Choáng váng khi vợ sắp cưới đề nghị mẹ tôi không được xuất hiện trong lễ cưới
Khi tôi và Nhung ngồi bàn bạc cho lễ đính hôn sắp tới thì cô ấy nói: “Em nghĩ mai mốt lễ đính hôn hay lễ cưới của mình, anh chỉ cần để bố với dì đại diện là được, không nhất thiết phải đưa mẹ đến làm gì”.
Tôi với Nhung yêu nhau hơn cả năm nay, gia đình hai bên cũng đã chính thức gặp mặt. Chuyện cưới xin chỉ còn đợi thêm vài tháng nữa khi tôi hoàn thành xong khóa học quản lí. Nhưng dạo gần đây Nhung làm tôi cảm thấy buồn và thất vọng vô cùng. Thậm chí len vào đâu đó trong tôi suy nghĩ hay dừng lại mối quan hệ này.
Gia đình tôi không được hạnh phúc. Khi tôi đang học lớp 9 thì bố có người tình mới. Mặc dù mẹ cố chịu đựng để níu kéo nhưng ông tìm mọi cách ly hôn với bà. Tôi còn nhớ rất rõ cái ngày mà ông mời dòng họ hai bên đến nói chuyện, ông khẳng định tình cảm yêu thương với mẹ tôi đã hết, ông cần người hỗ trợ để phát triển sự nghiệp của riêng mình. Mẹ tôi buông tay nhưng bà không hề oán giận hay căm thù gì ông. Bà cũng không cho phép tôi có hành động gì vô lễ với bố.
Ông ra đi, để lại căn nhà cho mẹ con tôi. Người phụ nữ bao năm chỉ quen với việc nội trợ giờ khá vất vả để lo cho cuộc sống. Bà xin làm phụ bếp cho nhà hàng. Những ngày tháng ấy mẹ sợ tôi tổn thương tâm lí, bà luôn sống mạnh mẽ và lạc quan. Thương mẹ, tôi cố gắng rất nhiều trong học tập và là động lực cho cuộc sống của mình.
Sau khi ly hôn bố tôi được người vợ sau hỗ trợ rất nhiều. Vì gia đình vợ hai có công ty riêng nên sau khi hai người kết hôn bố tôi được làm giám đốc. Mẹ tôi sống tự lập, không nhận sự giúp đỡ của ông nhưng bà vẫn để ông quan tâm đến tôi. Bà không cấm tôi nhận sự chăm sóc của ông. Và cũng không bao giờ gieo vào đầu tôi suy nghĩ tiêu cực về bố. Suốt quãng thời gian cấp ba và đại học, bố thường xuyên gặp gỡ nói chuyện và hỗ trợ chi phí học tập cho tôi.
Video đang HOT
Tốt nghiệp đại học ra trường, tôi được ông nhận ngay vào công ty với vị trí phó phòng kinh doanh. Trong thời gian làm việc ở đây tôi gặp Nhung cô đồng nghiệp cùng phòng. Nhung khá sôi nổi vui vẻ, một cô gái thời thượng và năng động. Làm việc cùng nhau thường xuyên dần dần cả hai nảy sinh tình cảm. Bên Nhung tôi thấy cuộc sống thêm những gam màu tươi sáng, cô ấy làm tôi yêu đời hơn rất nhiều. Người yêu như một làn gió mới xoa dịu đi tổn thương ngày nào của tôi.
Tôi cũng đã từng nói hoàn cảnh gia đình của mình cho Nhung. Tôi nói rõ là bây giờ hay sau này thì mẹ vẫn là người quan trọng nhất. Mới đầu Nhung rất ngạc nhiên nhưng rồi cô ấy nói rằng chuyện đó không có vấn đề gì, mẹ tôi cũng thì cũng như mẹ cô ấy. Đôi lần Nhung cùng tôi về thăm mẹ, cô ấy tỏ ra khá vui vẻ và lễ phép. Tôi luôn nghĩ Nhung đã hiểu và chấp nhận mọi chuyện.
