Cho tới ngày chồng ngất xỉu nhập viện, tôi mới thấm thía tình nghĩa anh dành cho tôi
Tôi đã từng mất niềm tin với chồng, cho tới ngày tôi phá sản, bị tai nạn giao thông và phải cắt bỏ cả 2 quả thận…
Cho tới ngày chồng ngất xỉu nhập viện, tôi mới thấm thía tình nghĩa anh dành cho tôi. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi cưới chồng, ai cũng bảo tôi sẽ khổ. Chồng tôi quá hiền, hiền đến mức đù đờ người. Những người lớn t.uổi còn cho rằng người như anh thì chỉ có thể ở nhà chăm con cho vợ đi làm. Nhưng tôi mặc kệ, tôi chỉ cần chồng mình biết chia sẻ công việc với vợ, biết quan tâm vợ. Đặc biệt, tôi cần một người đàn ông chung thủy với tôi cả đời chứ không cần một người đàn ông k.iếm t.iền giỏi.
Cuộc sống hôn nhân của tôi khá phẳng lặng và theo đúng ý muốn của tôi. Hàng ngày, tôi đi làm k.iếm t.iền, việc nhà để lại cho chồng. Tôi là trưởng phòng một công ty lớn, ngoài ra tôi còn góp vốn đầu tư kinh doanh một cửa hàng thời trang đông khách nên t.iền tôi không thiếu. Còn chồng tôi, anh chỉ là một công nhân bình thường, lương đủ chi dùng cho bản thân.
Có lẽ vì biết được nhược điểm của mình nên chồng tôi rất chiều chuộng tôi. Về nhà, tôi có cảm giác mình được anh chăm sóc tận kẽ răng chân tóc. Người nấu ăn là anh, người dọn dẹp nhà cửa, đi chợ chăm con là anh, người bóp vai cho tôi hàng đêm cũng là anh. Tôi mặc nhiên trong suy nghĩ rằng anh là “vật” chiếm hữu cuả chỉ riêng mình tôi.
Rồi tôi cùng một vài người bạn thân lập công ty chuyên bất động sản. Công việc kéo tôi quay cuồng, khiến tôi gần như không có thời gian dành cho chồng nữa. Cho đến khi tôi giật mình nhìn lại thì chồng tôi đã có người tình từ bao giờ.
Tôi lồng lộn ghen tuông. Tôi không chấp nhận được cảnh chia chác, dùng chung người đàn ông của đời mình với người đàn bà khác. Thấy anh im lặng trước những lời mắng c.hửi, tôi lấn tới đ.ánh đuổi anh đi. Và tôi càng điên hơn khi thấy chồng mình chẳng nói lời nào, lặng lẽ xếp quần áo cho vào vali. Nhìn cảnh đó tôi càng nổi điên, tôi lao tới ném tung quần áo của anh, vứt vali của anh để ngăn anh lại. Suy cho cùng, tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi và nói một câu tôi nhớ mãi: “Em vốn đâu có xem anh là chồng? Anh chỉ là ô-sin cho em thôi”.
Video đang HOT
Chúng tôi li thân từ đó. Anh vẫn hoàn thành trách nhiệm của mình. Vẫn nấu ăn, giặt giũ, pha nước cho tôi, đáp trả tình nghĩa vợ chồng. Nhưng ngủ cùng thì không, một cái ôm an ủi cũng không. Dù tôi cố ý vào phòng, anh lại xuống sàn nhà ngủ. Nghi ngờ anh còn qua lại với người tình nên tôi thuê thám tử theo dõi anh. Tuy nhiên, sau cả tháng theo dõi, họ khẳng định anh không còn qua lại với cô gái kia nữa.
Thế rồi, công ty tôi gặp sự cố liên tục từ những lần cạnh tranh của những đối thủ khác và sai đường lối. Cuối cùng, chúng tôi lâm vào cảnh phá sản chỉ sau 8 tháng hoạt động. Đó là những ngày tháng đen tối, thê thảm nhất đối với tôi. Hôn nhân đổ vỡ, công việc mệt mỏi khiến tôi mất đi sự nhanh nhẹn của mình. Trên đường từ ngân hàng về, do mải suy nghĩ, tôi không biết mình đã lao vào chiếc xe tải như thế nào.
Đến khi tỉnh lại, tôi thấy toàn thân mình quấn băng trắng toát. Chồng tôi ngồi gục xuống bên cạnh, tay vẫn nắm c.hặt t.ay tôi. Tôi phải nằm như vậy suốt 1 tháng trời mới có thể ngồi dậy và tập đi từng bước. Ai cũng bảo số tôi cao nên mới sống sót sau trận tai nạn khủng khiếp đó. Và người bên cạnh, chăm sóc tôi từng chút một vẫn chỉ có anh, chồng của tôi.
Bao đau đớn hối hận lan tràn trong lòng, sao tôi trả hết ơn này của anh đây? (Ảnh minh họa)
Sau khi xuất viện, chúng tôi lại chung chăn, đêm ngủ thỉnh thoảng anh lại dậy xem tôi có đau, có cần gì không. Sức khỏe của tôi dần dần ổn định. Nhưng chồng tôi lại ốm yếu hơn rất nhiều. Ban đầu, tôi nghĩ đó là vì anh phải chăm sóc tôi quá nhiều. Nhưng sau 1 năm, cơ thể của anh dù được bồi bổ như thế nào vẫn cứ gầy đi trông thấy.
Cho đến khi anh ngất xỉu, phải nhập viện, tôi mới biết được hóa ra vụ tai nạn giao thông đã cướp đi cả hai quả thận của tôi, lẽ ra tôi đã không thể sống sót sau vụ tai nạn đó, nếu không có một quả thận của chồng hiến tặng. Trong hồ sơ bệnh án của tôi cũng viết rành rành là được chồng hiến thận, nhưng chưa bao giờ tôi cầm đến bởi ám ảnh, nên 1 năm qua, tôi không hề hay biết.
