Choáng váng đêm tân hôn người yêu cũ gửi thư đến k.hủng b.ố
Cả đêm tân hôn tôi và chồng chẳng ai nói với nhau lời nào. Tôi khóc suốt đêm, còn anh thì thở dài với điếu thuốc trên tay.
Tôi quen anh trong một dịp đi đám cưới nhỏ bạn vào năm ngoái. Hồi ấy tôi khá ấn tượng với anh bởi sự hài hước, ga lăng. Anh chủ động đến làm quen tôi, và tất nhiên tôi không thể không bị cuốn hút bởi vẻ nam tính, đẹp trai của anh. Sau đó chúng tôi trao nhau số điện thoại liên lạc. Sau một khoảng thời gian làm bạn, tán tỉnh nhau chúng tôi chính thức yêu.
Từ ngày yêu nhau anh chưa một lần làm tôi buồn, chưa một lần anh khiến tôi bực dọc về anh. Nhiều khi tôi nghĩ anh quá hoàn hảo và tôi đã không lầm khi chọn anh để yêu. Nói về độ chiều người yêu thì chả có ai bằng được anh, tôi vốn nổi tiếng về khó tính vậy mà anh luôn nhường nhịn tôi. Bất kể chuyện gì tôi không thích thì anh đều vui vẻ làm theo ý tôi. Rồi một ngày chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân, vì anh muốn ổn định gia đình và chúng tôi cũng đã gần 30 rồi.
Quyết định của chúng tôi được bố mẹ hai bên thông qua một cách dễ dàng. Có lẽ là do tôi và anh đều có công ăn việc làm ổn định, anh lại được lòng bố mẹ tôi. Ngày cưới được tổ chức vào cuối tháng, nên tôi với anh tất bật chuẩn bị mọi thứ cho ngày trọng đại trong đời. Nhiều đồ trang trí anh nhất định đòi tự tay làm mà không muốn mua ở bên ngoài. Lý do đơn giản là vì anh muốn tự mình tô điểm cho đám cưới của hai đứa thật đẹp, và một phần anh cũng muốn thể hiện tình yêu của mình đối với tôi.
Tôi yêu anh, tôi hạnh phúc vì được làm cô dâu của anh, có anh trong đời (ảnh minh họa)
Thế rồi cái ngày mà hai đứa tôi và tất cả mọi người mong chờ cũng đã đến. Trong tôi có gì đó hồi hộp, lo lắng, vui sướng khi sắp về làm dâu nhà chồng. Có lẽ đây là tâm lý chung của mọi cô gái trước ngày về nhà chồng chăng? Ngày mai thôi tôi đã là cô dâu của anh rồi, không biết cuộc sống hôn nhân sẽ thế nào? Liệu anh có còn yêu chiều tôi như ngày yêu nhau nữa không hay là anh biến đổi thành con người khác.
Ngày tôi mặc váy cưới đi bên anh với sự chúc mừng của mọi người tôi cảm thấy mình như được sống lại những ngày bé thơ, chơi trò cô dâu chú rể cùng đám bạn. Thế là tôi đã chính thức trở thành vợ của anh, sẽ gắn bó với anh đến khi biến mất khỏi cuộc đời này. Tôi yêu anh, tôi hạnh phúc vì được làm cô dâu của anh, có anh trong đời.
Đám cưới diễn ra trong hai ngày thì kết thúc. Tôi và anh đều mệt phờ người nhưng vẫn vui và hạnh phúc được có nhau trọn đời. Tối hôm cưới xong cũng như bao cặp vợ chồng trẻ khác việc đầu tiên chúng tôi làm là bóc phong bì cưới. Tôi và chồng phân chia nhau nhiệm vụ: tôi bóc phong bì, còn anh ghi những ai vào tờ giấy. Khi bóc gần hết một chồng phong bì lớn tôi dừng lại ở một chiếc phong bì, bên ngoài không ghi là ai, chỉ vẻn vẹn dòng chữ “gửi cô dâu mới, chúc cô sống thật hạnh phúc”.
