Chơi bời buông thả, tôi sợ mình nhiễm HIV
Bị anh hại đời con gái, tôi như thú dại, lao vào sa đọa. Tôi chỉ dừng khi có thai, bị bệnh mồng gà và biết anh đã nhiễm bệnh thế kỷ.
Tôi là một cô gái bình thường, không xinh đẹp, giỏi giang nhưng lại bướng bỉnh và tự kiêu lắm. Trước đây, tôi có một công việc ổn định nên có phần thoải mái chơi bời, tụ tập và trong các cuộc vui đó, tôi gặp anh.
Anh cũng khá ổn, từ ngoại hình tới công việc nên tôi không nghi ngờ đề phòng. Và trong một lần đi chơi với anh, tôi đã tin mà về phòng anh ngủ. Tôi không ngờ anh đã hại đời tôi.
Thất vọng ê chề, tôi chỉ muốn chết và tìm đến cái chết mong giải thoát cuộc đời. Do may mắn hay số chưa tận nên tôi vẫn sống. Tôi như con thú dại, lao vào sa đọa, buông thả và tình cảm giữa tôi và anh không còn gì ngoài những lần chơi bời, nhậu nhẹt, ngủ khách sạn. Tôi nhiều lần ghê tởm chính mình và không gặp, không liên lạc anh nhưng nó cứ lòng vòng cho đến một ngày tôi phát hiện có thai và bị bệnh.
Ảnh minh họa: STC.
Video đang HOT
Bác sĩ nói, tôi không thể giữ con mà phải bỏ vì tôi bị bệnh mồng gà. Hoang mang, lo sợ, đau đớn mà chỉ có một mình, trong khi anh không biết và đang vui vẻ với ai. Tôi đành tự quyết định bỏ con và điều trị bệnh, cuối cùng mọi việc cũng xong.
Khi cảm thấy sức khỏe tốt, tôi không tái khám và bỏ qua bệnh của mình mà không biết đã khỏi hay chưa và ảnh hưởng ra sao. Giờ thông qua bạn bè, tôi mới biết anh bị HIV. Thật sự, giờ tôi lo lắm, không biết mình có bệnh không. Rồi còn bệnh mồng gà nữa? Lần này, tôi nhìn rõ cái chết càng lúc càng gần. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Đã không thể là của nhau...
Yêu là do em, mơ mộng cũng là do em, bởi vậy nên giờ đây chỉ riêng em mới có thể tự mình thức tỉnh.
Đêm. Không gian xung quanh chìm vào một màu tĩnh mịch. Chẳng hiểu sao em chỉ muốn chạy ngay xuống dưới để được đằm mình trong thứ ánh sáng vàng vọt tỏa ra từ những ngọn đèn cần mẫn nơi góc phố ở phía trước nhà. Nhưng em không có đủ can đảm bởi sợ rằng mình sẽ lại bị thứ ánh sáng mờ ảo, bị màn đêm yên ắng dưới ấy cuốn ngược trở về miền quá khứ, về cái thuở mà em đang muốn xoá sạch hết những ký ức về nó ở trong đầu.
Hà Nội mấy hôm nay lành lạnh về đêm, những cơn gió len lỏi qua cánh cửa sổ khép hờ ùa vào căn phòng, mơn man lên da thịt gợi lên trong lòng người biết bao thứ cảm xúc đan xen. Ngồi bên bậu cửa, em hướng đôi mắt của mình về phía xa xăm, bỗng dưng cảm thấy bờ mi mình đang ươn ướt...
Em không thể cứ mãi ngốc nghếch, mãi khờ khạo như thế (Ảnh minh họa)
Lại là nỗi nhớ. Em đã tự dặn lòng mình rằng nhất định phải quên anh đi, nhưng mọi chuyện sao mà khó quá. Em nói được mà chẳng làm được, nghĩ được mà không thể hành động được, như vậy có lẽ em chỉ nên tự trách mình. Em đã tự mình chọn lựa tất cả, yêu là do em, mơ mộng cũng là do em, bởi vậy nên giờ đây chỉ riêng em mới có thể tự mình thức tỉnh.
Ngay cả quyền ở bên cạnh để ngày ngày được nhìn thấy anh, dù chỉ là một chút thôi cũng đã không còn, vậy thì em còn hoài niêm vê quá khứ, còn nhớ về anh làm gì nữa. Em không thể cứ mãi ngốc nghếch, mãi khờ khạo như thế, không thể cứ ôm ấp mãi một hình bóng chẳng bao giờ có thể thuộc về mình. Anh là cơn gió, là giấc mơ, là những vì sao hằng đêm vẫn toả sáng trên trời, là tất cả những gì dù đẹp, dù gần gũi và thân thuộc lắm nhưng em lại không thể nắm bắt, cũng không thể chạm vào.
Biết là vậy nhưng chẳng hiểu vì sao em không thể bắt mình ngừng nhớ về anh, nhất là những khi giống như lúc này, một mình chênh vênh trong màn đêm tĩnh mịch. Trái tim vẫn luôn có lý lẽ riêng của nó, mây khi trái tim và lý trí lại cùng chung môt tiêng nói bao giờ. Trái tim em bảo rằng: " Cả cuôc đời này có lẽ cũng không thê quên được anh ây", còn lý trí lại luôn nhắc nhở: " Con cá mât bao giờ cũng to hơn con cá được, vì thê chẳng viêc gì phải tiêc nuôi, hãy quên đi tât cả và bắt đâu hướng tới những thứ thuôc vê mình".
Khi nào em mới hêt yêu anh? (Ảnh minh họa)
Có thê em sẽ có môt cuôc sông hạnh phúc hơn nêu ông trời không bắt em gặp anh nêu ông trời không chỉ đường dân lôi cho em gặp anh, đê rôi lòng dạ thì ngân ngơ, còn trái tim lại vương vân. Trách em không điêu khiên được cảm xúc của chính mình hay phải trách ông tơ bà nguyêt vì đã không chịu xe duyên cho hai đứa? Em vân luôn tin rằng trên đời này chẳng có bât cứ điêu gì xảy ra mà không có lý do, vì thê biêt đâu chừng những điêu trớ trêu dành cho em cũng là môt trò đùa mà tạo hóa đã cô tình tạo ra.
Bâu trời càng vê đêm lại càng thêm tĩnh mịch, thảng hoặc mới có môt vài ngôi sao lẻ loi tỏa sáng đê rôi lại bị chính những áng mây vô tình bay ngang qua che khuât. Bât chợt em bât cười với nhưng suy nghĩ miên man, ngôc nghêch của chính mình: Ngôi sao kia sao mà cô đơn quá, cô đơn giông em mà lại xa vời giông anh.
Khi nào em mới hêt yêu anh? Khi nào nôi nhớ anh mới buông tha và đê cho em yên ôn sông tôt cuôc sông của riêng mình trong thực tại? Đã không thê là của nhau được, vây thì cớ sao còn ám ảnh mãi? Đã không thê là của nhau được, vây thì trái tim nhỏ bé hỡi, đừng vương vân hình bóng ây nữa đê rôi lại tiêp tục nhói đau.
Theo VNE
Nếu yêu, mong chị hãy buông tha anh ấy Chị không thể làm một người vợ đúng nghĩa thì mong chị buông tha nếu chị yêu anh ấy. Gửi chị - người vợ đau khổ của anh! Tôi biết sẽ thật là tàn nhẫn khi viết những dòng này cho chị vì chị vốn dĩ đã là một người kém may mắn trong cuộc đời. Tôi không muốn làm chị bị tổn...