Nhưng rồi nhiều việc cứ liên tiếp xảy ra làm tôi khó xử vô cùng. Ngày hai bên gia đình gặp mặt, bố tôi chọn một nhà hàng khá sang. Đã vậy ông còn đi cùng với vợ sau. Trong bữa ăn, bố mẹ người yêu nói chuyện với bố tôi cùng vợ hai của ông khá vui vẻ. Mẹ tôi ngồi lặng lẽ như người thừa vì những chủ đề họ nói có lẽ mẹ không biết. Và tôi hiểu nếu có biết thì mẹ cũng chẳng muốn tham gia.
Trên đường về, nghe mẹ nói mà tôi thấy nghẹn trong lòng: “Con hạnh phúc là được rồi, những lần sau con để mẹ ở nhà cũng được”. Tôi không chấp nhận suy nghĩ ấy của mẹ, tôi quả quyết là Nhung và bố mẹ cô ấy không có ý coi thường gì đâu. Tôi còn nói thêm là mình đã kể cho người yêu nghe hết mọi chuyện rồi và cô con dâu tương lai của mẹ là người rất biết điều.
Nhưng cách đây vài ngày, tôi thật sự thất vọng và hụt hẫng. Khi tôi và Nhung ngồi bàn bạc cho lễ đính hôn sắp tới thì cô ấy nói: “Em nghĩ mai mốt lễ đính hôn hay lễ cưới của mình, anh chỉ cần để bố với dì đại diện là được, không nhất thiết phải đưa mẹ đến làm gì”. Nghe Nhung nói vậy tôi nóng bừng cả mặt, nhưng cố nén cơn giận, tôi hỏi cô ấy lí do vì sao.
Nghe Nhung giải thích mà tôi chẳng thiết tha gì nữa. Cô ấy lo đưa mẹ tôi đến rồi không biết giới thiệu như thế nào, chẳng lẽ nói đây là mẹ chú rể và đang làm phụ bếp nhà hàng. Nhung sợ bố mẹ hai bên sẽ xấu hổ với mọi người. Tôi nói thẳng với cô ấy nếu sợ xấu hổ thì đừng cưới xin gì hết. Cô ấy và tôi giận nhau cả tuần nay chẳng ai nói với ai câu nào.
Tôi thương mẹ rất nhiều, sợ bà vất vả tôi nhiều lần kêu mẹ nghỉ làm, công việc của tôi ổn định có thể lo cho bà được. Nhưng mẹ nói bà đi làm cho vui, đó là công việc mẹ làm hơn 10 năm nay. Tôi cũng hiểu nếu giờ bà nghỉ làm, bà sẽ ở nhà một mình từ sáng đến tối, bà sẽ rất buồn và cô đơn. Tôi đã nhiều lần tâm sự với người yêu chẳng lẽ cô ấy không hiểu?
Tôi không thể nào chấp nhận những suy nghĩ của Nhung. Mẹ tôi làm phụ bếp thì đã sao? Không có bà thì có tôi như ngày hôm nay hay không? Vậy thì cô ấy sợ xấu hổ vì điều gì, có phải cô ấy đang coi thường mẹ tôi? Bây giờ đã vậy, rồi khi thành vợ chồng liệu cô ấy có tôn trọng bà. Tôi yêu Nhung cũng muốn cô ấy làm vợ mình nhưng suy nghĩ của cô ấy làm tôi rất khó chịu. Tôi nên làm gì bây giờ, mong mọi người có thể tư vấn giúp tôi.
Theo tri thuc tre
Bị mẹ dọa từ mặt vì vợ xin về quê ngoại ăn Tết sau 5 năm ăn tết nhà chồng
Vợ tôi còn gọi điện, thông báo với nhà ngoại, năm nay sẽ về ăn Tết cùng, nói tôi phải gọi về nội thông báo. Bố mẹ tôi nói, không đời nào để thằng cháu đích tôn ăn Tết ở nhà ngoại. Tôi chỉ biết vò đầu bứt tai đứng giữa sự kiên quyết của hai người phụ nữ yêu thương.
