Choáng váng khi biết lý do chồng hùng hục cả đêm sau khi đi bơi về
Chả hiểu sao lão chồng cả tháng may ra mới “yêu” vợ được 2 lần và mỗi lần không quá 15 phút, ấy thế mà hôm nay đi bơi về máu thế, làm tới làm lui hơn tiếng đồ hồ vẫn chưa hết 1 hiệp…
Thời tiết ngày hè oi bức, mấy anh bạn đồng nghiệp rủ rê chồng tôi đi bơi sau giờ tan sở. Chồng tôi vốn chẳng phải là người thích chỗ đông người và nháo nhào như ngoài bể bơi nên chuyện đi bơi với anh là rất hạn chế. Thấy chồng về tâm sự vậy, tôi liền động viên anh đi bơi cùng bạn cho khỏe, đó cũng là 1 cách giảm căng thẳng khá tốt thì tội gì không đi chứ.
Hôm sau chồng nhắn tin bảo về muộn vì đi bơi cùng mọi người, tôi vui vẻ đồng ý và dặn chồng vài điều. Thường thì chiều làm về chồng sẽ ghé qua mẫu giáo đón con, nhưng hôm nay tôi đón cả thằng lớn học lớp 5 và cậu út rồi đưa chúng ra chợ mua đồ về nấu cơm luôn
Tối cơm nước, tắm rửa xong xuôi đâu đấy hơn 19h mới thấy anh về nhà với vẻ mặt thất thần đầy tâm trạng. Hỏi anh hôm nay đi bơi thế nào, chồng chị bảo cũng được rồi giục tôi dọn cơm ăn rồi còn lên phòng nghỉ ngơi. Thấy chồng đi bơi về mà có biểu hiện lạ như vậy tôi lo lắm, lẽ nào hôm nay ở bể anh gặp chuyện gì không hay chăng?
Cơm xong vào dạy bảo bọn trẻ học xong đâu đấy, tôi lên phòng cố thăm dò xem chồng có chuyện gì vậy. Vừa vào, chồng đã kêu tắt điện đi không anh khó ngủ. Tưởng anh ngủ thật, ai dè vừa nằm xuống chồng đã vật ngửa tôi ra nhìn vào bầu vòng 1 của tôi rồi thở hổn hển khẽ nói: “Vợ chồng mình ấy nhé, anh không chịu được nữa rồi”.
Phải cố gắng lắm tôi mới đẩy chồng ra mà thở gấp hỏi anh (Ảnh minh họa)
Chẳng để cho tôi đáp lại câu nào, anh đã hôn 1 cái thật sâu và điên cuồng khiến tôi hoàn toàn bị khống chế. Chả hiểu sao lão chồng cả tháng may ra mới “yêu” vợ được 2 lần và mỗi lần không quá 15 phút, ấy thế mà hôm nay máu thế, hơn tiếng đồ hồ vẫn chưa hết 1 hiệp vẫn chưa tha mà không thấy kêu ca mệt gì mới lạ chứ. Phải cố gắng lắm tôi mới đẩy chồng ra mà thở gấp hỏi anh:
- Hôm nay anh bị sao, hay uống nước ở bể bơi mà vào mà hăng hái chuyện này thế. Hùng hục cả tiếng đồng hồ cũng không tha cho vợ. Anh không biết là vợ anh suýt ngạt thở vì chuyện này không?
- Anh tự nhiên khỏe, hăng hái trong chuyện này em không thích sao? Anh phải chứng minh cho em thấy mình khỏe và dẻo dai trong chuyện ấy mới được, anh không thể thua trận thảm hại như ngày trước được.
- Anh chứng minh với em để làm gì. Vợ chồng không chán nhau là được, đâu cần điên cuồng trong chuyện này. Mà thôi nhé, không âu yếm gì nữa em bị anh làm cho đau rát rồi.
Video đang HOT
- Không được, anh phải tiếp tục hiệp 2, hiệp 3 nữa. 1 hiệp ăn thua gì. Em không biết hôm nay đi bơi mấy ông đồng nghiệp nhìn của anh rồi chúng nó chê bai, cười nhạo anh “yếu” và khờ khạo về chuyện ấy lắm không? Chúng nó còn khoe 1 đêm mấy hiệp với 2, 3 em là chuyện bình thường. Anh không thể thua người ta được.
Anh tự nhiên khỏe, hăng hái trong chuyện này em không thích sao? (ảnh minh họa)
- Ôi trời đất ơi, tưởng chuyện gì hóa ra vì chuyện này sao? Anh kệ người ta đi, họ khỏe nhưng anh thấy họ toàn đi gái chứ có điên cuồng với họ của mình đâu. Anh đừng có dại mà nghe theo lời kích bác của người ta, anh chỉ cần làm chồng em thôi không cần chứng minh cho ai chuyện ấy là được.
