Choáng với kiểu níu kéo của bạn trai
Ba chữ “anh yêu em” bằng máu in đậm trên tường khiến em choáng váng muốn ngất xỉu.
Chào mọi người, giờ em đang rơi vào hoàn cảnh rất đáng sợ. Mong mọi người góp ý kiến để em ứng phó với chàng người yêu cũ cuồng si quá mức này ạ.
Hiện em đang là sinh viên năm 3. Nhờ ngoại hình dễ thương cùng khả năng ăn nói lưu loát, hài hước nên em được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Sau một thời gian quan sát xem ai thật lòng với mình, em đã chọn T.
T và em ở cùng xóm trọ. Anh cũng khá điển trai, cao ráo và lớn hơn em một tuổi. Lúc đầu, T hay tìm cách qua phòng em như xin muối, hành… Rồi dần dần, anh tỏ rõ thích em, chăm sóc cho em.
Đêm nào bạn trai cũng rủ em đi ăn khuya. Nếu em không đi, anh sẽ mua về rồi bắt em ăn. Em bệnh, dù đang học, T vẫn xin nghỉ để về mua thuốc, cháo cho em. Có lần, em bị té gãy tay, cũng chính T đưa em đến viện, chăm sóc em suốt mấy ngày ở viện.
Yêu nhau rồi, T cũng không thay đổi. Anh yêu em đến mức phát cuồng vì em. Chỉ cần em nấu ăn bị dầu bắn lên tay, anh đã xuýt xoa mãi không thôi vì xót xa. Vì ở cùng dãy trọ nên T cũng chuyển sang sống cùng em để giảm chi phí sinh hoạt.
Ai cũng khen em may mắn khi có người yêu chung tình như T. (Ảnh minh họa)
Hàng ngày, T chở em đi chợ rồi về nấu ăn cùng nhau. Mà T nấu nhiều hơn vì sợ em mệt. Những ngày tới kì kinh, T không chỉ đi mua băng mà còn giặt cả quần áo cho em. Nhìn vào, chúng em chẳng khác nào cặp vợ chồng son. Ai cũng khen em may mắn khi có người yêu chung tình như T. Ban đầu, em cũng hãnh diện lắm. Nhưng sống chung với nhau lâu, em mới nhận ra, được yêu nhiều quá cũng không tốt.
Video đang HOT
Bạn trai luôn kìm hãm sự tự do của em. Anh luôn nói giờ em chẳng khác nào vợ anh, được anh chiều chuộng hết mực thì cũng đừng làm gì để anh phật lòng. Thật tình thì em cũng rất yêu anh, chỉ có điều, em còn trẻ, vẫn phải có quan hệ ngoại giao với người khác. Nhưng T thì không hiểu điều đó, anh chỉ chăm chăm giữ em như giữ búp bê trong tủ kính.
Quá mất tự do, lại ảnh hưởng chuyện học (vì yêu T nên em thi lại 4 môn) em đòi chia tay thì T van xin em nghĩ lại. Khi định dứt khoát thì em phát hiện mình có thai. Suy sụp,hoảng sợ, em báo tin thì T đòi cưới ngay.
Thái độ đó của T khiến em ngạc nhiên. Em cứ tưởng anh sẽ bỏ của mà chạy như bao người con trai khác. Nhưng nếu cưới, em sẽ phải nghỉ học, theo anh về quê. Mà quê chúng em cách xa nhau gần 200 km. Nghĩ đi nghĩ lại, em quyết định rủ bạn thân đi phá thai.
Khi biết em bỏ con, T nổi điên lên và đánh em một trận tơi bời, đến mức mắt em sưng đen lên. Vừa đánh, T vừa chửi em là độc ác, điên khùng. Nhưng em biết em đang làm gì, em chỉ muốn tốt cho cả hai.
Sau trận đánh đó, em dứt khoát hẳn với T bằng cách âm thầm chuyển dãy trọ khác khi T đang đi học. Vậy mà, T lại đến tận lớp học để bắt em ra nói chuyện. Dù em kiên quyết, T vẫn xin lỗi, nài nỉ, rồi nói sẽ chứng minh cho em thấy, anh yêu em đến mức nào. Đến lúc này em mới bắt đầu hoảng sợ trước tình yêu ích kỉ của bạn trai.