Lúc ấy chồng đi ra nhà vệ sinh rồi, tôi khá băn khoăn không biết ai mà ghi phong bì lạ thế này, tò mò tôi bóc phong bì ra thì bên trong không có t.iền vàng gì, duy nhất chỉ có một tờ giấy được gấp cẩn thận.
Mở thư ra tôi trợn tròn mắt đọc từng chữ một “Chào chị! Chắc chị bất ngờ với bức thư xuất hiện trong đêm tân hôn của chị lắm phải không? Chị có bao giờ nghe chồng chị kể một người con gái tên Hoa, anh ta từng yêu chưa? Nếu chưa để tôi nói cho chị biết nhé. Tôi là bạn gái cũ của của chồng chị, chúng tôi yêu nhau hai năm và quyết định tiến tới hôn nhân thì chị xuất hiện. Anh ta phũ phàng bỏ 2 mẹ con tôi (tôi đang mang thai đứa con của anh ta) để theo đuổi chị. Anh ta bắt tôi bỏ đứa con của mình, và cấm tôi không bao giờ được xuất hiện trước mặt anh dù chỉ một lần, để anh ta chạy theo sự giàu có, danh tiếng gia đình chị. Anh ta sợ chị bắt gặp, phát hiện mối quan hệ trước đó của mình. Tôi đã cố giữ đứa con ở lại bên mình và bây giờ nó đã ra đời, nó mang cốt nhục của anh ta. Xin lỗi vì tôi đã phá hỏng đêm tân hôn của anh chị. Tôi chỉ muốn cho chị biết con người thật của chồng chị mà thôi. Anh ta sẽ phải trả giá cho những hành động vô lương của mình”.
Càng đọc tôi càng không thể tin vào những gì trong bức thư viết. Tôi sững người, bàng hoàng, giận giữ vì lá thư này. Sao chồng tôi có thể như thế được, từ khi yêu anh tôi có bao giờ tôi nghe lời đồn thổi nào về anh đâu, anh là người tốt mà. Có lẽ nào, có ai đó muốn phá hoại hạnh phúc của chúng tôi. Dù có suy luận như thế nào tôi cũng thấy sợ hãi trước những gì cô gái ấy nói.
Video đang HOT
Anh tàn nhẫn hơn tôi tưởng? (ảnh minh họa)
Đúng lúc tôi đang thần người ra buồn bã, chồng vào. Anh hỏi tôi sao vậy, tôi chẳng nói được lời nào chỉ biết đưa lá thư đó cho anh rồi hai hàng nước mắt ở đâu tự nhiên tuôn trào ra. Anh giật vội bức thư đọc, đọc xong mặt anh biến sắc rõ rệt. Anh vội vàng giải thích với tôi:
- Em đừng tin những gì cô ta viết trong đây, nhảm nhí thôi. Sao cô ta có thể làm thế với đêm tân hôn của chúng ta được chứ?
Tôi ngước lên nhìn anh, giận giữ bảo:
- Anh biết cô ta? Cô ta là ai? Có phải người yêu cũ của anh không?
- Anh…anh…không biết, chắc ai đó đùa thôi.
- Không biết sao anh sợ hãi như vậy. Nếu anh không nói thật, tôi tìm đến gặp cô ta thì anh đừng có xin tôi tha thứ. Anh còn giấu nữa à.
- Anh…anh…xin lỗi…cô ấy đúng là người yêu cũ của anh, nhưng anh thôi với cô ta lâu rồi.
- Người yêu cũ à. Hay cho câu người yêu cũ mà suốt năm trời yêu tôi anh không nhắc tới cô ấy 1 lần. Anh đáng sợ hơn tôi tưởng đó.
Cả đêm hôm đó tôi và chồng chẳng ai nói với nhau lời nào. Tôi khóc suốt đêm, còn anh thì thở dài với điếu thuốc trên tay. Đây là người chồng mà tôi từng hạnh phúc có được ư? Người chồng mà vì đồng t.iền nhẫn tâm bỏ đi giọt m.áu của mình sao? Anh tàn nhẫn hơn tôi tưởng?
