Choáng váng khi phát hiện chồng mặc nhầm quần lót đàn bà
Đây hoàn toàn là một câu chuyện có thật, không hề bịa chút nào. Đó là câu chuyện về người chồng của tôi mà chính tôi là người chứng kiến chuyện này.
Đàn bà chúng tôi sinh ra là để phục vụ đàn ông, chăm chồng, chăm con, chăm cả gia đình nhà chồng. Tuy nhiên, đó không phải là nhiệm vụ đóng đinh, chỉ là chúng tôi nghĩ, mình nên làm thế. Và những người yêu chồng thật lòng mới muốn làm như vậy. Họ không có tình cảm thật sự, họ sẽ chẳng bao giờ chuyên tâm vì người khác như vậy.
Tôi vốn là một người vợ an phận, chăm chỉ làm lụng, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho chồng, cho con. Đi làm cả ngày, tối về tôi lại lao đầu vào việc nhà, chăm con. Nói chung, thời gian dành cả cho chồng con. Chồng tôi chưa bao giờ phàn nàn điều gì về tôi, thậm chí anh còn hay khen ngợi tôi là người đảm đang, tháo vát, anh còn nói tự hào vì lấy được tôi. Gia đình anh đối xử cũng rất tốt và trân trọng tôi. Có lẽ họ nghĩ, tôi là người phụ nữ tốt, là sự lựa chọn đúng đắn của anh.
Chồng tôi, ai cũng phải khen anh ngoan ngoãn, hiền lành. Ai cũng bảo vợ chồng tôi đúng là một cặp trời sinh. Vì anh đúng là đức độ. Chưa bao giờ tôi thấy anh to tiếng với ai trong nhà, đi ra ngoài cũng điềm đạm. Khi tôi sinh con, có việc gì anh cũng giúp, ân cần. Đêm con khóc, anh dậy chăm con cho tôi ngủ vì thương tôi vất vả con thơ cái quấn.
Thấy chồng như vậy, tôi mừng lắm. Có con là mọi việc chồng đều làm, ngay cả rửa bát, lau nhà. Vì con quấn tôi nên tôi không thể làm được gì cả. Có khách tới nhà, ai cũng khen chồng đảm đang, vì anh cứ đứng lên liên tục trong bữa ăn mà không sai vợ một cái gì cả. Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì lấy được người chồng như anh.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Thú thực, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, chồng mình lại có ngày ngoại tình hay lén lút với người khác. Anh không thể hiện cái gì khiến tôi nghi ngờ cả. Tôi cảm thấy vui vẻ, quý mến anh, yêu thương anh vô cùng. Tôi muốn dồn hết tâm huyết này cho chồng, cho con.
Cuộc sống cứ trôi đi như vậy, tôi an tâm với việc làm vợ, làm mẹ của mình và cũng an tâm về người chồng tôi hoàn toàn tin tưởng. Cho đến một ngày, anh báo về muộn và bảo tôi phần cơm. Anh trình bày là hôm nay công ty liên hoan nên không thể không đi. Anh còn đăng ảnh lên FB cho tôi xem, thế nên không có gì tôi phải nghi ngờ cả.
Tối hôm ấy, anh về muộn và còn kể chuyện đang ăn thì mất điện thế nên mọi người giải tán luôn chứ định là di hát hò. Lúc anh thay đồ, anh cởi quần áo trước mặt tôi. Vì là vợ chồng nên không còn ngại chuyện đó, với nhà cũng không có ai ngoài con nhỏ. Tôi bàng hoàng thấy anh mặc đồ lót của đàn bà. Trời ạ, tôi nhảy bổ lại hỏi anh, “anh mặc cái gì đây?”. Lúc ấy, anh nhìn xuống và mặt tái mét, không kịp phản ứng. Có lẽ, điều này ngoài sức tưởng tượng của anh, nó quá bất ngờ nên anh không kịp bịa ra lý do nào đó chống chế.
Anh bảo, &’anh, anh mặc nhầm’. Nhầm ư, nhầm thì nhầm của ai được vì đó là đồ của đàn bà. Anh đi liên hoan mà lại nhầm quần của đàn bà sao. Tôi choáng luôn, không còn gì để nói, anh đã ngoại tình, bằng chứng lù lù ra đó, còn chối sao được?
Sự thật này khiến tôi sốc nặng, tôi cảm thấy run rẩy toàn thân. Tôi đau khổ lắm, tại sao anh lại lừa dối tôi trắng trợn thế. Anh còn luôn tỏ ra mình là người đàn ông mẫu mực nữa. Tại sao lại ra nông nỗi này?
Anh kể cho tôi nghe chuyện mất điện. Phải chăng khi vào nhà nghỉ với người con gái kia đã mất điện, hoặc là đến nhà người ấy rồi mất điện để rồi anh vội vàng về nhà và mặc nhầm quần?
Trời ơi, tôi uất nghẹn nhưng lại thấy buồn cười vì anh. Anh là như vậy sao? Bây giờ, anh thú nhận là anh đã ngoại tình. Thật tình, tôi không thể nào tin được anh đã như thế từ khi nào. Chỉ là, không còn cách nào chối cãi nên anh đã phản bội tôi.
Bây giờ, nhìn anh, tôi cảm thấy ghê sợ. Tôi không muốn đề cập tới chuyện này nữa, nhưng sống với con người như vậy, ngoài miệng thì ngọt ngào còn bên trong thì lén lút ngoại tình. Tôi chán lắm rồi vì tôi không biết, anh còn làm những chuyện mờ ám gì sau lưng tôi nữa. Thật ra, anh yêu tôi được bao nhiêu và thật ra, tôi có nên tin tưởng anh nữa không? Sao mà có thể toàn tâm toàn ý với anh được nữa khi anh đã lừa dối tôi?
