Choáng váng đêm tân hôn người yêu cũ gửi thư đến khủng bố
Cả đêm tân hôn tôi và chồng chẳng ai nói với nhau lời nào. Tôi khóc suốt đêm, còn anh thì thở dài với điếu thuốc trên tay.
Tôi quen anh trong một dịp đi đám cưới nhỏ bạn vào năm ngoái. Hồi ấy tôi khá ấn tượng với anh bởi sự hài hước, ga lăng. Anh chủ động đến làm quen tôi, và tất nhiên tôi không thể không bị cuốn hút bởi vẻ nam tính, đẹp trai của anh. Sau đó chúng tôi trao nhau số điện thoại liên lạc. Sau một khoảng thời gian làm bạn, tán tỉnh nhau chúng tôi chính thức yêu.
Từ ngày yêu nhau anh chưa một lần làm tôi buồn, chưa một lần anh khiến tôi bực dọc về anh. Nhiều khi tôi nghĩ anh quá hoàn hảo và tôi đã không lầm khi chọn anh để yêu. Nói về độ chiều người yêu thì chả có ai bằng được anh, tôi vốn nổi tiếng về khó tính vậy mà anh luôn nhường nhịn tôi. Bất kể chuyện gì tôi không thích thì anh đều vui vẻ làm theo ý tôi. Rồi một ngày chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân, vì anh muốn ổn định gia đình và chúng tôi cũng đã gần 30 rồi.
Quyết định của chúng tôi được bố mẹ hai bên thông qua một cách dễ dàng. Có lẽ là do tôi và anh đều có công ăn việc làm ổn định, anh lại được lòng bố mẹ tôi. Ngày cưới được tổ chức vào cuối tháng, nên tôi với anh tất bật chuẩn bị mọi thứ cho ngày trọng đại trong đời. Nhiều đồ trang trí anh nhất định đòi tự tay làm mà không muốn mua ở bên ngoài. Lý do đơn giản là vì anh muốn tự mình tô điểm cho đám cưới của hai đứa thật đẹp, và một phần anh cũng muốn thể hiện tình yêu của mình đối với tôi.
Tôi yêu anh, tôi hạnh phúc vì được làm cô dâu của anh, có anh trong đời (ảnh minh họa)
Thế rồi cái ngày mà hai đứa tôi và tất cả mọi người mong chờ cũng đã đến. Trong tôi có gì đó hồi hộp, lo lắng, vui sướng khi sắp về làm dâu nhà chồng. Có lẽ đây là tâm lý chung của mọi cô gái trước ngày về nhà chồng chăng? Ngày mai thôi tôi đã là cô dâu của anh rồi, không biết cuộc sống hôn nhân sẽ thế nào? Liệu anh có còn yêu chiều tôi như ngày yêu nhau nữa không hay là anh biến đổi thành con người khác.
Ngày tôi mặc váy cưới đi bên anh với sự chúc mừng của mọi người tôi cảm thấy mình như được sống lại những ngày bé thơ, chơi trò cô dâu chú rể cùng đám bạn. Thế là tôi đã chính thức trở thành vợ của anh, sẽ gắn bó với anh đến khi biến mất khỏi cuộc đời này. Tôi yêu anh, tôi hạnh phúc vì được làm cô dâu của anh, có anh trong đời.
Đám cưới diễn ra trong hai ngày thì kết thúc. Tôi và anh đều mệt phờ người nhưng vẫn vui và hạnh phúc được có nhau trọn đời. Tối hôm cưới xong cũng như bao cặp vợ chồng trẻ khác việc đầu tiên chúng tôi làm là bóc phong bì cưới. Tôi và chồng phân chia nhau nhiệm vụ: tôi bóc phong bì, còn anh ghi những ai vào tờ giấy. Khi bóc gần hết một chồng phong bì lớn tôi dừng lại ở một chiếc phong bì, bên ngoài không ghi là ai, chỉ vẻn vẹn dòng chữ “gửi cô dâu mới, chúc cô sống thật hạnh phúc”.
Lúc ấy chồng đi ra nhà vệ sinh rồi, tôi khá băn khoăn không biết ai mà ghi phong bì lạ thế này, tò mò tôi bóc phong bì ra thì bên trong không có tiền vàng gì, duy nhất chỉ có một tờ giấy được gấp cẩn thận.
