Choáng váng trước “nghề” làm thêm của vợ
Vợ chồng anh chị cưới nhau được hơn 5 năm nhưng vẫn sống cảnh thuê nhà. Chị quê ở Hà Nam, anh ở ngoại thành Hà Nội.
Ngày cưới chị, họ hàng, làng xóm ở quê bàn ra tán vào: “Số nó thế mà may, lấy được giai Hà Nội, ít ra không phải lo cái chỗ chui ra chui vào”. Chị chỉ cười. Cưới nhau về, anh chị tiếp tục cảnh nhà thuê như thời còn độc thân, chỉ khác là chuyển từ phòng trọ 15m2 lên 25m2 cho rộng rãi.
Năm đầu tiên sau khi cưới, anh chị chưa có con nên với mức lương “bình bình”, hai vợ chồng vẫn đủng đỉnh chi tiêu mà không phải lo toan gì. Mọi chuyện chỉ bắt đầu “quá tải” từ khi bé Nấm chào đời. Mỗi tháng, tiề.n bỉm, tiề.n sữa, tiề.n thuê nhà, tiề.n sinh hoạt cho 4 người (anh chị đón bà ngoại ở quê lên trông con giúp)… cứ thay nhau “móc ví” hai vợ chồng. Nhiều tháng lương vừa lĩnh về mà đã tiêu gần hết.
Vợ cũng không cằn nhằn khi tôi chưa kịp mang lương về
Chị bắt đầu quay cuồng với nỗi lo cơm áo gạo tiề.n. Chị chuyển hết công ty nọ đến chỗ làm kia những mong sẽ có thu nhập khá hơn. Nhưng sau năm lần bảy lượt thì đồng lương chị kiếm được mỗi tháng cũng không vượt quá con số 10 triệu. Anh cũng thay đổi chỗ làm một vài lần, có giai đoạn còn nghỉ làm đi buôn bán cùng một người bạn song thu nhập vẫn chẳng được cải thiện. Con càng lớn, tiề.n tiêu càng nhiều, chị lại càng cáu gắt, cằn nhằn, bóng gió xa xôi chuyện chồng người ta giỏi giang, vợ con được nhờ, năm nào cũng đi du lịch… nhà mình thì tiêu pha phải so đo, dè xẻn từng đồng. Có lúc, anh thở dài quay đi, có lúc anh cáu “vặc” lại: “Em thôi cái kiểu ảo tưởng đi. Có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, đầy nhà còn khổ đến đâu kia kìa, tiêu pha vừa phải thôi”. Chị im lặng, cứ thế, ngày này qua tháng khác, nỗi lo tiề.n nong tỉ lệ thuận với nỗi chá.n chồn.g.
Một dạo, anh thấy chị vui vẻ hơn hẳn, hàng tuần không ca thán chồng một câu, cũng không than vãn chuyện tiề.n nong nữa. Anh chưa kịp lĩnh lương, chị cũng không hỏi han gì. Anh thấy lạ, hỏi chị: “Dạo này em không bắt anh ‘nộp thuế’ à?”. Chị cười: “Không nộp lấy gì mà ăn?”, “Tháng này anh lĩnh lương muộn đến nửa tháng mà sao không thấy em hỏi?”, chị trù trừ một lát rồi trả lời qua quýt: “Em mới kiếm thêm được đồng ra đồng vào”, “Ở đâu?”, “Thì làm thêm chứ ở đâu?”, “Làm thêm cái gì”, “Anh hỏi làm gì kĩ thế, anh biết sao được việc của em…”, “Vợ chồng mà cũng phải giấu sao?”, “Có công ty bé tí, không có kế toán, đứa bạn giới thiệu em làm thêm”, “Làm thêm mà ở nhà không phải làm à?”, “Em tranh thủ làm ở công ty là xong…”…
Video đang HOT
Anh chẳng mảy may nghi ngờ vợ, dù không chỉ món ăn trong nhà được cải thiện, đồ dùng được thay mới, dù vợ vui vẻ, ăn diện khác hẳn trước. Đơn giản bởi anh luôn tin vợ, và có nhiều thứ thay đổi, anh cũng không hề biết.