Nếu cứ thế này, có khi người yêu cũ em lại làm bậy với bản thân anh và với em thì chết. (Ảnh minh họa)
Từ hôm đó, đêm nào T cũng đứng trước của phòng trọ em tới khuya khiến em chẳng dám bước ra ngoài. Em phải nhờ chủ nhà trọ lên tiếng, anh mới chịu vắng đi mấy ngày, rồi lại đến đứng tiếp.
Đến tối hôm qua thì không chỉ em mà cả xóm trọ mới em ở đều hoảng hồn trước cách thể hiện tình cảm của T. Anh gọi cửa thùm thụp, rồi hét lên nếu em không ra nói chuyện, anh sẽ tự tử để em phải hối hận cả đời. Rồi T còn nói cả đời này em cũng chẳng tìm ra ai yêu em như anh yêu em đâu…
Em tưởng T nói đùa nên cứ chốt cửa, ở yên trong phòng, đợi T nói đã rồi đi. Ai ngờ, tầm mấy phút sau, em nghe mọi người nhốn nháo khuyên T đừng làm bậy. Rồi một người hét lên bảo em ra, T đang cắt tay, dùng máu viết lên bức tường phòng em. Em hoảng hồn mở cửa ra thì thấy dòng chữ “anh yêu em” bằng máu đỏ tươi trên tường chẳng khác nào phim kinh dị.
Em sợ quá, vội chụp tay anh lại nhưng anh cứ huơ con dao ra trước mặt. Cho đến khi mất máu nhiều quá, anh mới chịu bỏ dao xuống để em đưa đi băng bó.
Em sợ quá mọi người ạ. Nếu cứ thế này, có khi người yêu cũ em lại làm bậy với bản thân anh và với em thì chết. Mà nếu quay lại, tương lai em sẽ rất đen tối. Em cũng chẳng thể trốn đi đâu được vì còn đang học. Em nên làm thế nào đây?
Theo 2sao
Vợ nài nỉ níu kéo cuộc hôn nhân không có tình yêu
Nhìn vợ con, tôi lại càng buồn bã hơn, tôi không tìm thấy hạnh phúc ở gia đình này. Còn hình ảnh người con gái ấy càng in đậm trong tâm trí tôi.
Ảnh minh họa
Tôi là một người chồng từng ngoại tình. Mà cũng không hẳn đúng, chính xác tôi là một người chồng đem lòng yêu người phụ nữ khác, không phải vợ. Dù cho tôi đã chọn gia đình nửa năm nay, từ bỏ tình yêu của mình, nhưng đó là vì tôi nghĩ cho hai đứa con và vì bản thân là kẻ hèn nhát. Tôi tự nhận mình là kẻ hèn nhát và đểu cáng khi phản bội vợ, đem lòng yêu người con gái khác mà không dám đối mặt với tai tiếng của xã hội, nên chấp nhận sống bên người vợ không còn tình cảm để phải từ bỏ tình yêu thật sự của mình.
Đã 6 tháng nay kể từ khi tôi chấm dứt gặp gỡ em, nhưng trái tim và tâm trí vẫn không thôi nghĩ về em. Em, kẻ thứ ba đáng ghét trong mắt gia đình tôi, vợ tôi, bạn bè tôi và trong mắt xã hội. Nhưng với tôi, em là điều tốt đẹp nhất xảy đến từ trước đến nay. Nếu em không xuất hiện, cả đời này tôi sẽ không biết tình yêu là gì, rung động trái tim ra sao, và những giọt nước mắt đau đớn vì phải chia xa là gì. Đã bao đêm tôi nhớ em đến da diết, nước mắt cứ thế lăn xuống lúc nào không biết. Tôi rất nhớ em!
Với mọi người, tôi là một người may mắn, sinh ra trong một gia đình khá giả, ở tuổi mới lớn tôi đã giao du với nhiều đứa bạn giàu có, đi bar thường xuyên và vây quanh tôi là không ít những cô gái đẹp. Nhưng thú thật, chưa có một người con gái nào cho tôi biết đến tình yêu, thậm chí chưa có ai khiến trái tim tôi loạn nhịp. 24 tuổi, tôi chưa từng rung động với bất cứ ai. Vậy nên, khi bố mẹ sắp xếp cho cuộc hôn nhân với cô nhân viên kế toán trong công ty của gia đình, tôi đã dễ dàng đồng ý. Tôi cho rằng vợ thì chỉ cần cưới một người như cô ấy, còn những cô gái kia chỉ là người qua đường, chẳng đáng để lấy làm vợ. Ổn định gia đình sớm, tôi cũng từ bỏ thói ăn chơi xa hoa và tập trung làm ăn, tiếp quản công ty của bố mẹ.