- Nhưng em sẽ chán nếu như anh vẫn tiếp tục “yếu” và lơ lờ “chuyện ấy” thì sao?
- Ôi trời, yêu mà vợ chồng mình cũng sinh được 2 cậu con trai mập mạp thế kia. Anh còn lo gì nữa. Nếu anh sợ em chán thì cứ yêu em, chăm vợ con thật tốt và thi thoảng “ấy” phát là được rồi. Anh đừng học đòi người ta khoản kia không là hại vợ, hại mình lúc nào không hay nữa đó. Thôi giờ đi ngủ đi.
- Thôi, cho anh 1 hiệp nữa đi. Vợ mà không chiều anh nữa anh ôm chăn gối ra ngoài ngủ đấy.
- Nhưng em đau, chồng không thương em à.
- Có thương chứ vợ, nhưng cái khoản này không thể hoãn được đâu vợ à.
Thế là cả đêm hôm đó, 2 vợ chồng cứ hùng hục lên bờ xuống ruộng như đúng rồi. Đến gần sáng chồng mới chịu tha cho tôi và đi ngủ. Cho anh đi bơi 1 hôm, nào ngờ đêm về hành vợ ác thế. Đúng là chỉ vì 1 câu nói châm chọc có thể thay đổi khả năng cũng như nhu cầu của chồng đến lạ thường. Nhưng sao chồng ham hố chuyện này là cái tốt, chứ như ngày xưa kể cũng chán phèo tối đi ngủ vợ chồng toàn quay lưng vào nhau ngủ 1 mạch đến sáng. Giờ thì hay rồi, nhưng mỗi tội tôi sẽ phải kiểm soát chồng chặt hơn trong khoản này. Nhỡ may anh máu quá mà phải nhập viện giữa đêm thì xấu hổ với mọi người quá.
Theo Phununews
Thả ga với bồ 1 ngày, tôi đã tiếc đứt ruột mụ vợ nhà quê chân đất nhưng 'ấy' giỏi
Cầm trên tay tô phở nóng, tôi ngáp ngắn ngáp dài gọi em dậy nhưng em nhất định không dậy. Còn bắt tôi phải bế em xuống giường. Đến lúc em ra được khỏi giường thì tô phở cũng trương phềnha
Tôi và em đến với nhau không phải do tình yêu mà là do bản hứa hôn ngớ ngẩn đó. Bố tôi và bố em là bạn thân của nhau. Khi biết hai bà vợ sẽ sinh một trai, một gái, hai ông bố liền hứa hôn cho chúng tôi luôn. Có thể nói, chúng tôi đã sớm trở thành vợ chồng khi còn ở trong bụng mẹ.
Lúc hiểu biết cũng là lúc tôi thấy không nổi cô vợ từ trong trứng của tôi. Ghét đến mức thay vì gọi vợ bằng em, tôi toàn gọi bằng mụ. Mụ vợ của tôi đúng là nhà quê chính hiệu. Dù là bạn thân nhưng gia đình tôi sống ở thành phố, còn nhà mụ lại ở quê. Nhớ cái ngày đầu tiên, sau 10 năm gặp lại, hàm tôi chỉ chực rớt xuống khi bố tôi đưa mụ vào nhà và nói:
- Đây là vợ tương lai của con đấy!
Nhìn kìa, mụ đen nhẻm như đít nồi, mái tóc thì bù xù rễ tre. May mà khuôn mặt còn có chút ưa nhìn chứ nếu không tôi sẽ ngất lịm mất. Mụ đúng là nhà quê chính hiệu, hỏi cái gì cũng không biết, chỉ cái gì cũng không muốn. Tôi bèn gọi luôn em là mụ vợ nhà quê chân đất mắt toét.
Ấy thế mà không ưa, tôi vẫn phải lấy mụ về làm vợ. Sau khi kết hôn, ai cũng khen tôi ngày càng phong độ, trẻ trung ra, rồi còn khen cả mụ mát mát tay nữa. Ngẫm ra thì cũng đúng. Mụ không muốn mang tiếng ăn bám tôi nên có mở một hiệu tạp hóa nhỏ ngay nhà, chắc mụ có duyên ăn nói nên hàng đông khách lắm. Vại dưa vại cà mụ muối ngày nào cũng hết veo. Việc nhà mụ luôn lo tươm tất. Mụ nấu ăn ngon ghê lắm. Mà cũng lạ, cứ hôm nào không được ăn cơm mụ nấu là tôi lại thấy thiếu thiếu. Mụ chẳng khiến tôi phải động tay vào bất cứ việc gì.
