Choáng váng sập bẫy mẹ chồng trên mạng
Sai lầm lớn nhất là tôi chẳng bao giờ ngờ tới mẹ chồng lại thường xuyên vào facebook chỉ với mục đích “giám sát” con dâu.
Chuyện diễn ra đã từ hai năm trước, nhưng mỗi lần nghĩ về ngày con dâu dấm dúi nói xấu mẹ chồng trên mạng xã hội lại khiến tôi không khỏi vừa ngượng vừa buồn cười.
Tôi lập gia đình khi còn khá trẻ, chồng lại hơn tôi nhiều tuổi nên lúc nào, không vừa ý chuyện gì tôi lại giở tính trẻ con hay dỗi. Cuộc sống của chúng tôi khá hạnh phúc, duy chỉ có việc mẹ chồng tôi khó tính khiến tôi luôn bực tức.
Từ ngày chúng tôi yêu nhau, anh dẫn tôi về ra mắt, tôi đã thấy bà lạnh lùng ra mặt, lúc nào cũng tỏ thái độ khó chịu, cau có khiến tôi làm gì cũng thấy run run. Cái nhìn sắc lạnh, xuyên thấu của bà khiến tôi có cảm giác gai gai trong người. Bởi vậy, tôi rất ít nói chuyện với bà, có chăng chỉ một vài câu hỏi thăm cho phải lẽ. Thói quen này duy trì tới lúc chúng tôi cưới nhau.
Vài tháng sau ngày cưới, tôi gần như bị stress vì phải chung sống với mẹ chồng, tôi vẫn giữ bản tính trẻ con, càu nhàu, giận dỗi đòi chồng phải ra ở riêng, nhưng anh không đồng ý.
Tôi được chiều từ bé, nên những việc lớn nhỏ, hoặc cơm nước trong gia đình tôi không làm thành thạo. Dù đã cố hẹn giờ dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, thì kết quả vẫn là tôi dậy khi bà đã bày sẵn đồ ăn trên bàn.
Tới tối, tôi cố gắng đi làm về sớm nấu nướng, nhưng món gì tôi làm không cháy thì hỏng. Nhiều lần bà nhắc nhở, rồi lắc đầu ái ngại.
Tôi làm gì bà cũng xét nét, tới chuyện lau nhà bà cũng kêu tôi lau chưa sạch, tới chuyện ăn mặc thì bà kêu chưa được đứng đắn, có chồng thì đừng ăn mặc hở hang. Vợ chồng tôi mua đồ về tặng bà xem giá đầu tiên, rồi cằn nhằn tốn kém, hoang phí. Tôi thích sắm vài món đồ mới trong phòng 2 vợ chồng bà bảo chẳng cần thiết…
Có lần, bà gọi tôi xuống nói chuyện riêng, giáo huấn tôi rằng không thể mang cái tính tiểu thư đỏng đảnh, hay đòi hỏi về nhà chồng. Tôi ấm ức lắm!
Tôi đem tất cả sự bực bội của mình “chém gió” trên mạng xã hội. Tôi tham gia vào một diễn đàn, và như bao chị em khác, hàng ngày tôi kể lể, kêu than chuyện mẹ chồng, nàng dâu.
Tham gia diễn đàn chưa lâu, tôi lập tức làm quen, rồi trở nên thân thiết với một chị tên Mai cũng tham gia vào hội. Thấy tôi hay kể chuyện nhà chồng, chị comment chia sẻ, khuyên nhủ nhiều điều, tôi coi chị như là nơi để trút sự bực tức với bà mẹ chồng khó tính.
Video đang HOT
Một lần, tôi nhắn tin hỏi chị Mai: “Em chẳng thể tiếp tục sống với bà mẹ chồng như thế này nữa, làm gì cũng không vừa ý bà, em đã cố gắng tới thế này rồi mà chẳng bao giờ bà hài lòng cả. Làm sao một ngày em có thể nấu ăn ngon, dọn nhà sạch, làm gì cũng chu toàn. Em có phải siêu nhân đâu?”.