Theo VNE
Chồng ốm
Cảm giác bắt đầu một ngày thật là tăm tối khi sáng ra vợ đã nhận được điện thoại mẹ chồng hỏi xem chồng ốm thế nào, bà còn bảo: "Thế nào mà cứ để chồng dặt dẹo suốt. Bắt nó làm thì cũng phải biết chăm lo, bồi bổ cho nó chứ".
Vợ nghe những lời ấy mà thấy khó thở quá. Bao vất vả, căng mình để chăm chồng chăm con bấy lâu cũng không sánh được với một câu trách móc của mẹ chồng.
Hai vợ chồng đơn thương độc mã đến thành phố chật chội này lập nghiệp, cơ ngơi tất thảy đều là hai đứa góp sức tạo dựng nên, chồng cực một thì vợ cũng nào kém mấy.
Chồng thì thương vợ nhưng cũng chỉ ở mức độ chăm chỉ kiếm tiền để trang trải cho những chi phí cứ ngày một đắt đỏ. Việc nhà vợ phải quán xuyến hết, chồng ốm vợ thương thắt ruột thắt gan, cũng sợ việc không may xảy ra, mua nhiều thuốc bổ bắt chồng uống, cắt thuốc lá cho mát gan tiêu độc... Chồng thì cứ mải làm, nhiều hôm vô tình để thuốc vợ hì hục đun nấu cho phải đổ bỏ, vợ tức lắm mà chẳng làm sao uống hộ chồng cho được. Những việc ấy liệu có cần phải kể lể ra cho mẹ chồng biết?
Vợ sống theo những lẽ phải mà lý trí luôn dặn dò mình, chẳng bao giờ thất đức đến mức muốn để chồng con đói khổ, lại càng không phải loại "Gạo để bồ đài, muối để bàn chân". Vợ cũng biết thu vén, đi làm về một cái là quanh đến tối ngày, lo cho hai đứa con từ bữa cơm, bữa sữa cho tới tắm, giặt, vừa phải lo dạy đứa lớn học, chăm đứa bé ăn ngủ... trộm vía may chúng khỏe mạnh thì mừng, chứ ốm ra một cái thì lại đến tay vợ chứ ai. Chúng đi ngủ rồi mới lại nép gọn cửa nhà, chuẩn bị đồ ăn cho sớm mai, làm gì có lúc nào mà thảnh thơi thư giãn. Đã vậy còn toàn hứng chịu những lời quở trách, vợ không cần sự thông cảm, thấu hiểu từ người khác mà chỉ mong họ hãy biết suy nghĩ và có trách nhiệm với những lời họ lê la qua lại nói năng thiển cận, để rồi đến tai khiến vợ buồn bực, không còn thiết phấn đấu.
Sống xa nhà phải tự lực cánh sinh đã đủ nhọc, bởi chẳng có người quen nào rảnh rỗi để mà nhận trông con hộ khi trường không mở lớp ngày thứ bảy. Toàn phải nhốt con trong nhà, khóa cổng lại, thi thoảng nhờ hàng xóm nhà bên vốn làm nghề buôn bán nhìn ngó hộ. Hôm nào như thế cũng rơi nước mắt thương con, dặn dò đủ thứ, cho nó mấy đồng mua quà vặt, rồi giở sách ra tập tô, học bài...
Đi làm mà cứ thấp thỏm nghe dọa để con gái ở nhà một mình nguy hiểm, toàn bọn yêu râu xanh rình rập... những buổi như thế ông bà có hiểu cho không? Lúc nào cũng leo lẻo nói thương cháu, mà toàn thương bằng miệng, có gửi về được một hai hôm là quát mắng kêu "chúng nó bắt hành bắt tội tao", rồi liên tục quở mắng mẹ chẳng chịu chăm con, để nó gầy nhẳng xấu mặt ông bà. Giờ lại ra cái điều xót xa trách không biết chăm chồng để nó ốm, những lúc con dâu thập tử nhất sinh, suýt hậu sản ra đấy lại chả hề hấn gì.
Vợ rất tủi thân khi nhà chồng lúc nào cũng nghĩ vợ sướng lắm, chỉ ăn với chơi, có việc chăm con hầu chồng mà cũng hèn. Trong khi công việc của vợ đặc thù cũng có lúc rảnh lúc bận, nhưng hầu hết chẳng mấy khi ngơi tay. Những khi có đoàn đến kiểm tra vợ cũng cần phối hợp, sát cánh bên đồng nghiệp giải quyết những vấn đề tồn đọng, vậy mà nhiều lúc cũng phải muối mặt đẩy việc sang nhờ những bạn may mắn có ông bà trợ giúp ở nhà, để tất tả về với con. Chồng không dám coi thường vợ nhưng bố mẹ chồng thì cứ đinh ninh rằng việc của vợ chẳng là gì.
Cứ nghĩ đến đó vợ buồn kinh khủng. Thôi thì vợ chồng hiểu nhau là chính, chỉ mong chồng hãy biết tự lo cho bản thân, đừng để sức khỏe một lần nữa bị ảnh hưởng kẻo có người cũng ốm o theo.
Theo VNE
Khổ vì vợ chăm chồng như con Lấy nhau rồi, em vẫn tiếp tục chu đáo, thậm chí phát huy không ngừng cái sự quan tâm của mình. Thế nhưng, anh chỉ tận hưởng niềm vui được chăm sóc ấy được một khoảng thời gian ngắn và nhanh chóng đau khổ nhận ra, cái gì... quá cũng không tốt! Lúc mình mới quen nhau, thật tình là anh hạnh phúc...