Choáng váng khi nhận được món quà cưới là ảnh chồng đã khuất
Khi nỗi đau tưởng chừng như nguôi ngoai, chị Bình quyết định đi bước nữa. Nhưng nào ngờ trong ngày cưới chị lại nhận được món quà đau đớn tới vậy.
Nhưng rồi đêm tân hôn khi nhận được món quà cưới là chiếc ảnh tình cảm của cô và người chồng đã khuất của chồng Bình đã ngã quỵ xuống đất (Ảnh minh họa).
Khi tiệc tàn là thời điểm Bình và chồng cùng nhau tận hưởng những giây phút ngọt ngào của đêm tân hôn. Hai vợ chồng đang thủ thỉ, bỗng mẹ chồng mang vào một hộp quà nhỏ xinh bảo “Có người gửi cho con đó”. Bình đón lấy món quà toan mở ra thì bỗng dưng cô ngã quỵ xuống đất. Những hình ảnh trong quá khứ bỗng dưng ùa về…
Ngày anh Tuấn dẫn chị Bình về ra mắt gia đình đã gặp phải sự phản đối quyết liệt từ gia đình. Cũng bời chị Bình hình thức không ưa nhìn, lại con nhà nghèo khó. Mặt khác, chị Bình hiện đang nuôi 2 đứa em ăn học ông bà sợ rằng ghánh nặng ấy sẽ đổ lên đầu con trai nếu như họ thành vợ, thành chồng. Vì thế, dù anh mặc anh cầu xin, khóc lóc ông bà vẫn nhất quyết chối từ.
Tuy nhiên, anh Tuấn vẫn không từ bỏ quyết tâm cưới chị Bình khi dẫn cô về cầu xin lần thứ 2 với cái thai 2 tháng. Anh còn tuyên bố, nếu không cưới được chị anh sẽ bỏ nhà đi biệt xứ tự kiếm kế sinh nhai chứ không dựa vào bố mẹ nữa. Cũng vì thương con, xót cháu mà ông bà đành phải xuống nước dù trong bụng vô cùng ấm ức.
Thấy con trai quyết tâm như vậy, bố mẹ Tuấn đành đồng ý để anh chị đến với nhau. Niềm vui vỡ òa khi 6 tháng sau ngày cưới họ chào đón một bé trai kháu khỉnh ra đời.
Từ ngày sinh con, chị Bình nghỉ việc ở nhà chăm con, mình anh Tuấn vất vả ngược xuôi kiếm tiền nuôi vợ con. Vốn có mặc cảm với con dâu, bố mẹ chồng cũng không “hỗ trợ” thêm đồng nào ngoài việc cho anh chị ngôi nhà cũ làm của hồi môn. Dù không phải thuê nhà, nhưng cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ thật sự khó khăn.
Video đang HOT
Ngoài việc làm chính ở cơ quan anh Tuấn còn phải chạy vạy ngược xuôi kiếm việc làm thêm. Nhìn thấy con trai lúc nào cũng vùi đầu vào công việc, bố mẹ anh không khỏi “xót con”. Nhiều khi họ oán thán con dâu, cho rằng cô đã “úp sọt” làm khổ đời con trai họ.
Đỉnh điểm có hôm trong bữa cơm gia đình, mẹ chồng chị Bình lên tiếng ca ngợi cô con dâu nhà bạn mình “Thằng Q nó sướng thật, lấy được vợ gia đình khá giả, khi khó khăn ới một tiếng ông bà chuyển hẳn cho 80 triệu. Đúng là chuột sa chĩnh gạo, toàn dùng hàng ngoại thôi”. Anh Tuấn hiểu ý mẹ mình, nhưng không dám lên tiếng.
Không chỉ bố mẹ Tuấn mà ngay cả các em của Tuấn cũng không ai ưa Bình. Họ luôn nhìn Bình với đôi mắt khinh khỉnh. Cô em thứ 2 còn suốt ngày chê bai Bình là “nhà quê một cục”, “ăn mặc như bà cô U40″,…Nhiều khi em chồng còn không giấu nổi sự bức xúc khi cho rằng “em chẳng hiểu sao anh Tuấn lại lấy chị được”.
Bình nghe thế cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhiều khi muốn tâm sự với chồng nhưng cô chẳng thể nào mở lòng được. Dù cô có giận đến mấy, ghét đến mấy thì đó cũng là người thân nhà chồng. Trong khi chới với cần một bờ vai nương tựa, thì cậu bạn cũ xuất hiện như một vị cứu tinh. Cậu ta mời Bình làm đại lý bán mỹ phẩm cho mình, rồi còn tận tình tới nhà hướng dẫn cô kinh doanh online.