Đáp lại, chị Mai chín chắn nói: “Em nên trò chuyện với bà nhiều hơn, để hai mẹ con hiểu nhau, chị thấy bà là người tốt”.
Tôi tiếp lời: “Chẳng tốt đâu chị, em đi làm suốt ngày sang nhà hàng xóm nói xấu con dâu, cũng may, em… trả đũa bằng việc hàng ngày được nói xấu bà với chị. Đúng là mẹ chồng, nàng dâu, chuyện muôn đời chẳng bao giờ thay đổi”.
Nhờ có chuyện nói xấu, và bị mẹ chồng phát giác trên mạng xã hội mà hai mẹ con tôi đã hiểu nhau hơn (Ảnh minh họa)
Khi đã “vào cầu”, tôi buôn đủ thứ chuyện nào là tính bà ki bo, kẹt xỉ tới mức tiết kiệm từng tý nước mắm, mặc quần áo tới khi mòn vải, có cái còn rách lỗ chỗ mà vứt đi vẫn tiếc, nhìn thấy con dâu như quân thù, thấy con dâu nhà hàng xóm thì hồ hởi, cởi mở… Tất tần tật những bức xúc gì về mẹ chồng tôi đều không kìm nén nổi mà “xả sạch tức” với người quen xa lạ.
Thấy chị không nói gì, tôi nghĩ chị bận. Nhưng vài ngày sau đó, chị Mai cũng không nhắn nhủ thêm lời nào với tôi. Mới có vài ngày, mà nhà tôi lại thêm bao nhiêu chuyện mới, tự dưng mẹ chồng khó tính khiến tôi “dễ thở” hơn mọi ngày. Chuyện khiến tôi chẳng bao giờ… dám mơ. Người đầu tiên tôi muốn kể là chị, vậy mà mãi không thấy chị online. Thấy thế, tôi liền inbox hỏi thăm chị bận việc gì?
Thêm một tuần sau nữa, tôi nhận được một tin nhắn của chị Mai, đọc xong tôi không khỏi choáng váng: “Chào Lan, mẹ Mai – mẹ chồng của con đây. Xin lỗi con vì đã nói dối con, nhờ có thế mẹ mới biết được con dâu nghĩ gì về mẹ. Ban đầu, mẹ chỉ vào diễn đàn vì rảnh rang thời gian quá, rồi thấy con than thở chuyện về gia đình nhà chồng, tò mò, mẹ đọc rồi khuyên nhủ. Lúc đó, mẹ chưa biết con là con dâu của mẹ, mẹ nghĩ chuyện nhà thiên hạ thì mẹ đọc nhiều, nhưng chẳng bao giờ ngờ được chuyện gia đình mình cũng bị “vạch tội” ở đây. Nhiều lần, mẹ thầm cảm thông cho cô bé tên Lan lắm, nhưng càng ngày, mỗi chuyện cô bé ấy kể lại khiến mẹ thấy giống hệt… chuyện hôm qua ở gia đình mình, giữa mẹ và cô con dâu. Rồi mẹ biết là con, nhưng mẹ cố tình vờ như người bạn xa lạ để xem con than thở gì về gia đình chồng. Mẹ biết, chẳng bà mẹ chồng nào với con dâu mà không có đôi lần xích mích, mẹ cũng đã từng cằn nhằn rất nhiều khi ở chung với mẹ chồng của mẹ. Nhưng, không có lửa làm sao có khói, mẹ khó tính, con cũng nên nhìn nhận lại cách chăm sóc cho gia đình mình. Mẹ chỉ muốn con chu toàn hơn, biết chăm sóc cho chồng con nhiều hơn nữa”.
Đọc tới đây, tôi suýt ngất, hóa ra, chị Mai lại vô tình là mẹ chồng của tôi, điều này, chẳng bao giờ tôi ngờ tới. Trước nay, rút kinh nghiệm từ nhiều người, tôi chẳng bao giờ dám nói xấu nhà chồng với những chị em thân, hay đồng nghiệp, sợ chẳng may đến tai mẹ chồng thì phiền phức. Tôi chọn lên diễn đàn tâm sự chỉ muốn có nơi trút sự bực bội của mình, vậy mà, chẳng may, mẹ chồng, nàng dâu lại gặp nhau trên mạng xã hội.
