đưa tiền chẳng bao giờ Trang nhận. Khải gọi Trang đi cùng đơn giản vì thấy vui, vì thấy cô đẹp, có thể làm mát mặt lúc đi cùng bạn bè. Còn chuyện yêu và cưới Trang? Điều đó Khải chưa từng nghĩ đến.
Khải không nhận ra Trang đã thay đổi rất nhiều từ khi gặp anh. Với anh, Trang cũng chẳng khác nào những cô gái làng chơi khác. Nhưng có một điều là mọi lúc vui, lúc buồn, không hiểu vì sao Khải đều tìm đến Trang. Anh coi cô như một người tri kỉ, tâm sự cả những điều cảm thấy thất bại nhất trong đời. Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ Khải nghĩ Trang có vị trí gì. Có lẽ, cái thân phận là một cô gái làm quán karaoke đã không cho Trang cái quyền có một chỗ đứng “tử tế” nào đó trong đời Khải.
Khải đến nhà trọ của Trang thuê rất nhiều lần. Nó nhỏ nhắn, xinh xắn và giống như một tổ ấm của mấy cặp vợ chồng. Đến đó, Khải thích cái cảm giác nằm ườn trên giường, trong khi đó Trang nấu nướng chuẩn bị cơm. Bữa cơm đơn giản nhưng lần nào Khải cũng ăn rất ngon miệng. Sự yên bình đó khiến Khải thích thú. Nhưng rồi khỏi căn phòng, Khải là người đàn ông hoàn toàn xa lạ với Trang. Khải không biết rằng phía sau lưng anh, đôi mắt của Trang ngân ngấn lệ. Cô hi vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ ở trong căn nhà của anh, gọi anh bằng chồng.
Trang đi một mình về nhà, nước mắt rơi lã chã. Vậy là đã hết những mong đợi và mộng tưởng về một tình yêu nào đó mà Khải dành cho cô. Ở quán rượu, cô đã nghe thấy tiếng Khải nói lớn với đám bạn trong lúc cô đi toilet: “Chơi bơi thôi chứ yêu đương, cưới xin gì. Ai mà đi cưới một con bé từng làm tiếp viên”. Câu nói đó cùng với sự dửng dưng khi bạn của Khải sàm sỡ Trang đã khiến Trang tỉnh giấc mộng. Mọi thứ đã hết thật rồi.
Khải không biết rằng Trang làm ở quán karaoke đó nhưng cô không bao giờ tiếp khách. Chỉ có một vị khách đặc biệt mà Trangchịu lên giường đó là Khải. Nhưng anh không nhận ra được. Anh đã mặc định coi cô là gái làng chơi nên không hiểu tình cảm mà Trang dành cho anh. Ngay cả việc Trang sẵn sàng từ bỏ cuộc sống nhàn hạ để quay về sống bình thường nhưng chật vật này cũng là vì mong có một ngày được sánh vai bên Khải.
Trang không buồn vì Khải không yêu mình mà chỉ buồn vì Khải chưa bao giờ coi cô là một người con gái đáng để yêu.
Trang đưa tay ôm lấy bụng mình. Một mầm sống đang lớn lên từng ngày, tiếc là cha đứa bé chưa từng coi trọng mẹ nó. Thôi thì Trang sẽ nuôi con, sẽ một mình đối diện với cuộc đời…
Theo Iblog
Tuyệt chiêu 'trị chồng' lười việc nhà thành công ngoài mong đợi
Hôn nhân là phải có sự sẻ chia chứ không thể từ một phía. Thế nên dù lười đã thành bản tính &'thâm căn cố đế' của chồng rồi nhưng tôi vẫn quyết &'cải tạo' cho bằng được.
Ảnh minh họa
Lấy nhau về, tôi mới vỡ lẽ cái thói ở bẩn và lười nhác của chồng. Bao lần hò hét, cáu giận, bực tức cũng chả khiến anh thay đổi được là bao. Nhưng tôi vẫn quyết tâm bằng mọi cách "cải tạo" anh chồng lười biếng.
Bước chân vào hôn nhân mới thấy &'đời không như là mơ'. Với suy nghĩ yêu nhau, lấy nhau rồi nên chả phải giữ gìn hình ảnh nên có thói hư tật xấu gì chồng tôi chẳng thèm che giấu nữa. Ngày còn yêu đương, anh chứng tỏ mình tốt bao nhiêu thì bây giờ lại bê tha bấy nhiêu.
Thời gian còn cưa cẩm, lúc nào tôi cũng thấy anh chỉn chu, lịch sự. Phòng trọ chỗ tôi ở hỏng hóc bóng đèn hay lệch van ống nước anh không nề hà mà sẵn sàng xắn tay xử lý. Lúc ấy quả thật tôi có trộm nghĩ: &'Ái chà, lão này cũng được ra phết. Lấy về rồi điện nước trong nhà hỏng chắc không cần đến thợ'.
Thế mà sự thật lại trái ngược 180 độ so với suy nghĩ của tôi. Lấy nhau về, anh không làm việc nhà đã là một nhẽ. Đằng này còn tạo thêm công ăn việc làm cho tôi sau 8 giờ mệt nhoài ở công ty. Về đến nhà, mở cửa phòng là thấy quần áo anh thay ra rải rác từ phòng khách đến phòng ngủ.
Đồ chơi của con bày bừa giữa nhà cũng chả thấy ý kiến gì. Cốc uống cà phê loang lổ ở bồn rửa bát. Có lần khách đến chơi, tình cờ quơ tay vào kẽ sofa lôi ra chiếc tất của chồng, giơ lên mà tôi ngượng chín cả mặt. Khách về quay sang trách chồng thì anh chỉ cười hì hì bao biện &'anh quên'.