Mở thư ra tôi trợn tròn mắt đọc từng chữ một “Chào chị! Chắc chị bất ngờ với bức thư xuất hiện trong đêm tân hôn của chị lắm phải không? Chị có bao giờ nghe chồng chị kể một người con gái tên Hoa, anh ta từng yêu chưa? Nếu chưa để tôi nói cho chị biết nhé. Tôi là bạn gái cũ của của chồng chị, chúng tôi yêu nhau hai năm và quyết định tiến tới hôn nhân thì chị xuất hiện. Anh ta phũ phàng bỏ 2 mẹ con tôi (tôi đang mang thai đứa con của anh ta) để theo đuổi chị. Anh ta bắt tôi bỏ đứa con của mình, và cấm tôi không bao giờ được xuất hiện trước mặt anh dù chỉ một lần, để anh ta chạy theo sự giàu có, danh tiếng gia đình chị. Anh ta sợ chị bắt gặp, phát hiện mối quan hệ trước đó của mình. Tôi đã cố giữ đứa con ở lại bên mình và bây giờ nó đã ra đời, nó mang cốt nhục của anh ta. Xin lỗi vì tôi đã phá hỏng đêm tân hôn của anh chị. Tôi chỉ muốn cho chị biết con người thật của chồng chị mà thôi. Anh ta sẽ phải trả giá cho những hành động vô lương của mình”.
Video đang HOT
Càng đọc tôi càng không thể tin vào những gì trong bức thư viết. Tôi sững người, bàng hoàng, giận giữ vì lá thư này. Sao chồng tôi có thể như thế được, từ khi yêu anh tôi có bao giờ tôi nghe lời đồn thổi nào về anh đâu, anh là người tốt mà. Có lẽ nào, có ai đó muốn phá hoại hạnh phúc của chúng tôi. Dù có suy luận như thế nào tôi cũng thấy sợ hãi trước những gì cô gái ấy nói.
Anh tàn nhẫn hơn tôi tưởng? (ảnh minh họa)
Đúng lúc tôi đang thần người ra buồn bã, chồng vào. Anh hỏi tôi sao vậy, tôi chẳng nói được lời nào chỉ biết đưa lá thư đó cho anh rồi hai hàng nước mắt ở đâu tự nhiên tuôn trào ra. Anh giật vội bức thư đọc, đọc xong mặt anh biến sắc rõ rệt. Anh vội vàng giải thích với tôi:
- Em đừng tin những gì cô ta viết trong đây, nhảm nhí thôi. Sao cô ta có thể làm thế với đêm tân hôn của chúng ta được chứ?
Tôi ngước lên nhìn anh, giận giữ bảo:
- Anh biết cô ta? Cô ta là ai? Có phải người yêu cũ của anh không?
- Anh…anh…không biết, chắc ai đó đùa thôi.
- Không biết sao anh sợ hãi như vậy. Nếu anh không nói thật, tôi tìm đến gặp cô ta thì anh đừng có xin tôi tha thứ. Anh còn giấu nữa à.
- Anh…anh…xin lỗi…cô ấy đúng là người yêu cũ của anh, nhưng anh thôi với cô ta lâu rồi.
- Người yêu cũ à. Hay cho câu người yêu cũ mà suốt năm trời yêu tôi anh không nhắc tới cô ấy 1 lần. Anh đáng sợ hơn tôi tưởng đó.
Cả đêm hôm đó tôi và chồng chẳng ai nói với nhau lời nào. Tôi khóc suốt đêm, còn anh thì thở dài với điếu thuốc trên tay. Đây là người chồng mà tôi từng hạnh phúc có được ư? Người chồng mà vì đồng tiền nhẫn tâm bỏ đi giọt máu của mình sao? Anh tàn nhẫn hơn tôi tưởng?
