Choáng vì nghe đàn ông buôn chuyện… đàn bà
Một lần, tôi đi uống cà phê vỉa hè và suýt sặc nước vì nghe thấy mấy gã ngồi ngay gần mình bàn tán sôi nổi chuyện… áo chíp đàn bà.
Là một cô nàng tương đối bỗ bã, nam tính, chính vì thế mà tôi có cơ hội kết bạn với khá nhiều đấng nam nhi – một kiểu tình bạn phi giới tính. Nhờ thế, tôi lại có “diễm phúc” được “xô xát”, khám phá nhiều về họ, và tôi đã phát hiện ra điều khá thú vị: Đàn ông cũng thích “tám” chẳng kém đàn bà, hơn nữa, một trong các chủ đề hot nhất của họ cũng là… chuyện đàn bà.
Cách đây ít lâu, tôi có dịp ngồi nhậu với 2 anh chàng, chứng kiến họ tranh luận với nhau gần 1 tiếng đồng hồ, chỉ xoay quanh một chủ đề: Ai là “ thằng khốn” đầu tiên đã…. “thịt” cái Liên – đứa bạn gái làm hoa khôi lớp cấp 3 của chúng tôi.
Anh chàng thứ nhất thì khăng khăng: “Ông chả biết rồi. Cái Liên có chuyện gì chẳng tâm sự với tôi. Đợt hội mình vừa tốt nghiệp, nó vập phải một thằng có vợ. Tôi can mãi mà nó vẫn đâm đầu vào như điên, như dại. Có hôm giữa đêm còn ngồi dưới gốc cây ngoài đường một mình gọi cho cho tôi kể lể, khóc lóc ỉ ôi vì thằng đó. Đúng là cái giống đàn bà con gái, ngu lắm. Nó bảo với tôi, thằng đấy là người đầu tiên của nó. Phải lay lắt đến 2 năm trời mới bỏ được đấy!…”.
Video đang HOT
Còn anh chàng thứ hai lại lắc đầu quả quyết: “Thế thì ông nhầm rồi, hoặc con Liên nó nói dối ông. Nó không ngoan đến thế đâu. Ngay cái hồi bọn mình còn đi học, chính tôi từng biết vụ thằng Khánh lớp C và cái Liên đi vào nhà nghỉ với nhau. Vụ đó mấy thằng con trai lớp C ai chả biết. Với lại, nhà cái Liên ngay gần nhà tôi. Dạo đó, tối muộn nào tôi chả thấy chúng nó đứng đầu ngõ hôn nhau chí choét…”.
Thực sự khi nghe hai anh chàng mổ xẻ về đề tài này, tôi cũng hơi “choáng”. Nếu nói tới bạn đồng trang lứa, từ trước tới giờ, họ là hai trong số không nhiều tên được tôi đánh giá rằng “rất được”, bởi tính tình dễ chịu, xởi lởi, lại trượng nghĩa, vì anh vì em… tóm lại là sống đẹp, xứng đáng thuộc nhóm “đàn ông đích thực”. Ấy thế mà hôm nay, chỉ 1-2 xu rượu, những tên “đàn ông đích thực” kia sẵn sàng “bán rẻ bạn bè”, “phun” ra hết bao điều bí mật của một đứa con gái mà họ từng gọi là “bạn thân”, “bạn hàng xóm từ thuở nhỏ”. Vậy mới biết, “đại trượng phu” cũng chả kín mồm kín miệng tí nào.
Mà khi “buôn”, họ cũng lắm lí lẽ, suy luận như mấy ả đàn bà vậy, ai cũng đưa ra những dẫn chứng hết sức thuyết phục, làm kẻ ngoài cuộc như tôi “nhiễu hết cả sóng”, không thể sáng suốt nổi.
Lại nói tới chuyện đàn ông lí lẽ. Bình thường, cánh mày râu hay chê đàn bà là “mồm loa mép dải”, “gái đĩ già mồm”, chứ kì thực tôi thấy họ cũng “già mồm” chẳng kém. Tôi có một ví dụ rất điển hình.