Cả chiều ở cơ quan, tôi cứ bần thần. Tôi cứ nghĩ, không biết sẽ phải đối diện với bà thế nào, hẳn là lúc này, bà đã chuẩn bị sẵn tâm lý vạch tội của tôi cho bố chồng và chồng tôi cùng biết. Tới lúc ấy, hẳn anh sẽ giận tôi lắm.
Tôi cứ đi tới đi lui, hết giờ làm cũng nấn ná chẳng muốn về. Khi tôi về tới nhà, như mọi lần bà đã nấu cơm xong, tôi chỉ dám lí nhí chào. Cả nhà chỉ đợi cơm tôi, tôi cúi gằm mặt, chẳng nói chẳng rằng trong bữa ăn. Ai cũng vui vẻ, trừ tôi.
Lúc đi ngủ, chồng tôi chỉ khẽ hỏi tôi có việc gì mà mặt buồn thế, dĩ nhiên, đời nào tôi dám nói chuyện tày đình giữa mẹ chồng, nàng dâu như vậy. Những ngày sau, sau nữa, tôi cố gắng dậy thật sớm nấu cơm cho cả nhà, dọn dẹp sạch sẽ như một cách để “chuộc lỗi” với mẹ chồng. Điều lạ là, trái với những thứ tôi dự tính, bà trò chuyện với tôi nhiều hơn, mỗi ngày, mẹ chồng, con dâu gần thêm một chút.
Sau này, mỗi lần nhắc tới kỷ niệm cũ, hai mẹ con lại cười xòa. Nhờ có chuyện nói xấu, và bị mẹ chồng phát giác trên mạng xã hội mà hai mẹ con tôi đã hiểu nhau hơn. Cũng vì thế, mà hiện tại tôi đã trở thành một người phụ nữ đảm đang, biết lo toan hơn nhiều, khác hẳn cô tiểu thư thích đòi hỏi như những ngày trước.
Chuyện bị “sập bẫy mạng xã hội của mẹ chồng” cho đến bây giờ, bố chồng tôi, và chồng tôi vẫn không hề biết. Nó mãi mãi sẽ là một kỉ niệm vui vui giữa mẹ chồng, nàng dâu.
Tôi kể chuyện của mình, với ý nghĩ rằng, các chị em hãy thôi than thở, trách móc, kể lể đủ điều về chuyện mẹ chồng. “Không có lửa, làm sao có khói”, trước khi trách các cụ, các chị em cứ thử thay đổi bản thân mình trước đã.
Biết đâu, kết quả mà chúng ta nhận được, sẽ là một bà mẹ chồng vô cùng tuyệt vời đấy!
Theo VNE
Đổi đời nhờ "trao trinh" đúng chỗ
Không phải lúc nào trao trinh tiết cho chồng cũng tốt, chữ Trinh đáng giá ngàn vàng, đừng phí phạm.
Tôi đang sống trong những ngày tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời. Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là tôi cưới. Đó là một người đàn ông yêu thương tôi và gia đình anh ấy cũng rất ưng khi kiếm được một người vợ như tôi. Mọi thứ đều ủng hộ tôi dù cho tôi là...một người đàn bà không còn trong trắng, trinh tiết khi lấy chồng.
Tôi đã đọc những lời tâm sự và cũng biết nhiều cô gái rơi vào hoàn cảnh cực khổ chỉ vì trót đánh mất cái ngàn vàng trước khi lấy chồng. Nhưng tôi không nằm trong số đó. Thực ra tôi nghĩ cũng không phải mình may mắn mà vì tôi biết cách tính toán cho cuộc đời mình. Phụ nữ đôi khi cần phải khôn ngoan một chút, đừng để uổng phí "cái ngàn vàng" của mình một cách vô ích.
