Cho những gì đã mất!
Chẳng thể nào tôi quên được anh… (Ảnh minh họa)
Khi nước mắt đã thôi không còn rơi nữa, khi yêu thương đã chôn sâu dưới lớp bụi thời gian, khi năm tháng qua đi cuốn theo một thời vàng son huyễn hoặc, tôi mới nhận ra một điều rằng… ngày xưa, tôi đã yêu anh.
Có lẽ là anh chẳng còn nhớ đến tôi. Và cũng có thể, tình yêu anh dành cho tôi ngày nào đã trở thành không thực. Nhưng với tôi, những kỉ niệm thuở ấy vẫn như từng đợt sóng cồn cào giữa đại dương, cứ chực chồm lên rồi vỡ tan lúc nào không hay. Duy chỉ có một điều tôi hiểu được rằng, chẳng thể nào tôi quên được anh và cả cái thời ngây ngô vụng dại.
Những giọt nước mắt cuối cùng đã rơi, tắm sạch ký ức của một vùng đời sóng gió. Tôi và anh, như hai đường thẳng chỉ gặp nhau ở một điểm nào đó trong đời rồi thôi. Từng bóng hình mờ nhạt trong đời cứ lướt qua trái tim tôi. Và cũng có lúc tôi thả hồn mình theo những biển sóng phù du xa xôi ấy. Nhưng rồi một lúc nào đó, chợt đối diện với chính mình, tôi lại thấy bóng hình anh hiện ra, lung linh và huyền ảo hơn những gì mình đang có. Phải chăng, lúc đã đánh mất hết tất cả, người ta mới âm thầm hối tiếc cho một thời quá khứ êm ả đã ngủ vùi trong dĩ vãng?
Khi thời gian qua đi, tôi mới nhận ra một điều rằng… ngày xưa, tôi đã yêu anh
Nước mắt đã không còn nhỏ xuống trái tim. Tôi vẫn tiếp tục đi qua nhưng cái bóng chợt ẩn, chợt hiện như cuộc đời đã định sẵn. Bão táp đã không còn quật ngã được tôi, sóng gió không còn quất vào tim tôi những cơn đau buốt giá. Anh chẳng thể nào hiểu được rằng trên vạn nẻo đường đời, vẫn có một người thầm dõi theo anh từng giây từng phút…
Video đang HOT
Tất cả đã qua đi, cả những xót xa, ngậm ngùi trên đôi mắt ngấn lệ. Nếu có một lần nào đó bất chợt nhớ đến tôi, xin hãy coi như một chiếc bóng trong bao nhiêu chiếc bóng đã lướt qua đời anh. Có lẽ bây giờ anh cũng đã tha thứ cho tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Giá như ngày ấy tôi có thể nói với anh “Tôi yêu anh biết nhường nào!”.
Đôi lúc giữa những con đường, những góc phố quen thuộc, tôi quẩn quanh tìm lại chút gì gọi là của mình ngày xưa. Và rồi bất chợt nuối tiếc òa về, ngập tràn trong cõi nhớ. Lúc đó tôi mới biết rằng, tôi đã thực sự đánh mất cái mà mãi mãi trong cuộc đời tôi chẳng thể nào có thể tìm lại được. “Tôi nhớ anh!”.
Nguyễn Thị Hiền
mnh279@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Ngày em làm cô dâu
Anh còn yêu em nữa không?
Cái ngày em hạnh phúc khi làm cô dâu cũng là ngày em bắt mình chịu đựng, những cảm giác bất an, những suy nghĩ mơ hồ về chồng mình, về người đàn ông em chung sống...
Anh còn nhớ không, cái ngày anh nói mình hạnh phúc, khi biết em, yêu em và lấy em làm vợ.
Anh còn nhớ chứ, cũng cái ngày này, năm xưa anh nói lời từ biệt, nói sẽ buông tay, sẽ đi xa và sẽ không bao giờ nhìn em lần nữa.
Em còn nhớ lắm, khi anh đến bên em, lần đầu tiên em thấy mình cảm động trước một kẻ si tình, vụng dại như anh... Em cũng nhớ, buổi hoàng hôn kỷ niệm, anh ôm em trong lòng, bàn tay anh xiết chặt, ta nghe hơi thở vào nhau, em hồi hộp đón nhận từ anh lời yêu thương chân thành... em thiết tưởng sẽ mãi như hôm qua, khi anh nói đối với anh em là tất cả và anh sẽ để dành tình cảm chỉ cho em. Có thể anh đã thật vội vàng, có thể em nhanh chóng đi ngang qua hạnh phúc, chẳng dừng chân, chẳng nghỉ, chẳng đặt lên viên gạch đầu để minh chứng tình yêu của anh cho em là thế đấy. Và cái ngày em hạnh phúc khi làm cô dâu cũng là ngày em bắt mình chịu đựng, những cảm giác bất an, những suy nghĩ mơ hồ về chồng mình, về người đàn ông em chung sống..
