Choáng váng khi nghe câu trả treo bất hiếu của em trai
Tôi chất vấn em trai, bảo em ấy bỏ tiền thuê giúp việc hoặc gửi con đi học thì em ấy nói một câu phũ phàng.
Ảnh minh họa
Sau khi lấy vợ, em trai tôi mở thêm cửa hàng tạp hóa bên cạnh xưởng sửa xe ô tô. Cửa hàng tạp hóa do em dâu trông coi buôn bán, hàng tháng cũng kiếm được kha khá tiền. Còn em trai thì suốt ngày quần quật ở xưởng sửa xe, có khi đến tối mịt mới vào ăn cơm. Đương nhiên, chuyện nhà cửa, cơm nước đều do một tay mẹ tôi quán xuyến. Thấy mẹ khổ sở, tôi bảo em trai nên thuê thêm người giúp việc đỡ đần cho mẹ nhưng em đều gạt đi với lý do không có tiền.
Khi em dâu mang bầu, sinh đẻ, mẹ tôi lại là người chăm sóc từng bữa cơm giấc ngủ. Bà hết lui cui nấu ăn trong bếp thì lại giặt giũ ở nhà tắm hoặc bế cháu cho con dâu ăn cơm. Em tôi viện lý do công việc bận rộn nên đẩy hết mọi chuyện vào tay mẹ. Thương mẹ quá, tôi thu xếp công việc, về phụ bà làm việc nhà.
Hiện tại, cháu tôi đã hơn 1 tuổi, đang tập đi và rất nghịch ngợm. Thằng bé đụng đâu phá đó, lại hay té ngã nên lúc nào mẹ tôi cũng phải kèm theo bên cạnh, không dám rời nửa bước. Tôi về, bà giao thằng bé cho tôi trông một lúc và than vãn đau lưng đau chân nhưng không có thời gian nghỉ ngơi.
Bực mình, tôi chở cháu ra tiệm tạp hóa của em dâu, bảo em ấy tự trông con cho mẹ còn nghỉ. Bà đã hơn 60 tuổi rồi, không thể chạy theo đứa nhỏ hơn 1 tuổi khắp nơi được. Nếu thương mẹ, thương con thì tốt nhất nên thuê bảo mẫu hoặc người giúp việc đi.
Em trai nghe tôi to tiếng ở tiệm tạp hóa của vợ mình thì sang xem thử. Sẵn đó, tôi mắng em trai một trận luôn vì tội bỏ bê chuyện nhà cửa, con cái, ỷ lại vào mẹ. Không ngờ, em lại đáp trả một câu phũ phàng: “Mẹ già rồi, ngoài những việc này thì còn giúp được gì cho tụi em nữa chứ? Mà mẹ không giúp, sau này bà nằm một chỗ thì tụi em không nuôi đâu”.
Video đang HOT
Tôi choáng váng trước những lời bất hiếu của em trai mình. Tại sao một đứa con lại có thể buông những lời cay đắng như vậy với mẹ mình? Tôi tức đến mức giơ tay tát thẳng vào mặt em trai một cái rồi bỏ về.
Khi tôi kể chuyện cho chồng nghe, anh cũng giận lắm. Anh bảo hay tôi đón mẹ về chăm sóc, để em trai tự lo liệu chuyện nhà cửa con cái cho nó sáng mắt ra. Tôi cũng muốn như vậy nhưng sợ mẹ không chịu đi. Có cách nào để bà tự nguyện đến nhà chúng tôi ở không? Mà làm vậy, tôi cũng thấy khó xử với chồng và bố mẹ chồng. Tôi phải làm sao để có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa hơn?
Mẹ chồng nằng nặc đòi lên ở với con trai út, được một tháng vợ chồng chú đòi ly hôn
Bà trách tôi bất hiếu rồi nằng nặc đòi chuyển lên thành phố ở với chú. Vì không can ngăn được nên các con đành chiều theo ý bà.
Tôi và chồng đã kết hôn được 10 năm. Trong mắt người ngoài, đại gia đình tôi rất hòa thuận, nhưng trong mắt tôi thì không phải vậy. Tôi luôn có cảm giác mẹ thiên vị vợ chồng em trai hơn.
Dưới chồng còn một cậu em trai kém 5 tuổi. Chồng tôi ngày trước học kém nên chỉ học hết cấp 3 rồi ra đi làm, còn em chồng lại hoàn toàn khác. Chú học giỏi, trúng tuyển vào trường y, tốt nghiệp ra làm bác sĩ tại một bệnh viện lớn ở thành phố, sau đó cưới được cô vợ người thành phố luôn.
Chú kết hôn được 2 năm thì bố chồng qua đời, để mẹ bơ vơ sống một mình không yên tâm nên chúng tôi bàn với nhau ai sẽ là người đón mẹ về sống cùng. Tuy chú có nhà có xe, điều kiện kinh tế tốt hơn nhưng vì tính chất công việc nên hay đi sớm về muộn, sợ chăm sóc mẹ không được chu đáo.
Nhà tôi lại cách nhà mẹ không xa. Ở quê không khí cũng trong lành hơn so với thành phố nên sau khi bàn bạc, mẹ chồng về sống cùng vợ chồng tôi. Còn vợ chồng chú mỗi tháng sẽ gửi thêm cho vợ chồng tôi một khoản để lo cho mẹ, khi nào sắp xếp được thời gian sẽ về thăm bà.