Thực ra nếu nói là "mất trinh" trước khi lấy chồng thì không hẳn đúng với câu chuyện của tôi. Tôi không mất mà chủ động "sử dụng" nó để tặng cho một người. Nhưng tôi không phải là cô gái mới lớn, non nớt tình trường chỉ nghe vài lời ngon ngọt của một kẻ Sở Khanh mà đã sẵn sàng "cho không" hắn để rồi khi hắn phụ bạc thì trắng tay. Tôi biết ai là người mình nên dành điều quý giá đó và khi tôi "cho đi" tôi đã tính đến cái tôi được "nhận về".
Ngày mới lớn lên, tôi cũng như rất nhiều cô gái khác luôn răn mình phải giữ cho được sự trinh trắng của đời con gái, sẽ dành nó cho người chồng sau này của mình. Nhưng rồi cuộc sống với nhiều va vấp, với những cảnh đời bất hạnh hiện ra trước mắt tôi mới nhận ra mình sai lầm. Chị gái tôi, một người con gái vừa hiền, vừa ngoan, giữ gìn phẩm giá tới tận ngày lấy chồng, trao cho chồng sự trắng trong, ấy vậy mà vẫn khổ. Anh ta khinh chị tôi nghèo, khi nhìn chị tôi đi lấy chồng không có của hồi môn gì ngoài cái "ngàn vàng" danh nghĩa. Nỗi cơ cực ấy khiến tôi tự hỏi mình rằng, giữ trinh tiết để trao cho chồng liệu có đáng hay không? Nếu một người chồng yêu mình thực sự thì không cần tới trinh tiết anh ta cũng vẫn yêu mình. Vậy thì không lí gì phải để cái "trinh tiết" ấy tiêu tan đi một cách phí hoài.
Tôi chấp nhận trao sự trong trắng của mình cho một người đàn ông có vợ, vì anh ấy mới mang lại cho tôi cuộc sống sung sướng (Ảnh minh họa)
Năm tôi 20 tuổi, tôi có yêu một người và anh ấy cũng chính là chồng tôi bây giờ. Nhưng rồi tình yêu đẹp tuổi mới lớn đó phải tạm gác lại vì điều kiện kinh tế của hai đứa quá khó khăn. Tôi lên thành phố học và làm việc. Đó cũng là thời điểm tôi gác mối quan hệ đó lại để lo cho mình một cuộc sống ổn định, khấm khá. Chỉ có cách đó tôi mới có thể hạnh phúc được.
Tôi gặp người đàn ông có vợ ấy trong một lần rất tình cờ. Thế rồi có lẽ vì ngoại hình bắt mắt, ưa nhìn cộng với dáng vẻ non tơ của tôi đã khiến anh ấy ấn tượng. Anh chủ động làm quen với tôi và chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Khi chúng tôi đi sâu hơn vào mối quan hệ đó, anh cũng thú thật với tôi là đã có vợ và chán cảnh sống vợ chồng vì trước đây vợ đã từng chung chạ. Anh nói tiền anh không thiếu nhưng lòng anh không bao giờ nguôi ngoai cái nỗi nhục cả đời chưa từng một lần biết đến cảm giác được là người đàn ông đầu tiên trong đời một cô gái. Anh buồn vì điều đó nhưng bao nhiêu năm qua anh chưa từng phản bội vợ anh. Bởi lẽ những người anh gặp cũng toàn kẻ đã "nhúng chàm" rồi nên anh không muốn vì điều đó cũng đâu có khác gì vợ anh.
Nghe anh nói tôi phần vì thương anh, phần cũng muốn cuộc sống của mình được khấm khá lên nên đã chia sẻ với anh suy nghĩ thật của mình. Tôi sẽ trao cho anh tất cả những gì anh mong muốn. Bù lại, anh hãy lo lắng cho cuộc sống của tôi trong những năm tháng tôi ăn học. Đó cũng coi như một sự bù đắp, một sự công bằng cho thứ quý giá mà tôi tặng anh. Chỉ đợi có thế, anh sẵn sàng làm mọi điều cho tôi, chỉ cần từ nay, tôi thành "Người tình bé nhỏ" của riêng anh.