Chả là tôi chơi với một ông anh xã hội. Ông này nhà nghèo song đẹp trai, thông minh, dí dỏm nên cưa được một cô nàng từng là hot girl trường tôi. Đương nhiên, hot girl thì nhất cử nhất động đều bị soi. Kẻ chuyên “hóng” như tôi đã nắm được khá nhiều giai thoại về nàng. Tôi chắc đét rằng trước khi đến với anh tôi, nàng cũng không còn “xu” với “trinh” gì sất. Nhưng biết đó là chuyện tế nhị, tôi tránh không bao giờ đề cập. Oái oăm thay, ông anh tôi chẳng ai khảo mà tự xưng (như một cách tự bào chữa), một mực bảo: “Nó “còn nguyên”. Anh biết mà”. Rồi ông ấy đưa ra rất nhiều chi tiết để chứng thực về cái ngàn vàng của nàng. Mỗi lần như thế, tôi chán lắm, chẳng buồn nói, chỉ nghĩ thầm: “Anh mình yêu quá hóa… già mồm”.
Mãi sau này họ chia tay nhau. Ông anh tôi trong một lần bức bối mới “đính chính” lại câu chuyện năm cũ. Giờ thì ông ấy quay ngoắt 180 độ, nào là kể: “Nó cũng chỉ là loại gái lăng nhăng, hám tiền. Nó bỏ anh vì một thằng giàu hơn, rồi sau đó vẫn gọi cho anh, rồi thậm chí còn… ngủ với anh. Nhưng mà như thế anh càng khinh…”. Nào là: ” Nhớ nngày xưa, nó trèo lên gác xép nhà anh, cố tình nằm cạnh anh, “mơi” anh. Từ lúc ấy, anh đã biết nó cũng 3 vạn 9 nghìn rồi, nhưng mình nghĩ ai chả có quá khứ…”.
Rồi còn cả tỉ thứ chuyện thầm kín nữa. Chưa bao giờ tôi nghe một người đàn ông nói xấu thảm hại về một người đàn bà hết cả một buổi tối như vậy. Thiết nghĩ, lũ đàn bà chúng tôi, dù “không ăn được muốn đạp đổ” cũng chỉ có khả năng bêu xấu lũ đàn ông rằng nhỏ nhen, ích kỉ, ki bo, bẩn tính… chứ đâu thể lôi tuốt tuồn tuột chuyện chăn gối hết đỗi riêng tư, tế nhị ra mà nói. Còn với cánh mày râu cái đề tài rất “đàn bà” ấy lại là sở trường của họ. Ông anh tôi – một gã trai tử tế mà còn vậy, chả trách những gã sở khanh, thằng nào thằng nấy đều thích “buôn”, thích khoe chiến tích với nhau kiểu: “Em Hương á, tao chỉ mất 2 ngày đã xong phim rồi”, hay “Em Hà kia nhìn ngoài ngon chén, chứ thử một lần là chán, phụ tùng nội thất kém lắm!”…
Đâu chỉ có vậy, tưởng rằng cái thú “bình phẩm, nhận xét” chỉ là món của cánh chị em phụ nữ, nhưng tôi cũng phát hiện rằng, lắm anh chàng còn săm soi, chê bai ngọt hơn thế, mà đối tượng họ thích “dìm hàng” nhất cũng là đàn bà.
Ví như lần tôi đi uống cà phê vỉa hè và suýt sặc nước vì nghe thấy mấy gã ngồi ngay gần mình bàn tán sôi nổi chuyện… áo chíp đàn bà. Một tên mắt sáng rực như vừa khám phá ra điều vĩ đại rồi thốt lên: “Ôi ông ơi, tôi soi thấy con người yêu thằng Bảo 3 ngày rồi vẫn mặc… một cái áo lót màu xanh đấy! Đàn bà con gái gì mà bẩn thế?”. Vậy là các gã xung quanh cười sằng sặc như một cách tán thưởng. Sau đó, họ đua nhau đưa ra các giả thiết, cô ả kia có… bao nhiêu cái áo lót, màu gì, size cỡ ra sao, hàng xịn hay lởm… Rồi từ đó, họ chuyển qua đề tài: em nào ngực lép, em nào ngực bự. Nhưng khen thì ít mà chê thì nhiều. Em thì bị họ chê là “1 nghìn xôi, 2 nghìn lạc”, em thì bị bêu “màn hình siêu phẳng”, em lại mang tiếng “bự nhưng nát quá!”…
Thú thực, dù không thuộc hàng gái ngoan, nghe mấy gã trai “buôn” chuyện chị em chúng mình như thế mà tôi cũng muốn đỏ mặt. Thế mới biết, đàn ông “buôn” cũng siêu phàm, mà “buôn” chuyện đàn bà lại càng siêu phàm hơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đại gia ăn bát phở 750.000 đồng nói gì?