Ngày hôm sau tôi dậy sớm, xếp quần áo vào vali và để lại cho anh tờ đơn l.y h.ôn trên bàn. Tôi không thể sống cùng một người chồng tàn nhẫn, mưu mẹo như thế được. Tôi chấp nhận l.y h.ôn, chấp nhận lời lẽ của dư luận “vừa cưới được hôm trước hôm sau đã bỏ đi”. Tất cả là vì tôi đã quá ghê sợ sự giả dối, tàn nhẫn của chồng. Dù biết nước mắt chẳng thể ngừng rơi mỗi khi tôi nhớ về anh ta. Yêu lắm đấy nhưng phải xa thôi.
Theo Blogtamsu
Có những cảm xúc, chạm nhẹ cũng thấy đau…
Có một nơi nào đó trong cái gọi là cảm xúc, chỉ cần chạm nhẹ thôi, ngay lập tức nước mắt sẽ ùa ra, không khí nghẹn ứ lại trong cổ họng tạo thành tiếng nấc.
Đôi khi ích kỷ, chỉ muốn vì mình mà người khác đau thương, chứ không muốn bản thân đau thương vì họ. Bởi đau thương đó thật sự là đáng sợ, hơn cả việc tự dùng tàn thuốc châm vào da thịt mình.
Suy cho cùng, sự nhẫn tâm sinh ra từ nỗi sợ, sợ lại gánh chịu đau thương, biến thành một cách tiêu cực để tự vệ tâm hồn.
Nước là thứ mềm yếu và vô vị nhất, nhưng nó có thể bào mòn hay hòa tan mọi thứ nó đi qua. Đối với tôi, anh là nước.
Khi còn là một cô bé mười bảy t.uổi, tôi đem trái tim mình trao gửi nơi anh. Suốt thời gian dài âm thầm theo đuổi, lập trình một tương lai chỉ có hình bóng anh. Tình yêu của tôi từ thưở con nít đến trưởng thành chưa khi nào có tên hạnh phúc, chỉ là một chuỗi kiêu kỳ, bị lụy cho đến trọn khổ đau.
Tôi yêu anh.
Anh nổi tiếng, anh tài giỏi nhưng anh vô lý quá. Anh bảo không muốn yêu vì fan, cũng chưa từng đọc thư tôi gửi, vậy mà những lần tôi dỗi hờn từ bỏ, anh lại dịu dàng xuất hiện trước mặt tôi. Tôi giận anh trao cho tôi lửa hy vọng, rồi lại dập tắt nhiều lần. Càng giận chính bản thân sao ngu muội và ủy mị, cứ bám víu thứ tình cảm ấy. Tôi không biết vì yêu hay vì hận, ngay lúc ấy chỉ nghĩ được rằng: "Anh thích chơi trò mèo vờn chuột, tôi nhất định sẽ chơi đến cùng."
Rồi một ngày tôi nhận ra, tôi cứ luôn ghét cay ghét đắng cái người mà yêu tôi mù quáng, chỉ bởi vì tôi không yêu người ấy. Vậy có lẽ anh cũng căm ghét tôi nhường ấy, cũng là vì anh chẳng một chút yêu tôi.
Bảy năm tôi yêu đơn phương anh, yêu chân thành tha thiết. Tình yêu bồi đắp mang theo cả niềm hy vọng lớn lao, hy vọng có ít nhất một lần anh quay đầu lại, để tôi tìm thấy điểm tựa mà có thể tiếp tục mong chờ. Rút cuộc đời không phải là phim, tình cảm của tôi chỉ mình tôi ôm ấp rồi ảo tưởng, anh cứ thế xa dần. Ngần ấy thời gian, ngần ấy t.uổi xuân, tôi ngụp lặn trong vết trượt dài mang tên đơn phương vô vị. Từ đâu đến cuối, là tôi tự vờn mình.
Có phải như quy luật nhân quả, nếu tôi cứ nhắm mắt cho qua, không ruồng bỏ người kia nữa, để nhận được chút gì gọi là thương hại từ anh.
Tôi lại đợi và chờ...