Ngày hôm sau tôi dậy sớm, xếp quần áo vào vali và để lại cho anh tờ đơn ly hôn trên bàn. Tôi không thể sống cùng một người chồng tàn nhẫn, mưu mẹo như thế được. Tôi chấp nhận ly hôn, chấp nhận lời lẽ của dư luận “vừa cưới được hôm trước hôm sau đã bỏ đi”. Tất cả là vì tôi đã quá ghê sợ sự giả dối, tàn nhẫn của chồng. Dù biết nước mắt chẳng thể ngừng rơi mỗi khi tôi nhớ về anh ta. Yêu lắm đấy nhưng phải xa thôi.
Theo Blogtamsu
7 mẫu đàn ông đừng yêu và cũng đừng cưới làm chồng
Tôi như người điên ngày nào cũng vật vã trước cổng nhà họ van xin nhưng cửa nhà không mở lấy một lần
Tôi như người điên ngày nào cũng vật vã trước cổng nhà họ van xin nhưng cửa nhà không mở lấy một lần.
Đã 10 ngày rồi tôi chưa được gặp con. Đây là hình phạt mà chồng dành cho tôi vì tội ngoại tình. Tôi biết là tôi sai lắm, nhưng trong cái sai cũng có chút oan ức. Tôi như chết mòn đi từng giờ vì thương nhớ con.
Tôi sinh xong đã mấy tháng nhưng chồng không muốn gần gũi vì chê tôi xập xệ. Tôi cố tập thể dục chứ không kiêng ăn vì sợ không đủ sữa cho con. Ngực tôi từ thời con gái vốn đã ngực mướp nên bây giờ thêm vừa to vừa chảy xệ.
Thêm nữa, tôi sinh con 4 cân nhưng sinh thường chứ không mổ. Khi sinh phải bấm cho mở đến mấy phân nên cửa mình thật sự hơi rộng, xông khuây thế nào cũng không chặt lại được như trước. Nhưng đó là cơ địa tôi như thế, tôi buồn lắm nhưng biết phải làm sao. Con được 6 tháng nhưng vợ chồng tôi vẫn chưa quan hệ lại. Tôi chắc mẩm chồng mình kiểu này là đi ăn chả bên ngoài rồi nhưng không tìm thấy chứng cứ. Vì tôi thường xuyên nghi ngờ và vặn hỏi nên vợ chồng hay cãi vã. Một tuần anh ôm gối ra ghế ngủ 3, 4 lần.
Nếu chuyện hôn nhân của tôi tốt đẹp thì tôi đã không dễ xiêu lòng, ngã vào người đàn ông khác như thế
Tôi tâm sự với mẹ chồng nhưng bà không khuyên con trai được một câu. Bà chỉ bảo tôi cố lấy lại vóc dáng để hấp dẫn chồng. Nói vậy nhưng bà không giúp tôi trông cháu lấy một giây. Khi nào vui thì bà ghé thăm nựng cháu mấy cái rồi quay gót bỏ đi, dù nó khóc cũng mặc. Xin lỗi chứ từ khi có con, tôi không có được một phút rảnh rang để đi tiểu tiện, đại tiện cho thoải mái vì phải trông con.
Gia đình chồng thì từ chối giúp đỡ, chồng thì thờ ơ lạnh nhạt không chăn gối, tôi đâm ra tự kỷ và chán đời. Khi đi làm lại, tôi tình cờ gặp lại người yêu cũ. Ngày xưa khi chúng tôi chia tay, anh ấy bỏ đi du học thạc sĩ, đến bây giờ về nước và vô tình vào làm ở công ty tôi. Nếu chuyện hôn nhân của tôi tốt đẹp thì tôi đã không dễ xiêu lòng, ngã vào người đàn ông khác như thế. Mọi người cứ nghĩ là tôi đổ lỗi nhưng thật sự tôi đã khao khát có một bờ vai cho mình chia sẻ và dựa dẫm.
Chúng tôi gặp lại và nhanh chóng có tình cảm. Tuy không phải là yêu như ngày xưa nhưng tôi đã dốc hết tâm sự chuyện gia đình cho anh ấy. Anh khuyên nhủ tôi nhiều mặc dù rất phẫn nộ trước thái độ của nhà chồng tôi. Và chuyện gì đến cũng đến. Chúng tôi ngủ với nhau. Đến lần thứ 3 thì chồng tôi phát hiện. Anh đã làm gì đó với điện thoại của tôi nên biết và đến tận khách sạn tôi và người kia hẹn nhau.