Thực ra tôi không thích ở chung với mẹ chồng, vì bà nổi tiếng khó tính. Song, vì trách nhiệm nên tôi vẫn đón bà về và chăm sóc chu đáo. Mỗi ngày tôi đều dậy dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa cho mẹ chồng, đưa con đi học rồi mới đi làm.
Mẹ chồng thường xuyên so sánh vợ chồng tôi với vợ chồng chú, nhưng tôi đều không so đo. (Ảnh minh họa)
Dẫu vậy, mẹ chồng vẫn không hài lòng, luôn than ngắn thở dài rồi suốt ngày so sánh vợ chồng tôi với vợ chồng chú. Cái gì chú gửi về bà đều quý như vàng mười, nâng niu, trân trọng, đem khoe khắp làng trên xóm dưới. Còn tôi tặng mẹ cái gì, bà đều dè bỉu, chê đồ rẻ tiền và chẳng mấy khi đụng tới.
Hiểu tính mẹ chồng, tôi chẳng so đo làm gì cho mất hòa khí trong nhà. Cho đến một ngày tôi đổ bệnh, vì không thể dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho mẹ chồng nên tôi đành nhờ chồng trước khi đi làm thì mua cho mẹ cốc cháo ăn tạm. Nhưng mẹ chê cơm đường cháo chợ không ăn, xông vào phòng chửi mắng tôi thậm tệ:
- Cô đừng có giả ốm, bình thường khỏe như trâu có làm sao đâu. Mỗi tháng các em đều gửi về bao nhiêu tiền mà cô chuẩn bị bữa sáng cho tôi cũng không xong. Cô cầm tiền của các em không thấy hổ thẹn à, hay cô dấm dúi số tiền đó về cho nhà ngoại? Cô mau dậy nấu bữa sáng đi, định để bà già này chết đói à?
Bình thường bà bóng gió thì thôi đi, nay còn nói lời cay nghiệt như vậy. Tức giận, tôi liền lên tiếng:
- Mẹ à, mỗi tháng chú gửi về 2 triệu nhưng hộp sữa con mua cho mẹ cũng hơn 1 triệu rồi. Mà cứ cho vợ chồng con không tốn nghìn nào nuôi mẹ đi, nhưng chúng con cũng bỏ công bỏ sức mà. Ngày ngày con nấu cơm, giặt giũ, đấm bóp cho mẹ. Mẹ đi khám bệnh cũng là con nghỉ việc để chở mẹ đi, con có bao giờ kêu than nửa lời không mà mẹ lại nói lời cay nghiệt với con như vậy?
Khi tôi ốm, mẹ chồng vẫn bắt tôi dậy nấu bữa sáng cho bà. (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên mẹ chồng vẫn ngang bướng, nói rằng đó là nghĩa vụ của con cái với bố mẹ, rồi trách tôi bất hiếu khi dám cãi lại bà. Sau đó, mẹ nằng nặc đòi lên thành phố ở cùng vợ chồng chú. Không thể thuyết phục được, các con đành chiều theo ý bà.
Nhưng chỉ một tháng sau khi mẹ chồng chuyển đến ở với con trai út, em dâu lại tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ, một hai đòi ly hôn. Hóa ra vì khoảng cách tuổi tác, khác nhau trong thói quen sống nên mẹ chồng và em dâu thường xuyên cãi vã.
Em dâu xuất thân từ gia đình giàu có, được chiều chuộng quen rồi nên không giỏi việc bếp núc. Hơn nữa, vì công việc bận rộn nên một ngày 3 bữa thì mất 2 bữa cô chú ăn ở ngoài rồi, giờ mẹ chồng lại bắt dậy sớm đi chợ, cơm nước ngày 3 bữa cho bà thì sao em dâu làm được chứ. Đó là chưa kể tới những việc nhỏ nhặt khác.
Chú đứng giữa lại hay bênh mẹ, khuyên vợ nhẫn nhịn và phụng dưỡng mẹ chồng nên thành ra vợ chồng gần như cãi nhau mỗi ngày. Cuối cùng em dâu bắt chồng phải lựa chọn một là ly hôn, hai là gửi mẹ chồng về lại nhà tôi.
Căn nhà vợ chồng chú đang ở là do bố mẹ em dâu mua cho, giờ ly hôn thì chú phải dọn ra đường ở. Xót con trai, không nỡ các cháu phải xa bố mẹ nên mẹ chồng đành dọn đồ về nhà tôi. Tôi cũng không trách móc bà chuyện cũ, vẫn một lòng chăm sóc mẹ chồng.
Nhưng tôi để ý, từ ngày quay về tính tình mẹ chồng hòa nhã hơn hẳn, không còn so sánh vợ chồng tôi với vợ chồng chú như trước nữa, thỉnh thoảng còn chủ động giúp tôi quét cái nhà, nhặt rau. Có lẽ sau một tháng ở nhà vợ chồng chú, bà đã nhận ra cái sai của mình rồi.
Nuôi em chồng học hết Đại học, ngày nó đưa bạn gái về ra mắt, tôi giận run người thấy 2 đứa to nhỏ trong phòng Không chấp nhận được lời em trai nói, tôi gọi nó ra ngoài nói chuyện riêng. Ba mẹ tôi mất sớm nên anh em tôi ở với ông nội từ nhỏ. Năm tôi học lớp 10 ông bệnh mà đi, thành chúng tôi là những đứa trẻ mồ côi bơ vơ chẳng biết bám víu vào ai. Không có tiền, tôi quyết định...