Kể cũng kỳ khôi, một bát phở giá 750.000 đồng đã gây xôn xao dư luận, kẻ cho là nói xạo, người cho là một chiêu tiếp thị độc, có người còn khẳng định đây là sự cợt nhạo giới bình dân... tóm lại là rất nhiều ý kiến trái chiều!
Để rộng đường dư luận, xin đăng toàn văn bức thư của một vị đại gia về bát phở giá 750.000 đồng như một lời khẳng định hơn là trần tình.
Dưới đây là toàn văn bức thư: Giãi bày của đại gia ăn bát phở 750.000 đồng
Kính gửi các quý ông quý bà
Trước tiên tôi phải nói là tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ phải giải thích về việc tôi bỏ ra 750.000 đồng để ăn một bát phở. Nhưng kể từ khi báo chí viết bài về bát phở này, tôi thấy mọi người xung quanh mình bàn tán xôn xao. Có người trước đó biết tôi thi thoảng vẫn ăn sáng với phở bò Kobe nhưng họ không nói gì. Song từ khi biết giá của nó thì có vẻ ánh mắt họ nhìn tôi khác đi. Có lẽ họ nghĩ tôi giàu hơn mức họ tưởng.
Tôi toàn thấy những người không ăn phở bàn tán, bình luận và phân tích giá bát phở ở đầy đủ các góc độ: chính trị, kinh tế, xã hội, văn hóa, vv... nhưng tôi chưa thấy người ăn bát phở nói gì nên tôi có vài lời.
Thực ra, giá một bát phở 750.000 đồng thì có gì quá to tát đến mức gây bàn tán xôn xao đâu nhỉ? Món đồ hàng hiệu cơ mà! Có thể có nhiều động cơ trong việc chi tiêu này (như mọi người đã mổ xẻ: thích oai, thích thể hiện đẳng cấp, vv...) nhưng vấn đề nằm ở chỗ họ chi trả được bằng tiền của mình mà không phải băn khoăn gì nhiều.
Còn tiền ở đâu ra để ăn bát phở đó thì có nhất thiết phải là chuyện quan trọng không? Tôi thấy có nhiều người làm công chức Nhà nước đi ăn phở đó thật. Họ là lãnh đạo các cơ quan, công ty lớn, vv... Nhưng cũng không quá quan trọng việc một bát phở có giá bằng một tháng lương. Có nhiều người làm công chức, không làm lãnh đạo nhưng vẫn giàu cơ mà. Nếu gia đình họ giàu sẵn rồi thì sao?
Còn với các doanh nhân thì chuyện đó lại càng không quan trọng. Nhiều doanh nhân giàu có đã nếm trải những bát phở dưới 1 USD ở thời kỳ khó khăn và điều đó nhất thiết không phải rào cản để họ tiếp cận những dịch vụ đắt tiền khi họ trở nên giàu có. Việc này không nói lên được chuyện khi họ giàu sang là quên lúc nghèo hèn để vung tiền phung phí.
Việc ăn uống như thế này ngoài thỏa mãn nhu cầu ăn uống vật chất có thể thỏa mãn được cả tinh thần của người ăn. Khi tinh thần đã thoải mái thì có thể sẽ làm việc những việc to tát hơn nhiều. Biết đâu trong những khi ăn bát phở dưới 1 USD đó, họ nảy ra một ý tưởng gì để làm giàu như ngày nay.