Tôi và vợ đã kết hôn được 5 năm, suốt chừng ấy năm sống cùng tôi chưa khi nào phải phàn nàn về vợ mình cả bởi cô ấy cũng đảm đang, tháo vát và chu toàn với gia đình. Nhưng năm nay, gần Tết vợ chồng tôi bắt đầu có những trận cãi nhau nảy lửa, kịch liệt chỉ vì vấn đề ăn Tết ở đâu. Suốt 5 năm qua, vợ tôi đều nghe theo lời tôi, về quê ăn Tết với nhà nội, tận mùng 3 mới về ngoại. Vì nhà nội, nhà ngoại ở xa nhau gần 200 km, vợ chồng tôi làm việc và sinh sống ở Hà Nội nên một chốn bốn quê, việc đi lại có nhiều bất cập. Việc đi lại từ nhà nội sang nhà ngoại cũng mất nguyên một buổi, không phải mọi năm vợ không cá than nhưng cô ấy cố gắng chịu đựng để cho yên nhà cửa. Em vẫn lầm bầm, "mùng 3 mới về ngoại, đi hết nửa ngày thì đến nơi là buổi chiều còn Tết ở đâu mà về" hay "mùng 3 Tết ở quê em, người ta ra đồng làm hết rồi, còn chơi với ai nữa"... tôi cũng áy náy lắm nhưng vẫn cố làm lơ đi, như chẳng hiểu điều gì.
Đã 5 cái Tết, em đều nghe lời tôi, về ngoại từ 26 - 27 rồi về nội ăn Tết tận mùng 3 mới lên ngoại. Năm nay em nói muốn về ngoại ăn Tết một năm, mình bố mẹ em lủi thủi tội nghiệp. Đúng là nhà em neo người, chỉ có hai chị em gái, may mà chị gái lấy chồng gần nhà, chứ cả hai mà xa như em chắc các cụ còn buồn nữa. Tôi nghe cũng hiểu và cảm thông nhiều lắm, nhưng ngặt nỗi, gọi điện về xin phép thì bố mẹ tôi không đồng ý, nói có mỗi đứa cháu đích tôn lại không cho về ăn Tết cùng ông bà à, nếu đi thì hai vợ chồng đi, để con ở lại với nhà nội. Đương nhiên chẳng bao giờ chúng tôi đồng ý chuyện đó. Đã nói trước Tết hàng tháng trời và mất nhiều thời gian thuyết phục nhưng bố mẹ tôi vẫn nhất nhất không chịu, nói khi dỗi, khóc lóc nhiều. Mỗi lần mẹ tôi gọi điện lên lại khóc, lại kể lể khiến tôi vô cùng khó xử. Mẹ tôi cũng cương quyết, vợ tôi cũng giữ ý kiến của mình, thực lòng tôi ở giữa thấy vô cùng khó xử. Biết là em và bố mẹ em chịu nhiều thiệt thòi những năm qua, nhưng phận gái đi lấy chồng phải theo chồng và nhà chồng, bao năm qua đã vậy, giờ sao thay đổi được. Đương nhiên, tôi nghiêng về ý mẹ, bởi tôi cũng không muốn về nhà ngoại ăn Tết, tôi chỉ thích lâu lâu về chơi 1 vài hôm rồi đi, chứ ở riết đó hàng tuần tôi không chịu nổi. Phong tục, nếp sinh hoạt lạc hậu, khác xa những nơi tôi sống.