Hơn 3 năm ăn học trên thành phố, cuộc sống của tôi đã đổi khác rất nhiều. Anh mua cho tôi một căn nhà chung cư, sắm cho tôi mọi thứ tiện nghi mà tôi thích. Và đó là điểm để mỗi khi rảnh rỗi anh lại ghé qua để cùng tôi. Tôi ngoan ngoãn khi ở bên anh, chia sẻ cùng anh mọi điều và tuyệt nhiên không bao giờ đòi hỏi hay làm phiền cuộc sống của anh. Vì thế hạnh phúc gia đình anh vẫn luôn luôn được bảo toàn. Tôi biết, mối quan hệ này của tôi và anh sẽ không thể đi đến đâu vì người như anh sẽ không bao giờ bỏ vợ để lấy tôi. Thậm chí ngay cả khi anh có làm thế tôi cũng không muốn vì quá khó khăn cho tôi khi làm vợ anh. Tôi hài lòng với vai trò người tình, cho tới khi nào chúng tôi không thể đồng hành bên nhau được nữa thì đường ai nấy đi, không can dự, không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của người kia...
Tôi vẫn hạnh phúc dù không còn trong trắng (Ảnh minh họa)
Hơn ba năm cặp với anh, hơn 3 năm sau khi dâng hiến đời con gái, tôi cũng có chút của nả cho riêng mình. Cuộc sống của tôi thoải mái và sung túc hơn, tôi cũng đã giúp được gia đình của mình rất nhiều. Đó cũng là lúc tôi muốn quay về tìm cho mình một tấm chồng, tìm cho mình một tổ ấm. Cũng thời điểm đó vợ anh bắt đầu sinh nghi chuyện anh có "người ngoài" nên tôi và anh quyết định dừng lại. Tôi nghĩ 3 năm cũng đã là quá đủ cho một cuộc tình hờ. Và dừng lại là đúng lúc.
Tôi gặp lại người tôi yêu năm xưa ở quê. Anh ấy cũng vẫn còn độc thân. Thực ra sau khi chúng tôi gián đoạn tình cảm một thời gian, anh cũng yêu nhiều người nhưng chẳng mối tình nào đi đến đích. Khi gặp lại tôi, tình cảm năm xưa trỗi dậy nên chúng tôi nhanh chóng quay lại với nhau. Tôi không giấu diếm anh chuyện tôi không còn trong trắng. Tôi cũng nói rằng đó là do tôi dại dột yêu một người và bị hắn ta lừa. Anh tha thứ cho tôi vì dù sao chuyện đó cũng không quá quan trọng với anh. Thực ra, tôi biết, anh cũng cân nhắc trước sau vì tôi giờ có công việc ổn định, có chút vốn liếng. Anh lấy tôi là hai vợ chồng có nhà trên thành phố ở luôn. Vả lại, chuyện trinh tiết anh cũng đã từng biết khi yêu những cô gái ngây thơ khác rồi. Cái quan trọng bây giờ là anh cần một người vợ, một người vợ đủ những yếu tố để đảm bảo cho hôn nhân hạnh phúc. Và giờ đây, chúng tôi đang chuẩn bị cưới.
Tôi đã tiến tới với hạnh phúc bằng một chặng đường như thế. Tôi nghĩ đôi khi dành tất cả cho chồng sau này không hẳn là tốt. Giữ cái ngàn vàng để tặng chồng trong khi chẳng có gì trong tay rồi bị anh ta coi thường thì phải chăng là quá uổng phí? Nhưng nếu dại dột trao đi đời con gái vì những kẻ ất ơ để rồi mất tất cả thì quá ngu ngốc. Vì "chữ Trinh đáng giá ngàn vàng", vì thế đừng để nó trôi qua một cách phí phạm.
Theo VNE
"Đừng gọi chúng tôi là đám đàn bà" "Bởi vì trong cái &'đám đàn bà' đó có người sinh ra các anh, phục vụ và thu vén gia đình để các anh thoải mái ở bên ngoài... Cho nên nếu gọi thì các anh nên dùng thái độ thành kính, trân trọng chứ không phải với thái đồ dè bỉu". Đó là chia sẻ của chị Vũ T. (30 tuổi) hiện...