Vì Bình bán hang khá chạy nên cậu bạn thường xuyên mang hàng tới cho cô. Thấy cảnh chồng Bình đi vắng lại thấy có thanh niên trai tráng tới nhà, không ít hàng xóm có “lời ong, tiếng ve”, cho rằng Bình đang có quan hệ bất chính. Cũng chính vì mối quan hệ thân tình này đã dẫn tới một hiểu lầm đáng tiếc.
Những kỷ niệm về ngày tháng hạnh phúc với chỗng cũ hiện về khiến cô như chết lặng (Ảnh minh họa).
Cũng chỉ vì những lời đồn ác ý từ hàng xóm mà bố mẹ chồng Bình làm ầm lên. Chồng cô dù biết vợ có kinh doanh mỹ phẩm, nhưng khi nghe những lời thêu dệt của thiên hạ vẫn không tránh khỏi ghen tuông. Bình khóc cạn nước mắt vì không thể thanh minh với chồng. Bây giờ, dù Bình có nói thế nào chồng cô cũng không hiểu.
Khi mối quan hệ vợ chồng chưa được hòa giải thì Bình nhận được tin sét đánh chồng cô bị tai nạn qua đời. Từ ngày chồng mất Bình bị coi như kẻ gây ra cái chết của chồng, cô bị đuổi về ngoại. Bình đau đớn sống như một chiếc bóng thẫn thờ vì thương nhớ chồng. Hơn 3 năm sau nhờ có sự động viên của các em và bố mẹ cô quyết định đi bước nữa.
Những tưởng cuộc hôn nhân này sẽ giúp cô nguôi ngoai đi nỗi đau ngày nào. Nhưng rồi đêm tân hôn khi nhận được món quà cưới là chiếc ảnh tình cảm của cô và chồng cũ, Bình đã ngã quỵ xuống đất. Những kỷ niệm về ngày tháng hạnh phúc với chỗng cũ hiện về khiến cô như chết lặng.
Theo Afamily
Nhà chồng coi tôi như người ngoài
Có hôm, cả nhà đang nói chuyện gì đó, thấy tôi đến gần, không ai nói gì nữa luôn. Tôi cảm giác như họ đang nói xấu mình, hoặc là có chuyện gì mà mình không thể biết.
Về ở nhà chồng, tôi vốn không phải là đứa con dâu không biết điều. Nghe lời mẹ dặn, tôi luôn tâm niệm, phải sống làm sao để nhà chồng yêu mến và nể phục. Thế nên, lúc nào tôi cũng coi bố mẹ chồng, ông bà chồng như người nhà mình. Ấy vậy mà, tôi luôn có cảm giác, họ không coi tôi là người một nhà, lúc nào họ cũng muốn tạo ra khoảng cách với tôi, khiến tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng.
Tôi chăm chỉ làm việc nhà, sáng sáng dậy sớm dọn dẹp, chuẩn bị ăn sáng cho cả nhà rồi mới đi làm. Tối về, tôi lại tranh thủ đi chợ rồi nấu cơm. Cuộc sống của tôi quả thực nhiều lúc nhàm chán vô cùng, vì ngay tới khoảng thời gian riêng tư tôi cũng không có, nói đúng hơn là không dám có. Biết ông bà của chồng không thích việc chơi bời tự do nên tôi đã nín nhịn, chấp nhận cuộc sống như vậy.
Về nhà, tôi nói hết mọi chuyện với chồng như trút được gánh nặng. Và tôi cũng nói luôn với anh về những gì tôi đã phải chịu đựng. (Ảnh minh họa)
Ông bà đã nhiều tuổi nên có nhiều quan điểm phong kiến. Bố mẹ chồng hiện đại hơn một chút nhưng cũng chẳng phải là người dễ dàng gì cho cam. Nên, trong suốt thời gian ở nhà chồng, dường như tôi bị bó buộc và khó chịu vô cùng. Nhưng tôi vẫn cam chịu vì cuộc sống hạnh phúc gia đình. Chỉ là, chồng tôi không hiểu được sự hi sinh của tôi. Với anh, gia đình anh là nhất. Anh sẽ không bao giờ trách mắng gì bố mẹ, ông bà mình, vì họ đối xử quá tốt và chiều chuộng anh hết mực
Tôi đã cố gắng chiều lòng chồng và bằng mọi cách cải thiện bản thân mình sao cho bố mẹ chồng ưng ý nhất. Vậy mà, suốt mấy năm về nhà chồng, chuyện gì trong nhà chồng, tôi cũng là người biết sau cùng. Thậm chí còn biết sau cả hàng xóm. Bố mẹ chồng không bao giờ nói với tôi chuyện gì cả. Ông bà thì cho rằng, tôi vừa là đàn bà, vừa là dâu con, cháu chắt trong nhà nên chẳng cần phải biết chuyện, biết cũng không có nghĩa lý gì. Tôi đâu phải là người có quyền hành gì, có tham gia thì bố mẹ cũng không bao giờ nghe lời tôi.