- Anh động vào chỉ tổ bừa thêm. - Mụ hằn học
Được thể, tôi ỷ lại hết cho mụ. Tôi đâu biết, mụ nói thế vì mụ muốn tôi được nghỉ ngơi. Rồi tôi có bồ. Không phải tôi muốn mà là dòng đời xô đẩy. Đường đường là một trưởng phòng, sang trọng, lịch lãm mà nhìn mụ, tôi lại chỉ thấy tiếc cho phận mình. Mụ chả xứng với tôi tẹo nào. Hơn nữa là em tự ngã vào lòng tôi chứ tôi có tán tỉnh em đâu. Em của tôi hoa hậu cứ phải gọi là xách giày chạy theo. Vì thế mà tôi say em như điếu đổ.
Tôi chỉ dám cặp kè với em chứ đâu dám để lộ ra ngoài. Chả hiểu sao tôi lại sợ mụ biết cơ chứ. Nhưng lén lút với em, chẳng khiến tôi được thỏa mãn. Tôi chỉ ước mụ biến mất vài ngày để tôi được thả ga với em. Và có vẻ ôn trời thương tôi, nghe thấu lời thỉnh cầu của tôi. Mụ đột ngột nói với tôi mụ về quê 3 ngày giải quyết công việc. Tôi mừng đến phát khóc nhưng vẫn cố tỏ ra tiếc nuối khi không đưa mụ về được. Mụ vừa lên xe, tôi nhấc luôn điện thoại lên gọi cho em. Cứ tưởng cuộc đời chính thức lên tiên, ai mà ngờ...
Sau một đêm cuồng nhiệt với em, toàn thân tôi rã rời. Vậy mà mới sáng sớm, em đã lay tôi dậy:
- Mua đồ ăn sáng cho em đi anh! Em muốn ăn phở. - Em nũng nịu
Mới sáng sớm đã bị đánh thức, tôi có chút bực mình, nhưng thôi, phục vụ em âu cũng là vinh hạnh.
Cầm trên tay tô phở nóng, tôi ngáp ngắn ngáp dài gọi em dậy nhưng em nhất định không dậy. Còn bắt tôi phải bế em xuống giường. Đến lúc em ra được khỏi giường thì tô phở cũng trương phềnh. Em lại bắt đền tôi, đòi tôi đi mua cháo. Hàng cháo ngay đầu ngõ mà tôi cảm tưởng dài chục cây số. Vừa đói vừa mệt, tôi cũng lết được xác về nhà với tô cháo trên tay.
- Giặt đồ giúp em đi.
Em ném cho tôi một đống quần áo khi tôi vừa bước chân vào nhà. Vậy là trong khi em ngồi vắt vẻo ăn cháo, tôi phải hì hục giặt quần áo cho em. Tôi không được tống vào máy giặt vì váy em sẽ hỏng. Rồi thì hút bụi, lau nhà nhà. Từ khi lấy mụ về, tôi đâu có phải làm mấy việc này. Làm nhiều, sáng lại không được ăn, người tôi cứ lả dần đi. Tôi kêu em đi chợ nấu cơm thì em:
- Em đâu có biết nấu đâu. Ra ngoài ăn cho nhanh.
Nhưng ra được đến đường thì em đổi ý, em đòi đi siêu thị mua đồ về nấu. Tôi đành chiều em. Chân tôi đã bắt đầu đứng không vững.
Rồi em đâu có nấu, em bày bừa thì đúng hơn. Đồ ăn không nuốt nổi, đã thế tôi còn phải dọn dẹp bãi chiến trường ấy. Vừa đặt lưng xuống giường thì em đã hét lên, la mắng tôi giặt kiểu gì làm phai màu chiếc váy đẹp của em. Và tôi, phải đưa em đi mua bù. Lết được thân xác tàn tạ về nhà cũng 11 giờ đêm. Cả ngày tôi gần như không có gì bỏ bụng. Đúng lúc ấy thì em lại nhảy phắt lên người tôi, đòi tôi đấm lưng, bóp vai.
Tới lúc này thì tôi đành phải thú nhận rằng, tôi thực sự nhớ da diết mụ. Mụ chăm sóc tôi quá chu đáo, không bao giờ để tôi phải vất vả, khổ cực. Thả ga chưa được 1 ngày, tôi đã tiếc đứt ruột vì để mụ về quê. Tôi nhận ra rằng, sẽ không ai tốt với tôi vô điều kiện ngoài bố mẹ và mụ. Tôi không thể mất mụ. Tôi lủi hủi đánh xe về nhà rồi nhấc điện thoại gọi cho mụ: "Mai lên đi, anh hết chịu nổi rồi!".
Theo Phununews
Nỗi ám ảnh mỗi đêm khi trót một lần phản bội chồng Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo nơi mảnh đất miền Trung nghèo khó. Từ nhỏ mẹ và bà luôn dạy tôi rằng "Là con gái phải sống sao cho có tiết hạnh". Giờ mỗi lần nghĩ tới bất chợt nước mắt tôi khẽ rơi mặn chát nơi khóe mũi. 27 tuổi,có một gia đình đáng mơ ước...