Tôi và vợ sống với nhau trong yên bình, không lãng mạn như những đôi yêu nhau cuồng nhiệt nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt. Ở với nhau được khoảng một năm, tôi nghĩ mình bắt đầu có tình cảm với vợ, như các cụ nói: "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Có lẽ bởi vợ tôi là người làm cùng công ty, nên công việc của hai vợ chồng khá suôn sẻ, chúng tôi giúp đỡ nhau trong công việc. Suốt 10 năm trôi qua, chúng tôi sống hòa thuận, không cãi vã nhưng cũng không mặn nồng. Trong mắt hàng xóm láng giềng, gia đình tôi là kiểu mẫu: của cải dư giả, vợ chồng không bao giờ to tiếng, hai đứa con một trai một gái ngoan ngoãn.
Cho đến ngày em xuất hiện, gia đình êm ấm của tôi bắt đầu lục đục nhưng nguyên nhân không phải vì em mà vì tôi. Tôi sai, vợ tôi cũng sai. Em là thư ký của giám đốc một công ty, đối tác mới của công ty tôi. Em thường thay mặt giám đốc liên hệ và giao dịch với tôi vì chuyện làm ăn, bởi vậy chúng tôi có nhiều dịp gặp nhau. Trái tim tôi đã loạn nhịp trước em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, thứ cảm giác tôi chưa bao giờ có được dù cho bản thân đã gần tứ tuần. Cảm xúc dành cho em ngày càng mãnh liệt hơn, dù tôi đã cố gắng kìm nén và tự nhủ đó chỉ là thoáng qua, nhưng càng kìm nén tôi lại càng bất lực. Tôi tìm cách tiếp cận em nhiều hơn, làm bạn với em không chỉ trong công việc. Vì em biết tôi đã có gia đình nên thường từ chối liên hệ với tôi ngoài công việc. Chính điều ấy lại càng khiến tôi khó chịu hơn.
Tôi không thể tập trung làm việc, cả ngày chỉ nghĩ về em. Khi nhớ em không chịu được, tôi lại cùng anh em trong công ty đi uống rượu giải sầu. Đàn ông khi say chỉ nghĩ đến người con gái anh ta yêu thật lòng. Tôi đã gọi tên em, nói những điều từ đáy lòng mà chính tôi không kiểm soát được. Vài lần mất kiểm soát khi say, vợ tôi đã biết chuyện. Mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, khiến gia đình êm ấm của tôi rạn nứt. Và trong một lần hơi ngà say, tôi đã tìm đến em, nói rằng tôi yêu em. Nhưng em đã từ chối tình cảm của tôi và nói rằng "Giá như anh chưa có gia đình". Tôi cũng cảm nhận được tình cảm em nhưng chỉ vì biết tôi đã có vợ nên em luôn giữ khoảng cách. Với hai người yêu nhau mà không đến được với nhau thì còn gì kinh khủng hơn? Tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu và bất lực như vậy. Bao nhiêu lần tôi vẽ nên một viễn cảnh "Giá như ngày đó không lấy vợ theo sự sắp đặt của cha mẹ thì bây giờ đã hạnh phúc biết bao. Giá như tôi có thể đủ dũng cảm để ly hôn thì không phải đau khổ thế này".
Vợ tôi sau khi biết chuyện đã giấu tôi thuê người theo dõi, điều tra em. Rồi vợ làm to chuyện, tìm đến công ty em và bêu rếu em trước mặt mọi người sau nhiều đêm nghe thấy tôi gọi tên em trong những cơn mơ. Hợp đồng giữa hai công ty vì thế cũng chấm dứt, còn em bị đuổi việc dù chẳng có tội tình gì. Sau khi biết chuyện, vì mất kiểm soát tôi đã tát và mắng vợ. Chỉ vì tình yêu tôi dành cho em, vì sự ghen tuông vô lối của vợ mà em đã bị mang tiếng xấu và bị sa thải. Tôi đã cố gắng liên hệ với em, đến tận nhà tìm để nói lời xin lỗi nhưng em chỉ nói rằng: "Em với anh có gì đâu sao vợ anh làm vậy? Lời xin lỗi có thể xóa sạch mọi thứ, khiến mọi chuyện trở lại như xưa sao". Nhìn em nói trong dòng nước mắt, tôi đau đớn vô cùng, giận chính mình và giận cả vợ.