Bất cứ ý kiến nào của tôi, ông bà đều không bao giờ để tâm. Ông bà cho rằng, con cháu như tôi không có quyền can thiệp vào chuyện nhà này. Thế là, nhiều lần tôi đưa ra ý kiến đều bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ. Tôi đâm chán, buồn và cảm thấy cô đơn vô cùng.
Có lần, nhà chồng tôi sửa nhà, thế mà cho đến tận lúc thợ vào nhà sửa sang, thu dọn đồ đạc tôi mới hay. Bố mẹ chồng cũng không nói với tôi một tiếng để tôi dọn dẹp phòng ốc. Hóa ra, tôi đúng là người ngoài trong nhà này. Tôi có nói thì bà nội bảo, &'việc này có gì quan trọng, giờ dọn cũng được chứ sao'. Không có gì quan trọng sao, sửa hẳn một cái nhà mà bà tôi nói là không có gì quan trọng.
Nhưng chuyện đó dần cũng lui vào dĩ vãng, tôi không bận tâm nữa. Chỉ là, tôi luôn bị mặc cảm vì có chuyện gì gia đình cũng quây quần nói chuyện vui vẻ với nhau, nhưng khi tôi vào, họ lại im bặt, hoặc là chuyển chủ đề ngay lập tức. Có hôm, cả nhà đang nói chuyện gì đó, thấy tôi đến gần, không ai nói gì nữa luôn. Tôi cảm giác như họ đang nói xấu mình, hoặc là có chuyện gì mà mình không thể biết. Thất vọng vô cùng, tôi có cảm giác mình đúng nhà chồng coi tôi như người ngoài. Tôi thấy mình bị xúc phạm vô cùng.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi làm dâu nhà chồng đã được 5 năm. Tôi mãi không có con, đó là điều bố mẹ chồng càng không hài lòng. Một lần, tôi đi làm về, tự nhiên ông bà lôi tôi vào phòng và bảo tôi là, ngồi xuống để thầy làm phép cho có con. Tôi ngạc nhiên vì không hiểu chuyện gì xảy ra. Hóa ra là bà mời thầy về làm phép cho tôi vì tôi mãi không sinh được con. Chuyện đó liệu có nên nói với tôi một tiếng không, liên quan trực tiếp đến tôi.
Tôi bực quá nói lại bà thì bà bảo, &'nói cho mày mất thiêng, cứ ngồi xuống mà làm'. Tôi tức quá, chẳng chịu nghe lời bà, mặc kệ, ai thích làm gì thì làm. Cái thân tôi không phải mang ra để người khác điều khiển như thế.
Về nhà, tôi nói hết mọi chuyện với chồng như trút được gánh nặng. Và tôi cũng nói luôn với anh về những gì tôi đã phải chịu đựng. Tôi đề nghị chồng ly hôn, nếu như anh không chấp nhận chuyển ra ở riêng. Chồng tôi đắn đo, mong tôi suy nghĩ lại nhưng tôi chẳng thể nào sông trong nhà này nữa rồi. Nếu anh thực sự không thể ra ngoài, tôi sẽ tự kí đơn ly dị, anh không cần bận tâm.
Con người ai cũng có sức chịu đựng nhưng cũng có giới hạn. Bố mẹ và gia đình anh đã ép tôi quá đáng. Có lẽ, tôi không sinh con họ cũng chẳng giữ tôi lại. Tôi cũng sợ một ngày, họ sẽ sắp xếp đồ đạc của tôi để ra ngoài cửa mà không cần nói với tôi một tiếng...
Theo Tintuc
Bạn trai trợn mắt quát: 'Cái ngàn vàng của cô quý hóa quá nhỉ?' Mình chết sững khi nghe anh nói vậy. Thấy mình tái mặt, anh vội vã xuống giọng xin lỗi. Mình quen và yêu anh ấy đến nay là 4 năm. Trước khi yêu anh thì mình cũng từng có 2 mối tình, nhưng đều chóng vánh vì mình là người nhẹ nhàng, ít nói, hơi hướng nội và rất kỹ tính trong chuyện...