Em cứ tưởng hạnh phúc lớn lao, gia đình là nền tảng vững chắc và tình yêu sét đánh anh trao em luôn dữ dội, luôn sâu và luôn là vĩnh cửu..Nhưng em đã sai lầm, anh quên đi lời hứa sẽ đưa em đi, sẽ cùng em đến tận cuối con đường, nhưng giờ đây trước mặt em chỉ là khoảng trống không vô vọng, xen lẫn nỗi buồn, cô đơn, nước mắt em lẫn giọt mồ hôi mặn chát...
Cái ngày em hạnh phúc khi làm cô dâu cũng là ngày em bắt mình chịu đựng những cảm giác bất an...
Anh đi rồi, chỉ còn lại nỗi đắng cay, bóng dáng em mỏng manh mềm yếu, vẫn lặng lẽ, nghiêng nghiêng trong mỗi sớm mai, mỗi buổi chiều đổ nắng. Một mình em, đơn lẻ, ánh nhìn xa xăm vụt tắt nơi chân trời chờ anh về bên bữa cơm chiều lạnh ngắt, cái lạnh trong em được đong bằng nước mắt. Em hờn tủi, em xót xa, âm thầm chịu đựng, tiếng sóng lòng chảy cuộn nỗi nhớ thương. Em cứ tưởng khi yêu anh, em được làm hoàng hậu, được cưng chiều, được che chở bởi đức vua, em sẽ kiêu sa như trong truyện cổ tích, thật là.. em quá đỗi ngây thơ, em mơ mộng và huyễn hoặc tình yêu thành huyền thoại. Để khi anh đi rồi, dù cố gắng để quên thì em càng nhớ, càng yêu anh đến vậy..
Anh đi rồi, anh có nhớ đến em, nhớ những kỷ niệm êm đềm có anh, có em ngày ấy? Nhưng thôi, tình yêu kia giờ thành kí ức và cái hạnh phúc anh trao, đẹp lung linh nhưng cũng thật dễ vỡ, em đã cố gượng dậy, sau cái buông tay bất ngờ của anh. Chênh vênh, em đứng giữa con đường với vài vết thương đang âm ỉ đau , thật lâu và thật sâu khi vấp ngã. Em vẫn không tin mình đã xa khi cái hôn kia còn ấm và anh như con sóng, như bọt biến, trôi nhanh, đột ngột như khi tự đến, rồi đi ra khỏi cuộc đời em cùng một cách..
Buông tay anh ra là mất đi chỗ dựa, cũng là để trả cho anh hạnh phúc, em trả nợ ân tình và trả nợ cho tình yêu. Nếu chỉ có vậy thôi, em đã đổ lỗi cho số phận, thì bây giờ có lẽ em thôi khóc, không một lần trách cứ đàn ông.
Buông tay anh ra, là mất đi hy vọng, cũng là để lại nơi anh tất cả, niềm tin vào cuộc sống tương lai. Nếu chỉ có vậy thôi, em đã đổ lỗi cho duyên trời, đưa anh đến rồi đi, thì bây giờ có lẽ em thôi bất hạnh, không một lần nói hận đàn ông.
Anh đi rồi, anh có nhớ đến em, nhớ những kỷ niệm êm đềm có anh, có em ngày ấy?
Khi đi rồi, anh có nhớ em không? Có biết rằng em vẫn yêu anh nhiều lắm, vẫn gọi tên anh khi nhớ anh và khi em khóc... Anh thật vô tình, em nuối tiếc, em chẳng thể dối lòng, không xót xa, không nói đớn đau khi em mất đi hạnh phúc. Người ta bảo đôi khi cuộc đời là thế, phận má hồng thì nhiều nỗi đa đoan. Em cả tin và em đắm chìm trong cái tình yêu vội vã, cái gì đến thật nhanh thì cũng trôi nhanh là vậy...
Anh còn yêu em nữa không? Có nghĩ đến em như em đang còn nhớ? Có nhắc tên em dù chỉ một lần anh nhìn lại, có bao giờ anh hối hận khi xa em? Buông tay anh là không còn anh bên cạnh nữa, là em sẽ xóa hình ảnh anh, là có thể gục ngã, khi không còn bờ vai, cái nắm tay, là không nhận từ anh hơi ấm, là để em một mình, em tự tìm cho mình hạnh phúc... Nếu thế em sẽ quên anh, xóa nhòa anh trong tất cả, như thế có đáng tiếc không?
Từ nay, em sẽ thôi nhớ anh, thôi khóc, cũng là để quên đi, để tha thứ cho anh, cho dù anh bội bạc, cho dù anh mang cho em mất mát, gieo vào em sự bất hạnh... Em sẽ sống những ngày không anh, không gò bó, không chịu đựng, không một lần phải chờ anh nói lời xin lỗi, cũng là để cám ơn cuộc đời đã mang anh đi, cho em hiểu, em còn đó một mình nhưng em tự do... em thấy mình hạnh phúc!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Làm bồ nhí của bạn thân bố Phải chăng mình đã là người tình của ông ta từ lâu lắm rồi? Tôi vùng dậy trong nỗi sợ hãi với cái đầu đau buốt... và hoảng hốt nhận ra trên người mình không còn mảnh vải che thân, bên cạnh mình lại là người đàn ông đó... Một bản nhạc mà tôi chẳng hề biết tên vang lên trong căn phòng...