Đi làm về mệt mà còn phải ôm cả tỉ thứ việc không tên ở nhà, nhiều lúc tôi đâm ra cáu gắt bực bội. Bảo chồng làm cùng thì quanh đi quẩn lại chỉ câu &'Thôi có tí việc em làm nhoáng cái là xong ấy mà', &'Anh mà làm không đúng ý em thì còn mệt hơn' hay &'Em tiện tay làm luôn hộ anh tí'. Thế rồi anh lại ôm ti vi xem bóng đá hoặc lôi iPad ra nghịch cùng thằng con.
Nhiều lần bực bội giận chồng, tức chồng vì thói lười biếng, trốn việc nhà, tôi quyết tâm lập hẳn &'chiến lược' dài hạn để trị anh. Hôn nhân là phải có sự sẻ chia chứ không thể từ một phía. Thế nên dù lười đã thành bản tính &'thâm căn cố đế' của chồng rồi nhưng tôi vẫn quyết &'cải tạo' cho bằng được.
Kế hoạch đầu tiên tôi đặt ra để trị chồng là thi gan cùng anh.
Anh ở bẩn, tôi cũng quyết không dọn. Nhà cửa mấy hôm không có bàn tay vun vén bỗng chốc nhếch nhác, hoang tàn nhưng tôi vẫn mặc kệ. Đến khi chồng cuống cuồng thông báo là cuối tuần có khách đến chơi, phải dọn dẹp lại nhà cửa thì tôi mới ra tối hậu thư: &'Anh dọn cùng thì em dọn, còn không cứ để nhà thế cho khách đến mà chơi'.
Ban đầu anh còn hậm hực lắm, nhưng rồi cũng phải xắn tay dọn cùng tôi cho qua chuyện. Công việc dọn dẹp được tôi chia làm đôi, kiểu như anh quét nhà thì tôi lau nhà, anh thu đồ chơi của con, dọn dẹp phòng khách thì tôi giặt quần áo, rửa bát. Dần dần, hai vợ chồng cũng thu dọn xong nhà cửa sạch sẽ. Anh chồng vừa làm vừa lẩm bẩm nhưng ít ra cũng đã chịu động tay động chân cùng vợ.
Đến khi bài thi gan với chồng không còn hiệu nghiệm, tôi chuyển sang mềm mỏng, nhẹ nhàng theo kiểu &'nhờ vả'.
Thay vì lên tông giọng bắt chồng làm việc này, việc kia thì tôi thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn mùi mẫn cho chồng dặn dò: &'Anh ơi về qua chợ mua hộ em mớ rau' hay &'Nay em bận việc cơ quan, anh về thì cắm giúp em nồi cơm rồi bỏ thức ăn trong tủ lạnh ra rã đông hộ em chồng nhé'.
Cuối tuần, đôi lúc chẳng bận bịu gì nhưng tôi cũng lấy cớ ra khỏi nhà vài tiếng đi cà phê với bạn bè. Trước khi đi còn nhờ chồng mang hộ quần áo ra phơi hay dọn dẹp đống đồ chơi ông con vứt bừa ra nhà. Dần dần, có vẻ như anh không còn nề hà mỗi lần được vợ nhờ vả. Đôi lúc không dặn cũng thấy chồng tự giác hơn cắm hộ nồi cơm hay vứt giùm túi rác.
&'Chiêu' cuối cùng tôi tung ra để cải tạo thói lười của chồng là thường xuyên khích lệ, động viên và khen thưởng chồng mỗi khi có chuyển biến.
Nhờ chồng luộc hộ mớ rau, thành quả là rau nát bét nhưng vẫn phải cố nuốt rồi tấm tắc khen &'Chồng luộc rau ngon hơn em rồi'. Lúc chồng quét hộ được cái nhà, quay sang nhìn thấy rác vẫn còn vướng ở đằng sau cửa vẫn phải tủm tỉm cười bảo: &'Chồng quét nhà sạch thế này thì vợ được nhờ rồi'. Nhiều đêm tôi còn chủ động đấm bóp, mát-xa để &'thưởng' cho anh vì đã giúp tôi nấu mỳ cho bữa sáng dậy muộn hoặc khen anh qua điện thoại với bố mẹ vì anh đã có &'công' sửa bếp gas hỏng...
Không biết có phải là những lời khen khiến chồng sướng tai hay không mà dạo này thấy chồng &'tỉnh ngộ' hẳn. Anh đã không còn tỏ thái độ khó chịu mỗi khi vợ nhờ vả việc nhà, thậm chí lúc nào rảnh rỗi còn cùng con trai lôi mấy cái ghế bàn ăn mang ra sân rửa hay cầm chổi quét màng nhện khắp nhà.
Chồng thì chắc chắn là không đổi được rồi. Nhưng cái thói lười biếng của chồng thì tôi thấy phần nào mình đã cải tạo thành công. Cứ theo đà này hy vọng đến lúc chẳng cần vợ nhắc nhở anh cũng sẽ tự giác làm việc nhà. Thử nghĩ mà xem, hai vợ chồng cùng đi làm về mệt mỏi, có sự sẻ chia của chồng cuộc sống chắc hẳn sẽ nhẹ nhàng và hạnh phúc hơn hẳn.
Theo Dân Việt
Giả điên để thử lòng cô vợ nhà quê, tôi nhận cái kết bất ngờ hơn cả mong đợi Chỉ nửa tháng, tôi đã nhìn thấy vợ khác hẳn. Cô ấy trầm tính, buồn bã và hay khóc hơn. Biết mình làm vậy là quá đáng, nhưng tôi vẫn muốn thử. Càng chung sống, tôi càng quý mến rồi yêu vợ lúc nào không hay. (Ảnh minh họa) Tôi năm nay 33 tuổi, ngoài công việc ổn định thì tôi có một...