Biết chuyện đó tôi đã khóc rất nhiều. Khóc vì thương chồng, khóc vì hiểu ra tình nghĩa anh dành cho tôi, khóc vì hối hận đã đối xử tồi tệ với anh. Anh đã không bỏ mặc tôi lúc tôi đang bên bờ vực của cái c.hết.
Giờ nhìn anh ốm yếu, gầy còm, tôi xót xa, ân hận. Tôi phải làm gì để chuộc lỗi với anh bây giờ?
Theo Afamily
Vợ ngất lịm khi nhìn thấy tôi diện ‘cái ấy’ trong đêm
Tôi đang hì hục tắm và ngắm nghía mình trong gương với chiếc quần lót mới đầy hoa hòe mà mấy cô nhân viên vừa tư vấn lúc chiều để lộ "cái ấy" rất menly. Nào ngờ khi bước vào phòng vợ tôi vừa nhìn thấy thế đã ngất xỉu chỉ vì...
Dạo này lên mạng cứ thấy các bà vợ, ông chồng chia sẻ bí quyết giữ chồng giữ vợ này nọ. Tôi vốn là người khô khan nên chắc bà vợ nhà tôi cũng chán lắm rồi nên đành học cách để thử vậy, xem vợ có vui và hạnh phúc hơn không?
Vợ tôi xưa kia vốn là một người lãng mạn, nhưng sau bao năm miệt mài cải tạo để chồng lãng mạn theo đều thất bại nên cô ấy bỗng thay đổi hẳn. Cô ấy cũng khô khan chẳng kém tôi là mấy. Nhiều khi nghĩ cũng thương vợ, cô ấy vất vả chăm sóc gia đình, vậy mà lâu nay tôi chẳng biết làm sao để cô ấy được vui cười cả ngày cả.
Con gái tôi cũng đã được 3 t.uổi, vợ sinh con xong cũng dần lấy lại vóc dáng. Tôi thấy cô ấy ngày càng xinh đẹp lên còn tôi hình như hơi xập xệ so với hình tượng ban đầu. Chẳng hiểu từ bao giờ một người chỉn chu và là hình tượng ngời ngời mà bao cô gái mơ ước, giờ lại trở nên bê tha thế này.
(Ảnh minh họa)
Tôi quyết định đi cắt tóc với cái kiểu trẻ trung, lượn qua shop quần áo lượm vài cái mới tinh tươm. Hôm đó ngồi cà phê vô tình nghe mấy ông bạn nói về bộ phim 50 sắc thái. Tôi ngồi chăm chú lắng nghe vì tôi cũng chưa xem bộ phim ấy bao giờ.
Về nhà thấy vợ con chưa về tôi cũng mở ra ngó nghiêng vài cảnh, định bụng tối nay sẽ hâm nóng tình cảm với vợ. Ai dè, tối đến khi vợ đã tắt đèn ôm điều khiển nằm xem ti vi, thì tôi đang hì hục tắm và ngắm nghía mình trong gương với chiếc quần lót mới đầy hoa hòe mà mấy cô nhân viên vừa tư vấn lúc chiều để lộ "cái ấy" rất menly. Sau đó tôi lò dò bước và. Tay tôi cầm sợi dây như trong phim anh nhân vật chính đã làm.
Vợ tôi vừa nhìn thấy vậy đã ỉu xìu, ngất xỉu. Tôi tá hỏa ôm lấy cô ấy: "Này vợ ơi, em tỉnh lại đi". Cô ấy thì thào: "Anh... anh đừng đ.ánh em. Em làm gì sai anh cứ bảo, anh đừng lấy cái đó đ.ánh em nhé". Tôi vội nhìn xuống đoạn dây thừng ở tay. Chẳng là tôi đi tìm dây nhưng nhà không có đoạn nào nên tôi đành cắt đoạn dây thừng ở trong góc bếp.
(Ảnh minh họa)
Cô ấy còn bảo: "Cô nào mua cho anh cái quần đó vậy, liệu có phải anh đã có ai rồi không? Có phải anh hết yêu em rồi không?". Tôi méo mặt giải thích, nhưng cô ấy cứ khóc ầm lên. Vợ tôi vốn yếu bóng vía với lại dạo gần đây huyết áp của cô ấy không ổn định nên dễ bị kích động.
Khổ thân tôi chưa? Từ đó tôi chừa cái vụ hâm nóng với chả bí quyết giữ vợ giữ chồng. Hôm sau vợ nguôi ngoai cô ấy mới ôm tôi bảo: "5 năm nay anh không lãng mạn, tự dưng dở chứng làm em hú hồn. Nếu anh đã quyết tâm thay đổi từ nhớ làm cho đều đặn còn không thì đừng làm em yếu tim nữa nhé". Tôi mếu máo gật đầu. Các bác có chiêu gì làm bà xã vui và hạnh phúc chia sẻ giúp em với nhé.
Theo Một Thế Giới
Giọt nước mắt đòi mẹ của con và nỗi ân hận suốt đời của kẻ làm chồng như tôi Con gái tôi khóc đòi mẹ đến thương tâm. Nó khóc đến ngất lên ngất xuống. Mỗi lần nhìn thấy con khóc, gọi tên mẹ nỗi ân hận lại dâng đầy trong lòng tôi... Tôi từng có một mái ấm hạnh phúc, một cô vợ hiền thảo và biết lắng nghe. Người phụ nữ ấy cho tôi biết thế nào là yêu, thế...