Bát phở có giá 750.000 đồng
Cũng như vậy, biết đâu khi ăn một bát phở 750.000 đồng, họ lại có thể nghĩ ra hoặc tìm kiếm được một điều gì đó mới mẻ, độc đáo. Mọi thứ khác biệt (như bát phở có giá khủng thế này) đều có thể tạo nên ý tưởng.
Khi có tiền, người giàu có quyền sử dụng đồng tiền của mình, miễn sao là sử dụng một cách hợp lý. Tôi cũng nghe nhiều ý kiến nói rằng: sao những người ăn phở 750.000 đồng/bát không nghĩ đến những người nghèo và làm từ thiện. Họ cho rằng tiêu tiền như thế là vô lý, là không đúng chỗ đúng cách, v..v... Nhưng tôi không nghĩ vậy. Làm từ thiện để làm gì ngoài mục đích chung cuối cùng là để cộng đồng, xã hội tốt đẹp lên? Vậy thì ăn một bát phở đắt đỏ có làm cộng đồng, xã hội tốt đẹp lên không nhỉ?
Mỗi người sẽ có một câu trả lời cho câu hỏi này. Với cá nhân mình, tôi nghĩ việc ăn bát phở 750.000 đồngbằng tiền của mình không ảnh hưởng đến ai và có thể làm cho nhiều người khác giàu thêm lên (ví dụ chủ quán phở, người phục vụ, người nuôi bò, người nhập khẩu thịt bò, vv...
Có thể những người làm thuê này cũng chỉ có thu nhập trung bình). Tạo ra việc làm và làm nhiều người quanh mình giàu thêm có tốt không? Có ai đo được tác động của việc này so với việc làm từ thiện trực tiếp với người nghèo không?
Nói thế không có nghĩa làm từ thiện trực tiếp với người nghèo là không cần thiết và tạo điều kiện để gia tăng cách biệt giàu nghèo trong xã hội. Người kiếm ra tiền chân chính luôn tìm được cách chi tiêu để đồng tiền của mình phát huy hiệu quả tốt nhất. Người giàu thật sự (tôi không nói đến người tập làm giàu) luôn làm từ thiện dưới nhiều hình thức bởi trách nhiệm xã hội của người giàu lớn hơn, thậm chí họ còn liên kết với nhau để thực hiện việc này. Khi làm, họ có nhất thiết phải nói họ đã làm không?
Tôi không biết mình giàu đến đâu so với mọi người xung quanh nhưng thi thoảng tôi vẫn ăn phở 750.000 đồng, thậm chí ngày nghỉ đưa cả gia đình đi. Tôi không ăn thường xuyên không phải vì tôi chỉ đủ tiền cho vài lần ăn trước đó mà vì tôi có nhiều lựa chọn khác để thay đổi. Những lựa chọn này cũng đắt đỏ ngang họặc kém chút ít so với bát phở 750.000 đồng này. Những lựa chọn này khiến tôi cảm thấy thoải mái vì tiền của tôi đang được dùng để phục vụ tốt nhất cho tôi.
Xét cho cùng, có thể người ăn bát phở này là một người bình thường nhưng tò mò muốn thử cảm giác lạ. Đừng gán ghép cho bát phở và người ăn phở những gì không thuộc về nó. Việc phán xét một điều gì đó (theo hướng tiêu cực) chỉ qua việc ăn một bát phở có nên không? Tất nhiên việc đó là khó tránh khỏi vì giá bát phở này đúng là có thể "gây sốc" cho nhiều người.
Dù những người giàu ăn bát phở này không có nhiều thời gian để xem phản ứng của người xung quanh về việc ăn uống của họ nhưng cũng không nên làm thái quá để khiến người ăn bát phở cảm thấy mình đang làm việc có lỗi. Giàu chính đáng có phải cái tội đâu?
VGT(Theo Phụ nữ & Đời sống)
Khoe làn da mịn màng với áo lệch vai Áo lệch vai vẫn luôn được teengirl yêu thích. Hãy cùng chúng tớ lựa chọn những chiếc áo lệch vai phù hợp phong cách của bạn trong ngày giao mùa nhé! Những chiếc áo lệch vai đã từ lâu luôn khiến các teengirl yêu thích sự trẻ trung và nữ tính "tín nhiệm" cho phong cách của mình. Trong những ngày thời tiết...