Bẽ bàng khi biết “nghề” của vợ
Mãi đến một hôm xe chị hỏng, anh ngồi chờ chị trang điểm gần nửa tiếng đồng hồ để đèo chị đến công ty, anh cáu: “Vẽ vời, chồng con rồi mà còn phấn với son rõ lâu”. Tự nhiên, trong đầu anh gợn lên một suy nghĩ: “Quái lạ, trước kia vợ mình có biết đến phấn son đâu nhỉ”. Tối ấy về, anh để ý kĩ hơn tủ quần áo của cả nhà, chật ních là những váy vóc của chị. Rồi cả nước hoa, túi xách cũng chiếm nguyên mộc góc. Anh quay ra hỏi chị: “Dạo này em làm thêm nhiều à?”, “Không, vẫn thế”, “Lắm tiề.n mà đầu tư váy áo nhỉ?”, “Thì làm lâu, lại tin tưởng nên công ty ấy nó cũng cho tí bổng lộc”…
Cả tháng sau, thỉnh thoảng anh lại gặng hỏi về việc làm thêm của chị, chị toàn lấp liếm rồi trả lời qua loa. Anh mở mail cá nhân của chị, cũng không thấy bất cứ email nào liên quan đến công việc làm thêm đó. Anh đinh ninh nhất định chị đang giấu giếm anh chuyện gì, điều anh sợ nhất là chị bị lợi dụng làm ăn phi pháp gì đó. Đúng lúc đang vẩn vơ suy nghĩ thì điện thoại chị báo có tin nhắn, chị lại đang đi đổ rác. Anh tò mò, mở ra, là tin nhắn của một số điện thoại không lưu tên trong danh bạ: “Thứ 3 bay rồi, mai nhé!”. Vỏn vẹn có từng ấy chữ mà lòng anh như lửa đốt…
Linh tính điều gì đó khiến anh vô cùng sốt ruột. Sáng hôm sau, anh xin nghỉ làm, đến ngồi cả sáng ở quán cà phê gần cổng công ty chị. Mắt anh cứ nhìn trân trân vào phía trong cổng. Một tiếng, hai tiếng, rồi cả 4 tiếng trôi qua, hơn 12 giờ, anh thấy chị tất tả xách túi và đi bộ thẳng ra phía ngoài đường. Anh vừa đứng dậy lấy xe bám theo, vừa không rời mắt khỏi chị. Chị không dừng lại phía đầu đường mà tiếp tục đi bộ, phải đến 500m, chị mới rẽ vào một ngõ nhỏ, nơi ngay đầu ngõ đã có một chiếc 4 bánh đỗ chờ sẵn…
Cô có xe hơi đưa đón…
Cuộc bám đuôi của anh dừng lại ở một khách sạn sang trọng. Không kiềm chế thêm được nữa, ngay khi chị bước chân ra khỏi ô tô trong tầng hầm khách sạn, anh đã lao đến thẳng tay tát chị: “Cô đi làm thêm đấy à, vất vả quá nhỉ, làm xuyên cả trưa?”. Trong cơn giận dữ tưởng như quên hết trời đất, anh vẫn thấy chiếc xe chị vừa bước ra lao vun vút lên phía cửa ra của tầng hầm…
Ngay lúc ấy, chị về nhà với khuôn mặt sưng vù. Anh đi đến nửa đêm mới về, người nồng nặc mùi rượu. Vừa thấy bóng anh, chị đã cầu xin anh tha thứ. Chị “thành khẩn” khai hết đầu đuôi mọi chuyện, rằng chị đi làm thêm thật, song rồi bị chính tay giám đốc công ty ấy “gạ gẫm”, và hắn “tình nguyện” chu cấp cho chị số tiề.n “làm thêm” hơn hẳn mức lương chính của chị. Nhiều lần chị muốn “chấm dứt” nhưng hắn không cho, “ép” chị phải “làm thêm” tiếp… Nghe chị vừa thú nhận vừa khóc, anh im lặng không nói một lời. Mãi đến khi chị dừng lại, anh mới ngước ánh mắt đỏ ngầu lên, nói đứt quãng: “Thế là tại hắn ta hết à? Sao cô hiền đột biến vậy nhỉ? Một là vợ thằng này, hai là vợ thằng khác, cô chọn rồi đấy, còn dài dòng làm gì…”. Ngay trong đêm, anh thu xếp vài bộ quần áo rồi bỏ đi, mặc chị ra sức níu kéo, cầu xin. Cuộc hôn nhân của hai người nhùng nhằng thêm gần 3 tháng sau thì được tòa chính thức giải quyết l.y hô.n. Lần cuối cùng chạm mặt nhau, chị nói lời xin lỗi anh, anh đáp lại: “Tôi không giàu, không giỏi, đấy là lỗi của tôi. Nhưng với thằng đàn ông, được vợ ‘bao’ bằng kiểu ‘làm thêm’ ấy thì không nỗi nhục nào bằng…”.
Theo Phunugiadinh
Đừng ngần ngại nói "Con yêu cha"
Lang thang trên mạng, bất chợt bắt gặp clip chia se của những người con thổ lộ điêu ho tư hao vê cha cua minh, tôi như chế.t lặng vì xúc động.
Đưng ngân ngai noi răng "Con yêu cha" khi vân con cơ hôi (Anh minh hoa).
Ai cũng có cha trên đời, nhưng mấy ai đau đáu rằng, mình chẳng còn được bên cha dài lâu, mình phải tranh thủ thể hiện tình cảm với cha? Đoan clip đã gơi lại trong tôi những sợi thương sợi nhớ về cha của mình, khi giờ đây, cha không còn bên tôi nữa.