Vợ chồng tôi đã cố gắng nói chuyện với nhau nhiều lần, nhưng không thể ngã ngũ được
Tôi đã viện bao lý do để vợ tôi bỏ quyết định nhưng em vẫn không chịu còn nói nếu tôi muốn thì về nội ăn Tết còn mẹ con em về với ông bà ngoại một năm. Tôi đã nói năm nay mùng 2 sẽ cho mẹ con em về nhưng em vẫn không chịu, chỉ đồng ý nếu 30 về, em muốn đón giao thừa cùng bố mẹ, bao năm ông bà cô quạnh một mình rồi. Em nói tôi đừng thuyết phục nữa, mong tôi và bố mẹ hiểu, em đã sống vì gia đình tôi 5 năm rồi, xin cho bố mẹ em một năm, rồi sang năm lại như lệ cũ. Tôi chỉ biết im lặng trước lời lẽ đầy xúc động, tâm huyết của em, và biết những đòi hỏi đó chẳng có gì quá đáng cả. Tôi giấu vợ gọi điện về quê thuyết phục bố mẹ mình nhưng hai cụ vẫn không đồng ý, còn nói nếu vợ chồng tôi cứ về ngoại sẽ từ mặt, sẽ gọi điện nói chuyện phải trái với ông bà ngoại. Tôi biết, mẹ tôi có tính trịch thượng, bao năm nay, nói là làm, mẹ chẳng dọa bao giờ. Tôi chỉ sợ cứ làm theo lời vợ thì khiến cả hai gia đình không vui, cứ về kiểu gì mùng 1 mẹ tôi gọi điện chúc Tết cũng trách, cũng nặng lời khiến ông bà ngoại cũng không vui nổi. Tận đáy lòng tôi hiểu, mình và bố mẹ đều ích kỷ chỉ muốn giữ cho riêng mình, nhưng biết làm sao được, ở cương vị của tôi, ai cũng sẽ làm vậy.
Vợ chồng tôi đã cố gắng nói chuyện với nhau nhiều lần, nhưng không thể ngã ngũ được. Vợ tôi còn gọi điện, thông báo với nhà ngoại, năm nay sẽ về ăn Tết cùng, nói tôi phải gọi về nội thông báo. Bố mẹ tôi nói, không đời nào để thằng cháu đích tôn ăn Tết nhà ngoại. Tôi chỉ biết vò đầu bứt tai đứng giữa sự kiên quyết của hai người phụ nữ. Tôi biết, dù tôi có quyết định thế nào cũng sẽ làm một người buồn, mà bản thân tôi chẳng muốn ai phải buồn cả. Vợ tôi nhiều lần nói chuyện khóc vì tủi thân, còn mẹ tôi nói chuyện với giọng đầy hờn dỗi, giá như có một kẽ hở nào đó, tôi tình nguyện chui vào đó để trốn, qua mấy ngày Tết mới ra để không phải khó xử nữa. Nhưng ngặt nỗi, những ngày Tết đang đến gần, hằng ngày mẹ vẫn gọi điện hỏi khi nào về còn vợ vẫn chuẩn bị đồ để về ngoại đón Tết.
Chỉ mấy ngày nữa thôi, mọi công việc được hoàn thành, vợ chồng tôi sẽ khăn gói về quê ăn Tết cùng ông bà. Nhưng những cuộc cãi nhau, tranh luận của hai vợ chồng chưa thể dứt bởi chúng tôi chưa tìm được câu trả lời chung. Tôi làm theo ý vợ sẽ trái ý mẹ, còn làm theo ý mẹ thì có lỗi với vợ và bố mẹ vợ. Hay tôi để mình em về quê, còn tôi và con trai về nội, mùng 2 sẽ lên. Làm như thế cũng chẳng được, vợ tôi biết ăn nói với nhà ngoại ra sao, họ sẽ nghĩ gì về tôi và chắc gì vợ tôi đã đồng ý. Còn nếu vợ tôi đồng ý về nội sáng mùng 2 về ngoại thì thật tuyệt vời. Nhưng khả năng ấy cũng khó lắm khi em vẫn nói với nhà ngoại, vài hôm nữa cả gia đình về. Tôi biết phải làm gì đây, tôi thương vợ lắm nhưng cũng không bao giờ làm trái ý mẹ mình.
Theo Công Luận
Chồng sắp cưới bỗng dưng nổi khùng khi bố mẹ tôi nói ra sự thật ấy Trong lúc thưa gửi, mẹ Hải nói về chuyện chỗ ở của hai con sau đám cưới, mẹ Hạnh cũng thành thật nói ra sự thật ấy. Nào ngờ, nghe xong, Hải đứng phắt dậy giận dữ đập bàn. Lần đầu tiên gặp Hải trong tiệc cưới của người bạn, Hạnh có ấn tượng rất tốt về anh. Đẹp trai, sáng láng, lại...