Anh từng kể cho tôi một câu chuyện cổ tích: "Ngày xưa, có người lính canh gác trước cổng một lâu đài hoa lệ đem lòng yêu mến cô công chúa xinh đẹp của lâu đài ấy. Chàng ngày đêm nghĩ cách để tiếp cận công chúa, cuối cùng cũng có thể gặp nàng. Công chúa nghe xong lời tỏ tình, chỉ lạnh nhạt nói: "Nếu chàng có thể đứng dưới cửa sổ phòng ta liên tục 100 đêm, ta sẽ chấp nhận chàng".
Người lính canh lập tức làm theo, dù mưa giông, gió rét hay bão tuyết, chàng vẫn kiên cường đứng đấy. Đến ngày thứ 99, thân hình chàng đã tiều tụy xác xơ. Đêm hôm ấy, ngay sau khi công chúa mở cửa quan sát chàng, chàng liền quay người bỏ đi không nhìn lại."
Trước nay tôi vẫn luôn hỏi anh, tại sao anh ta không chờ đợi một đêm còn lại để đến với tình yêu mình đã trông ngóng 99 ngày, có phải anh ta bị bệnh ngu ngốc hay không . Rút cuộc anh ta nghĩ gì, có lẽ tôi đã hiểu. Cô gái như tôi đã đợi anh rất nhiều lần 99 ngày, giờ cũng nên ra đi rồi.
Tôi đi...
Có một đoạn đau buồn trong cuộc sống, gọi là chia ly. Đoạn ấy cứ chợt đến, chợt đi, không định kỳ, cũng chẳng hề báo trước. Chủ quan, khách quan đều đôi chút làm con người ta mệt mỏi. Đó là lý do nhiều người chọn cô đơn. Cái cô đơn tôi chọn, rõ là quyền của tôi, vậy mà anh lại giành phần ấy. Anh giỏi nhất là làm tôi bị động, làm tôi sững sờ, ra đi theo cách ông trời sắp đặt, không cho tôi nổi một giây để chuẩn bị tinh thần.
Anh đi...
Tôi thích Ploy, nhưng không thích cuốn sách mang tên "Trái đất tròn, không gì là không thể" của chị. Làm sao có thể đây khi tôi cách anh là một màn thế giới.
Nếu như có một ngày mặt trời mặt trời mọc đằng tây - lặn đằng đông, tôi sẽ bất chấp hết quy luật tự nhiên hay lễ giáo thường tình, để cướp anh trở về... hoặc chạy đến bên anh.
Dù hiện tại vẫn luôn thấy nụ cười ở môi anh, nhưng sao nó lại cứ nhắc tôi nhớ đến nỗi bi thương của anh ngày trước. Ước gì có kỳ tích xảy ra, để tôi được gặp anh dù chỉ một lần, hỏi anh rằng :" anh có đau chỗ nào không, nếu có, đã lành lạn hẳn chưa". Còn tôi, con tim đã c.hết rồi .
Anh đi để mặc tôi bơ vơ ở lại, c.hết chìm trong những bài hát anh dành tặng. Để ngàn lần tôi tự thì thầm hỏi: cớ sao anh lại là người nổi tiếng, cớ sao ngày ấy anh không cho tôi một câu nói rạch ròi.
Anh cũng yêu tôi...
Người ta thường nói cuộc sống ta đi là đường đời, nhưng mà con đường ấy rõ ràng khác lạ, quá dài, quá mờ ảo và không nhìn thấy hết. Giá như tôi có thể chọn nơi mình đặt chân trên đường đời như bao con đường khác, có lẽ mọi thứ sẽ dễ dàng.
Tôi sẽ quên anh.
Theo Blogtamsu
Mê tín và tin mẹ anh bỏ tôi và 2 con để cưới vợ mới Ngày tôi dọn về nhà mẹ đẻ, nỗi xấu hổ t.ủi n.hục không dấu đi đâu được, chưa được 1 tuần tôi nghe tin anh cưới vợ mới, xe hoa kéo dài từ đầu ngõ về đến nhà. Con tôi ánh mắt trong veo ngước lên hỏi "Mẹ ơi bố đâu rồi?" tôi chỉ biết ôm con vào lòng mà khóc. Có thể...