Việc đầu tiên anh làm khi lôi tôi về nhà là đánh. Sau đó là gọi điện thông báo cho bố mẹ tôi và kế đến là đuổi đi. Anh bảo sẽ không ly hôn vì con đang còn nhỏ, tòa sẽ xử tôi được quyền nuôi con. Anh bảo sẽ hành hạ tôi cho đến ngày con lớn mới ra tòa.
Tôi ra khỏi nhà với tâm trạng không thể đau khổ và nhục nhã hơn được nữa. Có một sự thật là tôi đã ngoại tình và bị phát hiện. Người có tội là tôi. Còn việc chồng bỏ mặc tôi 6 tháng nay và cũng lén lút bóc bánh bên ngoài thì không ai biết nên anh chỉ là người chồng vô tội bị vợ cắm sừng mà thôi.
Bố mẹ tôi vì mất mặt với thông gia nên cũng không chứa chấp tôi về nhà. Họ bắt tôi phải quay lại đó cho dù bị đuổi đánh để van xin được tha thứ. Những điều đó tôi đã làm hết cả rồi, tôi còn làm những việc tệ hơn là quỳ trước mặt họ chỉ để xin đừng tách con khỏi tôi.
Cầu xin hết cách, tôi vẫn bị chồng bế vất thẳng ra ngoài đường. Tôi đành phải thuê phòng ở một nhà nghỉ gần đó ở tạm. Sáng sớm tôi dậy trở về nhà chồng đứng đợi trước cổng để mong được thấy con nhưng chỉ bắt gặp những gương mặt lạnh lùng nhẫn tâm của nhà chồng. Sau khi chồng đi làm, tôi tiếp tục đứng đến 9 giờ sáng để đợi mẹ chồng đi chợ ra. Nhưng bà không nhìn tôi mặc dù tôi van gọi, bà xoay lưng khóa cửa lại và nói vọng vào với bố chồng "ông canh chừng kẻo chó vào nhà". Trước khi đi, bà nhổ toẹt nước bọt vào mặt tôi. Chưa bao giờ tôi thấy nhục nhã đến thế. Nhưng tôi vẫn cứ chờ.
Tôi đáng bị trừng phạt vì tội ngoại tìnhnhưng tôi thà chết còn hơn phải sống
xa con như thế này
Tôi nghe thấy tiếng con khóc thất thanh nên càng sốt ruột. Tôi gọi vào trong van xin bố chồng bế con ra để tôi cho con bú. Tôi gọi hơn 15 phút nhưng ông không trả lời, con tôi thì đã khóc khan cả tiếng. Tôi bất lực nên đứng bấu lấy thanh hàng rào mà gào khóc. Cuối cùng bố chồng tôi cũng bế cháu đi ra. Ông không mở cửa vì sợ mẹ chồng tôi về bất chợt. Ông đưa con lại gần hàng rào, tôi hiểu ý vạch áo đưa bầu ngực vào cho con bú qua song cửa. Thấy mắt con đỏ hoe sưng phù vì khóc và tớt lên vì khát sữa, tôi ân hận vô cùng. Chỉ vì tôi yếu lòng mà để con ra nỗi này.
Nhưng sau hôm đó, nhà chồng không cho tôi gặp con nữa. Tôi thấy họ mang về một người phụ nữ chắc là để chăm con tôi. Tôi như người điên ngày nào cũng vật vã trước cổng nhà họ van xin nhưng cửa nhà không mở lấy một lần. Tôi đáng bị trừng phạtvì tội ngoại tình nhưng tôi thà chết còn hơn phải sống xa con như thế này. Xin mọi người hãy giúp tôi để được gặp lại con.
Theo Phunuvagiadinh
Váy em chưa kéo hết kìa... Thất thần bởi câu nói của một người phụ nữa-vợ sếp : "váy em chưa kéo hết kìa...". Vô tình Kiều đã trở thành loại con gái lăng lơ nơi công sở. Kiều là một cô gái được trời cho rất nhiều thứ hơn người: Thông minh, xinh đẹp, lại có tham vọng...ba thứ ấy kết hợp vào một người đàn bà trẻ...