Tôi rất thần tượng cha mình. Tôi thường không giấu được ánh mắt lấp lánh tự hào khi sóng đôi bên cha, hoặc những dịp nghe người khác kể về cha. Nhà tôi làm nông, nghèo, lại đông anh em. Trong cuộc vật lộn mưu sinh để quyết tâm bằng mọi giá phải cho đủ đàn con đến trường ấy, cha tôi luôn tỏ ra lạc quan một cách lạ kỳ. Năm 1980, cha quyết định rời miền Bắc, đưa vợ còn vào miền Nam để kiếm kế sinh nhai, chẳng mang được gì quý giá ngoài chiếc đàn accordion. Mỗi lần cha nổi hứng chơi đàn, bọn trẻ chúng tôi xúm xít xem. Rồi cha tôi tập hợp thêm những người khác trong họ hàng để thành lập ban nhạc gia đình.
Đàn bầu, guitar, mandolin, violin, đủ cả. Mỗi khi ban nhạc tập hợp, cha tôi đứng phía trước làm nhạc trưởng. Rồi thời gian dài sau đó, cha bận rộn hơn với việc dạy hát và bắt nhịp cho đoàn thánh ca ở nhà thờ trong các buổi lễ. Đến dịp hè, ông đã tự tay đóng một bảng đen lớn, đến từng nhà để vận động tr.ẻ e.m đi học nhạc lý. Ông trực tiếp đứng lớp, dạy từng kiến thức cơ bản về âm nhạc cho tr.ẻ e.m vùng quê. Lúc đó, tôi cũng được tham gia học, và sướng mê khi mang cảm giác "là con của thầy".
Đến bây giờ, khi trưởng thành, tôi càng khâm phục hơn với tinh thần "học hỏi tất cả mọi thứ" của cha. Chẳng biết học từ bao giờ, cha tôi làm mộc rất giỏi. Ông đóng những chiếc tủ, chiếc giường đầy nghệ thuật với nét chạm trổ tinh xảo. Điều tôi thích nhất, là cha đã đóng 5 chiếc ghế cho 5 chị em chúng tôi, từ thấp lên cao, mỗi lần ăn cơm là chúng tôi hớn hở đi lấy đúng chiếc ghế của mình. Ông cũng tự tay cầm bay xây nhà. Mỗi khi trong xóm có người làm nhà to, ông được tín nhiệm làm "thợ phó", tức người chỉ huy chính cho việc xây dựng ngôi nhà đó. Nhưng khi có nhà bên cần đóng cái máng heo, ông cũng hăng hái đi giúp.
Tôi không tài nào hiểu được, cha tôi chưa từng được sử dụng điện bao giờ, nhưng đến năm 1997, ông đã đứng ra đưa được điện về cho xóm, rồi tự tay đúc những cột điện to, đóng những táp- lô bằng gỗ và đến từng nhà để lắp hệ thống điện như một thợ chuyên nghiệp.
Tôi thần tượng cha mình, vì ông rất hiền lành, hầu như không làm mất lòng ai. Lúc nào ông cũng giúp không công cho hàng xóm, hết việc này đến việc kia, khiến mẹ tôi không nén được bực bội. Mỗi lần bị mẹ tôi la vì "ăn cơm nhà, vác ngà voi", ông lại nháy mắt với tôi như nháy mắt với đồng minh. Điều đó khiến tôi rất tự hào - tự hào vì được làm đồng minh với một người tuyệt vời như cha.
Thương cha là vậy, nhưng thói quen giao tiếp rụt rè của người ở quê khiến tôi chưa bao giờ dám tâm sự hay thốt lên câu: "Con yêu cha" khi còn có thể. Đây la điêu lam tôi vân hôi tiêc mai đên tận bây giơ. Tôi chi ươc gi ngay ây minh cam đam hơn đê noi vơi cha tinh cam va sư ngương mô đê cha biêt răng con trai yêu cha đên mưc nao.
Bây giờ, tôi thấy những người còn cha bên đời thật may mắn biết bao. Nếu tôi là họ, tôi sẽ trò chuyện với cha thật nhiều, và chắc chắn sẽ không ngại thốt lên rằng "Con yêu cha", khi vẫn còn cơ hội...
Theo VNE
Sợ đàn ông vì từng chứng kiến cảnh bố đán.h đậ.p mẹ Nhìn gia đình như vậy tôi thấy sợ đàn ông, không dám tiếp xúc với họ, dần dần thích con gái lúc nào không biết. Ảnh minh họa Tôi 24 tuổ.i, tốt nghiệp đại học gần một năm, sinh ra và lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc. Trải qua mấy chục năm, lúc nào tôi cũng sống trong cảnh bạo...