Theo yêu cầu của em, tôi đã không làm phiền nữa. Tôi quay lại với công việc, cố giữ cái vẻ hạnh phúc, êm đềm cho gia đình trong mắt mọi người nhưng tôi quá mệt mỏi, đau đớn và bế tắc. Tôi không đủ can đảm để ly hôn và đến bên em vì còn trách nhiệm với công ty, nếu ly dị thì tài sản công ty sẽ được chia nửa cho người vợ. Bố mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý để vợ chồng tôi ly dị, đặc biệt là vợ tôi. Cô ấy biết tôi vẫn còn yêu em nhưng chấp nhận sống trong mệt mỏi như vậy để duy trì cuộc hôn nhân này. Hơn nữa, vợ tôi rất sợ điều tiếng, cô ấy đã nhiều lần van xin tôi: "Chỉ cần anh đừng ly hôn, anh yêu ai em cũng sẽ không can thiệp nữa".
Nhìn vợ van xin, tôi lại cảm thấy có lỗi với em, với bản thân tôi và với vợ. Tôi xin vợ cho mình thời gian vì từng nghĩ rằng không gặp em nữa thì mọi chuyện sẽ trở lại như xưa. Nhưng tôi đã nhầm, càng xa em, tôi càng nhớ em nhiều hơn. Đã nửa năm trôi qua, hình ảnh em càng in đậm trong tâm trí tôi. Nhiều lần, tôi ép bản thân mình hành sự điên cuồng với vợ để quên đi em, vậy mà tôi vẫn gọi tên em, rồi hụt hẫng khi nhận ra vợ không phải là em. Căng thẳng giữa hai vợ chồng tôi ngày càng lớn, chuyện vợ chồng cũng không tốt đẹp khiến chúng tôi mệt mỏi. Ở bên vợ, tôi chỉ nghĩ đến em. Những gì vợ chồng tôi gây ra cho em khiến tôi không thể nào thoải mái được. Cũng không ít lần, tay tôi lại bấm hàng số quen thuộc, dù cho tôi đã xóa số liên lạc của em, tới khi nghe giọng tổng đài báo thuê bao không liên lạc được tôi mới chột dạ. Chẳng nhẽ tình yêu thật sự là như thế này sao? Con tim tôi như bị bóp nghẹt, vỡ vụn hàng ngày khi nỗi nhớ em ùa về. Nhìn vợ con, tôi lại càng buồn bã hơn. Tôi không tìm thấy hạnh phúc ở gia đình này. Bạn thân tôi khuyên hãy can đảm ly dị, sau đó tôi vẫn hoàn thành được trách nhiệm với con. Còn nếu cứ tiếp tục cuộc sống thế này, con cái sẽ chịu thiệt thòi nhiều hơn. Nhưng mỗi khi tôi định dứt khoát, vợ lại van xin khiến tôi lưỡng lự.
Đã 35 tuổi rồi, tôi đâu phải trai trẻ mà có những tình cảm thoáng qua, vui chơi qua đường? 35 năm qua, tôi chưa hề biết đến sự rung động của con tim như thế nào. Tôi sợ rằng mình sẽ mất em mãi mãi nhưng không đủ can đảm để ly hôn. Tôi đã mong vợ mình sẽ hiểu ra và chấm dứt cuộc hôn nhân bế tắc này. Như vậy, cô ấy không chỉ tự giải thoát cho bản thân để đến bên người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho mình, chứ không phải ở bên một người đàn ông ngày đêm chỉ mong nhớ người con gái khác.
Tôi phải làm sao đây? Tôi biết rằng giữa vợ chồng còn có con cái, không thể ly hôn dễ dàng nhưng đâu phải sau khi bỏ nhau chúng tôi sẽ vứt hết trách nhiệm? Liệu chúng tôi có nên tiếp tục cuộc hôn nhân mệt mỏi này nữa không? Làm sao để vợ tôi hiểu ra ly hôn sẽ giúp cô ấy có được cuộc sống tốt hơn? Tôi đã quá mệt mỏi.
Theo VNE
Hối hận nhìn vợ xách đồ về nhà mẹ đẻ chỉ vì một lời nói đùa Sau câu nói đùa, em tặng tôi một cái tát đau điếng rồi giận dữ xách đồ về nhà mẹ đẻ mặc cho tôi nài nỉ, cầu xin. Tôi là một gã trai 30 mới kết hôn được hai tháng nhưng chỉ được ở với vợ có duy nhất một đêm. Tất cả mọi chuyện đều do tôi gây ra nên bây giờ,...